Phòng bảo vệ, Chu Kiền nghiêm túc nhìn Tần Dương chằm chằm, trầm giọng nói:
- Mấy chuyện này là sao? Cậu cũng biết hành động của cậu như vậy là vi phạm pháp luật?
Tần Dương dựa vào ghế, gượng cười một tiếng:
- Phó Hiệu trưởng Chu, nếu thầy cảm thấy tôi vi phạm pháp luật có thể báo cảnh sát, cũng không cần nói một cách đe dọa, như vậy cũng không có chút tác dụng nào đâu.
Chu Kiền sắc mặt lại khẽ đổi, hắn vốn nghĩ có thể bằng việc nói mấy câu đe dọa, khiến cho Tần Dương thấp thỏm sợ hãi sau đó mới nói tới chuyện khác, nếu vậy hắn nhất định nắm quyền định đoạt, nhưng ý định của hắn lại không được như ý.
Tần Dương vốn không sợ hãi.
Chu Kiền hít một ơi thật sâu, ngồi xuống băng ghế đối diện Tần Dương:
- Những chuyện này, đây chỉ là cuộc sống riêng của tôi, không thể nói là tôi vi phạm pháp luật được…
- Vâng, thầy thật sự không phạm pháp, đây là cuộc sống riêng của mỗi người, là vấn đề cá nhân của từng người. Nếu thầy cảm thấy không có vấn đề gì, thì ngày mai thử đưa trên mạng, để mọi người xem thế nào?
Chu Kiền biến sắc, nếu thật sự tung lên mạng, hắn còn không bị cộng đồng mạng dìm chết bằng nước bọt mới lạ. Chuyện xấu xa như vậy mà đưa ra, con đường công danh của hắn còn có thế tiếp tục sao?
Chuyện riêng của cá nhân, thật sự không coi là vi phạm pháp luật, nhưng đối với người trong nhà nước, lại vô cùng nghiêm trọng. Ở thời điểm nào đó, cho dù là ly hôn bình thường, cũng sẽ mang lại ảnh hưởng có tính quyết định, chứ đừng nói đến chuyện nuôi nhiều bồ nhí như vậy…
Hắn nhận ra chuyện này hơi khó giải quyết, trước mặt tên nam sinh này mọi chuyện đều rõ ràng, những lời nói lừa gạt của hắn có vẻ rất ngây ngô và buồn cười, từ ánh mắt giễu cợt của đối phương ngay lập tức có thể nhận ra.
Chu Kiền bình tâm lại, hơi híp híp mắt, bình tĩnh nhìn Tần Dương. Ánh mắt Tần Dương cũng không tránh né, nhận ánh mắt của hắn, khóe miệng mang theo ý cười, bình tĩnh nhìn lại.
Một lúc sau, Chu Kiền cụp mắt xuống, hắn biết rõ mình đã rơi vào thế yếu.
- Cậu muốn cái gì?
Tần Dương cười nói:
- Nguyên nhân việc đánh nhau lần này, hoàn toàn do Chu Trạch cầm đầu gây ra, chúng tôi chỉ là tự vệ, nhưng khả năng đánh nhau của chúng tôi có mạnh một chút, nên kết quả cuối cùng mới như vậy. Chuyện này là do Chu Trạch chịu trách nhiệm, bọn họ cần phải gánh lấy hậu quả, chúng tôi không có lỗi, thầy cảm thấy thế nào?
Chu Kiền nghiến răng, Tần Dương rõ ràng muốn bắt hắn phải xử lý cháu mình là Chu Trạch, mà không xử lý bọn họ, rõ ràng muốn tự mình tát mặt mình.
- Chuyện này tôi có thể coi như không biết, coi như là đánh lộn bình thường…
- No!
Tần Dương dứt khoát ngắt lời Chu Kiền, ngón tay khẽ lắc lư:
- Đây không phải là giao dịch của thầy và tôi, mà là tôi nói ra điều kiện, thầy phải đáp ứng, không có thương lượng!
Mặt Chu Kiền biến sắc:
- Cậu đừng khinh người quá đáng! Cậu chỉ là một sinh viên, ép tôi quá đáng, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi trường, không chỉ cậu mà cả mấy người bạn học của cậu nữa, tôi đuổi hết!
Tần Dương sắc mặt không thay đổi, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Chu Kiền, ông chỉ là hiệu phó thôi, một mình đến gặp ông nói chuyện, chẳng qua là vì không muốn kinh động đến bất kì ai. Không nói đến thầy hiệu trưởng bên trên, đại học Trung Hải còn chưa đến lượt ông một tay che trời. Nếu như không có thầy hiệu trưởng, trừ khi ông không có lòng can đảm, còn không, ông dám đuổi tôi sao?
Chu Kiền bị Tần Dương nhìn chằm chằm như vậy, vừa nổi lên một chút tức giận ngay lập tức giống như một quả bóng bị kim đâm rách, loáng cái xì hơi hết sạch.
Đúng là, cho dù hắn có mất hết dũng khí, hắn có thể mặc kệ ý kiến của bất kỳ người nào, đuổi Tần Dương đi, dù sao đây là trường học, một sinh viên đi hay ở, hắn đều có thể quyết định, nhưng đây là một học sinh không liên quan đến mình, có thể làm mình mất tất cả, địa vị xã hội, gia đình,.. Hắn dám không?
Hắn không dám!
Chu Kiền trong lòng bỗng cảm thấy hận Lý Mộng, chính mình nhiều lần cẩn thận nhắc nhở cô ta giữ kĩ những tấm ảnh kia, tuyệt đối không thể tiết lộ, cô ta đã đồng ý sẽ cẩn thận, vì sao lại để lộ ra ngoài?
- Cậu còn muốn điều kiện gì?
Chu Kiền quyết định hỏi yêu cầu của Tần Dương lần cuối.
Rồi quyết định làm thế nào, mặc dù yếu thế, nhưng hắn vẫn muốn vùng vẫy.
Tần Dương lắc đầu một cái, giọng nói hiền lành, thậm chí còn có một chút ý cười:
- Tạm thời không có, vốn dĩ tôi không nghĩ có thể lấy được lợi ích gì từ ông, nhưng vì do ông tự tìm tôi gây khó dễ, tôi chỉ tiện tay đáp trả thôi.
Chu Kiền hơi vui mừng, nhưng chợt nhạy bén chú ý tới hai chữ “tạm thời”, hắn lập tức thấy không đúng:
- Không cho phép cậu mang những thứ này đưa tôi, còn định dùng để uy hiếp tôi sao?
Tần Dương cười haha đáp:
- Trừ mấy tấm ảnh này, những ghi chép này cho dù tôi có xóa chữ viết của mình đi, chẳng lẽ bọn họ không ở đây, nếu không thì ông tìm người khác xóa sổ hắn sao?
Chu Kiền dĩ nhiên muốn xóa bỏ, nhưng điều này có thể sao?
Chu Kiền trầm giọng nói:
- Rốt cuộc là cậu muốn muốn như thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Phó Hiệu trưởng Chu, ông không cần gấp gáp, tôi chỉ là một sinh viên, cũng không có yêu cầu lớn lao gì. Tôi không thiếu tiền, cũng không vơ vét tài sản của ông làm gì, sau này nếu như tôi ở trong trường gặp phải phiền phức gì, có thể sẽ cần ông giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Bảo vệ quyền lợi học sinh một cách hợp pháp, chuyện này cũng không quá đáng chứ?
Chu Kiền thở phào một cái:
- Thật vậy sao? Cậu sẽ không tiết lộ ra ngoài chứ?
Tần Dương từ tốn nói:
- Cuộc sống riêng của ông thế nào, tôi không liên quan gì cả, vì sao tôi phải quan tâm? Chỉ cần ông không nhằm vào tôi, trong trường học có vấn đề gì ông giúp tôi xử lý một chút, chúng ta đều hài lòng…
Chu Kiền nghiến răng nói:
- Được, nhưng nếu cậu dám tiết lộ ra ngoài, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.
Tần Dương cười cười:
- Không thành vấn đề. Đúng rồi, chuyện liên quan đến cháu ông, tôi cũng không yêu cầu đuổi hắn ra khỏi trường, xử lý tên đầu sỏ trước, còn mấy kẻ theo hắn gây chuyện, cảnh cáo nghiêm túc một trận, dù sao cũng là một đám tay chân, không tính là chủ mưu…
- Phó Hiệu trưởng Chu, không phải ông nói rồi sao, lý lẽ trong xã hội trường học cũng không phải dùng quả đấm để giải quyết, tôi thật sự rất tán thành, nhưng vì cháu ông ỷ vào chức phí hiệu trưởng của ông, nên có vẻ vênh váo ra mặt, sớm muộn sẽ chơi đùa quá trớn, tôi làm như vậy cũng vì tốt cho hắn mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Chu Kiền cũng không nắm quyền chủ động đàm phán trong tay, kế hoạch của hắn, hắn đáp trả, hoàn toàn không có tác dụng gì cả, chuyện đến nước này, ngoại trừ đồng ý, hắn có thể làm gì sao?
- Được, cứ làm theo lời cậu nói!
Chu Kiền đứng lên, mặt âm trầm:
- Không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Phó Hiệu trưởng Chu, không tiền!
Chu Kiền xách cái túi giấy lên, cúi mặt, vội bước đi, hắn không muốn ở cùng tên thanh niên đáng ghét này thêm một giây nào nữa.
Ở bên ngoài, hắn được mọi người kính trọng, nhưng trước mặt tên này, hắn lại không ngẩng đầu lên được.
Một phó hiệu trưởng, bị một tên sinh viên ép buộc, ép đến mức này, thật sự quá mất mặt!
Sau khi Chu Kiền đi, đám người Tiết Uyển Đồng, Hà Thiên Phong ùa vào, Hà Thiên Phong vội vàng hỏi:
- Lão đại, kết quả sao rồi?
Tần Dương mỉm cười, giơ ngón tay lên:
- Đã xong!