Lúc Chu Kiền đi vào phòng của bảo vệ khoa, mấy người Tần Dương đang ngồi ở bàn cầm điện thoại chơi, miệng vui cười, mặt hớn ha hớn hở.
Chu Kiền thấy cảnh này thì phừng phừng lửa giận, sầm mặt lại, hỏi:
- Chương Phong, mấy đứa này đang làm cái gì thế?
Chương Phong vội bước đến nghênh đón, đon đả chào hỏi:
- Phó Hiệu trưởng Chu, ngài đã đến rồi!
Chu Kiền ừ một tiếng, nghiêm mặt lại:
- Mấy người này là những học sinh đánh người?
Chương Phong gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi đang tạm giữ bọn họ ở đây để chuẩn bị xử lý thật nghiêm. Thế nhưng bọn họ khăng khăng muốn ngài tự mình đến gặp.
Chu Kiền hừ lạnh:
- Đã phạm sai lầm mà còn thái độ, thật là không biết ăn năn hối hận. Những sinh viên như thế, nếu vẫn để lại ở trong trường thì chẳng khác nào con sâu làm rầu nồi canh.
Chương Phong gật đầu lia lịa rồi quát:
- Mấy đứa, Phó Hiệu trưởng Chu đã đến, mau đứng dậy.
Mấy người Tần Dương cất điện thoại vào trong túi. Cả đám nhìn Chu Kiền với ánh mặt ký lạ, không phải là sợ hãi mà dường như rất hả hê.
Ánh mắt của Chu Kiền lạnh lùng nhìn mấy người Tần Dương rồi hừ lạnh:
- Lá gan của các cậu thật lớn đấy! Việc đánh nhau lần trước còn chưa bị xử lý mà dám tiếp tục đánh người. Các cậu là du côn hay sao hả? Trong mắt các cậu có còn nội quy của trường hay không? Có còn pháp luật hay không?
Tần Dương khẽ nhếch mép, khinh khỉnh nhìn Chu Kiền diễn kịch tuôn ra những lời chính nghĩa. Sau đó Tần Dương quay sang cầm lấy cái túi đã chuẩn bị kĩ càng từ trước rồi ném lên mặt bàn ở phía trước Chu Kiền.
- Phó Hiệu trưởng Chu, chúng tôi đều biết ra sự thật đằng sau chuyện này nên ông chẳng cần dài dòng đâu. Trước hết, ông cứ xem kĩ tài liệu ở bên trong đi rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Ánh mắt của mọi người đều dồn vào chiếc túi da trâu, ai cũng cảm thấy tò mò.
Dù là Chương Phong hay Tiết Uyển Đồng, thậm chí cả Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông đều nhận ra rằng Tần Dương có chỗ dựa nên không sợ gì. Thậm chí, Tần Dương còn hung hăn đe dọa rằng nếu Chu Kiền không đến thì tự gánh lấy hậu quả. Rốt cuộc bên trong cái túi da trâu này có đồ vật gì mà khiến Tần Dương tự tin đến thế?
Tần Dương chỉ nói cho Hà Thiên Phong và Tôn Hiểu Đông rằng hắn tìm được hồ sơ đen của Chu Kiền nhưng không hề nói rõ cái hồ sơ đen này cụ thể là cái gì. Chỉ có bản thân Tần Dương và Lâm Trúc là biết được nội dung bên trong cái túi đó. Dù Hà Thiên Phong đã gặng hỏi nhiều lần nhưng Tần Dương lại cảnh báo hắn rằng những việc này càng biết nhiều thì càng bất lợi rồi từ chối tiết lộ thông tin.
Bí mật có sức mạnh uy khiếp bởi vì nó chính là thứ không thể cho người khác biết. Nếu nhiều người biết thì nó cũng không còn là bí mật, không đáng giá và không có giá trị uy hiếp.
Con mắt Chu Kiền hơi co lại, nhìn cái túi da trâu trước mặt. Hắn không vội vã mở cái túi ra mà nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Trong cái túi này là cái gì?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Trong này là … bí mật, bí mật không thể cho người khác biết. Đương nhiên, nếu ông không ngại thì tôi có thể mở ra hoặc nói ra trước mặt mọi người ở đây. Tuy vậy, tôi thật lòng khuyên ông một câu, tự mình ông xem là tốt nhất.
Chu Kiền nhìn chằm chằm vào Tần Dương. Lần đầu tiên hắn nghe về Tần Dương là qua lời kể của cháu mình về kẻ đánh nó rất thê thảm. Bây giờ, khi chính thức gặp mặt, hắn lờ mờ nhận ra được Tần Dương khác xa so với những gì hắn tưởng tượng.
Vốn dĩ hắn cho rằng Tần Dương là một nam sinh viên khôi ngôi, cao lớn nhưng lỗ mãng. Thế nhưng người trước mặt vừa lão luyện lại vừa trầm ổn, không hề khiếp sợ khi đối mặt với mình. Thấy Tần Dương nói từng lời chậm rãi, Chu Kiền bỗng cảm thấy sợ hãi thứ ở bên trong túi da.
Thế nhưng, hắn không thể không xem.
Chu Kiền hít một hơi thật sâu rồi cầm túi giấy lên, đi vài bước về hướng cửa sổ. Sau đó, hắn xoay người trở lại, mở túi giấy ra, nhìn nội dung bên trong.
Tài liệu bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là một chồng giấy được ghim chỉn chu và ngay ngắn.
Chu Kiền liếc nhìn Tần Dương rồi lấy chồng giấy ra, nhìn vào tờ thứ nhất. Đột nhiên, sắc mặt của hắn biến đổi.
Trang này viết tư liệu cá nhân của hắn, quan hệ gia đình, lý lịch trích ngang, danh mục tài sản các loại rất tường tận.
Con mắt Chu Kiền hơi nheo lại hai phần, cố giữ cho mặt bình tĩnh rồi dở tiếp những trang sau. Trong lòng hắn thầm suy đoán rằng thằng nhóc này chuẩn bị tài liệu cặn kẽ như thế là vì muốn uy hiếp hắn?
Nếu thật là thế thì suy nghĩ của nó quá ngây thơ rồi.
Nhưng chỉ một giây sau, con ngươi của Chu Kiền co rụt lại, trên mặt xuất hiện thấn sắc kinh ngạc.
Ở trang thứ hai là ảnh chụp hắn đang ôm ấp một cô gái trẻ đẹp.
Giấy in là khổ A4, ảnh chụp được photo ra, dù đen trắng nhưng rất rõ ràng.
Làm sao mà thằng nhãi này lại có những tấm ảnh này?
Hắn hơi nghiêng người để tránh đi những ánh mắt chú ý của mọi người, sau đó lật nhanh qua các trang còn lại.
Từng bức ảnh một hiện lên. Có bức là cảnh cùng đi ăn tối, có tấm lại ghi lại khoảnh khắc du lịch, lại có cả hình hai người mặc áo tắm ôm nhau…
Ở dưới nữa là các ghi chép về lịch sử sử dụng thẻ căn cước gồm việc mua vé máy bay, trả tiền phòng khách sạn. Tất cả những thông tin này đều được sàng lọc để phản ánh mối quan hệ giữa hắn và Lý Mộng.
Mô hôi lạnh nhỏ từng giọt trên người Chu Kiền.
Tại sao lại thế?
Làm sao mà thằng nhãi này lấy được mấy tấm ảnh đó?
Làm sao hắn điều tra được lịch sử sử dụng thẻ tín dụng?
Cuối cùng, Chu Kiền hiểu rõ tại sao Tần Dương lại không hề sợ hãi mà gọi mình đến, còn dọa rằng mình phải tự gánh lấy hậu quả. Hóa ra là bởi vì người này thừa hiểu những tài liệu này là đòn chí mạng đối với mình.
Dù những vấn đề này chỉ được coi là vấn đề về tác phong, không phải tham ô hay nhận hối lộ nhưng việc bản thân mình là Phó Hiệu trưởng khiến những thông tin trên trở thành chí mạng. Một khi những thông tin này được lộ ra ánh sáng, có thể tưởng tượng cư dân mạng cả nước sẽ phỉ nhổ, dùng nước bọt để dìm chết hắn, còn chức Phó Hiệu trưởng cũng đi tong.
Chu Kiền hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại. Dù sao hắn cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn. Kẻ này cố ý để mình tự xem chứng tỏ sự việc còn có thể thương lượng. Tần Dương chỉ là sinh viên năm nhất nên hẳn sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao.
Chu Kiền cất những tài liệu kia vào trong túi da một lần nữa. Sau đó hắn chắp tay sau lưng, xoay người, đảo mắt qua những người trong phòng rồi nói:
- Đội trưởng Chương, anh đưa mọi người ra ngoài trước. Tôi có một số chuyện muốn nói với … người bạn trẻ này.
Trong lòng Chương Phong rất bất ngờ, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn cái túi da mà Chu Kiền đang cầm trong tay.
Xem ra đồ vật bên trong không đơn giản. Chỉ mới xem xét sơ qua mà thái độ của Chu Kiền đã biến chuyển hoàn toàn.
Đám người Tiết Uyển Đồng, Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông cũng thở dài một hơi. Dù bọn họ rất có lòng tin rằng Tần Dương sẽ giải quyết được mọi việc ổn thỏa nhưng vì không rõ trong túi là cái gì nên lòng vẫn thấp thỏm đôi chút.
Bây giờ, thấy Chu Kiền dùng một giọng điệu rất ôn hòa để yêu cầu nói chuyện riêng với Tần Dương thì ai cũng đoán được tác dụng của hồ sơ đen.
Tần Dương quả là lợi hại, dám đối đầu với Phó Hiệu trưởng, hơn nữa dường như còn nắm thóp đối phương.
Lão đại quả là vênh váo!