Chí Tôn Đặc Công

Chương 168: Cậu Tần là người thâm trầm




Sắc mặt Trương Long đột biến, con ngươi hơi co rút lại.

Lời độc ác ai cũng có thể nói được, nhưng có thể khiến người khác tin tưởng thì không chắc chắn.

Tần Dương nói rất hời hợt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, nhưng sự chắc chắn và tự tin trong miệng hắn khiến hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng Trương Long vang lên.

Trương Long lăn lộn xã hội nhiều năm, có thể nói là lão luyện, kẻ nào phô trương thanh thế, kẻ nào tự tin trong ngực, hắn đều phân biệt được. Hắn có thể cảm giác được Tần Dương không hề phô trương thanh thế, hắn chỉ là nói ra một sự thật rất tự nhiên.

Hắn thật sự có năng lực hại chết mình!

Đầu óc Trương Long xoay chuyển rất nhanh, hắn từng gặp Tần Dương một lần ở tiệc sinh nhật Thu Tư, Tần Dương tặng Thu Tư một món quà sinh nhật, món quà đựng trong túi ni lông rẻ tiền.

Trương Long không biết món quà này là gì, nhưng nhìn phản ứng của Thu Tư lúc đó, món quà này tuyệt đối không đơn thuần là quý trọng đơn giản như vậy, chắc là vô cùng có ý nghĩa.

Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà Tần Dương có quan hệ với Thu Tư?

Tần Dương đến từ thủ đô, lẽ nào hắn có bối cảnh to lớn?

Trong lòng Trương Long cảm thấy vô cùng khó ra tay. Giám đốc Cao là một ông chủ đại gia hắn không dễ gì kéo về được. Hắn chuẩn bị kéo ông ấy hợp tác đầu tư làm chút kinh doanh lớn, hắn bỏ vốn và nhân lực, giám đốc Cao bỏ vốn, hai bên cùng giữ cổ phiếu. Nhưng giám đốc Cao lại mất mặt lớn như vậy ở đây, bản thân nếu không kiếm lại thể diện, sợ rằng đầu tư sẽ hỏng mất.

Nhưng tiếp tục đối phó với Tần Dương, trong lòng hắn bây giờ có chút hoảng. Tiểu tử này đánh người xong còn không gấp gáp nóng nảy chờ mình ở đây, nhìn thấy mình cũng không hề hoảng hốt, rõ ràng là chỗ chống lưng.

Trương Long tình thế khó xử, tựa như bị nướng trên lửa. 

Hiện trường rất an tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người nhìn vào Trương Long, lời của Tần Dương mọi người cũng đều nghe thấy, ai cũng muốn xem xem Trương Long ứng đối thế nào.

Trương Long nhìn chằm chằm Tần Dương mấy giây, trong đầu cũng lướt qua vô số phương án. Sau hồi lâu Trương Long mới lạnh lùng nói:

- Những thứ khác không nói, hôm nay mày đập tiệm của tao, đánh nhiều người bị thương như vậy, chuyện này dù sao mày cũng phải trả giá. Nếu không tao không ngại mời cảnh sát đến một chuyến…

Cứ nhận thua như vậy tuyệt đối là không thể, nếu truyền ra Trương Long hắn bị lời một thằng nhóc dọa cho sợ, vậy Trương Long hắn sẽ không còn mặt mũi, sau này cũng không cách nào lăn lộn nữa.

Dù sao Trương Long lão luyện gian xảo, hắn rất nhanh liền nghĩ đến biện pháp dò xét lai lịch Tần Dương.

Tần Dương cười nói:

- Ông muốn báo cảnh sát sao? Haha, một đám côn đồ đánh không lại, không ngờ cuối cùng phải dựa vào báo cảnh sát để đối phó đối thủ. Các ông cũng biết làm côn đó quá đó, đây chính là đạo lý trong giới giang hồ mà Trương Long ông nói sao? Có thể ức hiếp liền trực tiếp ra tay, ức hiếp không được thì dùng quan hệ. Được thôi, nếu đã muốn báo, vậy ông báo đi, do dự gì chứ…

Trương Long hừ lạnh một tiếng, móc di động ra, hắn không chuẩn bị trực tiếp động thủ với Tần Dương, dù sao động thủ cũng chưa chắc đánh thắng được. Ở đây người nằm đầy đất chính là minh chứng rõ ràng.

Hắn trực tiếp gọi cho một vị lãnh đạo trong thành phố, quan hệ của Trương Long kinh doanh nhiều năm như vậy không phải chỉ có nói miệng. Hắn làm vậy cũng vì tránh Kiều Vi, nếu không cho dù báo cảnh sát, Kiều Vi đến cũng không có tác dụng gì.

- Cục trưởng Khâu, xin chào, tôi là Trương Long…

Trương Long rất nhanh gọi điện thoại xong, buông điện thoại xuống, Trương Long lạnh lùng nói:

- Đừng tưởng có Kiều Vi che chở mày thì mày không sao.

Tần Dương nghe được nội dung đại khái cuộc điện thoại của Trương Long, cũng nghe loáng thoáng được hắn gọi điện cho ai, cười giễu cợt:

- Ông cũng tốn tâm huyết rồi, không ngờ gọi đến thành phố luôn. Nếu hôm nay đủ thời gian, tôi có thể ở đây chờ, từ từ vui đùa với ông. Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn để bạn bè và cô giáo mình lo lắng, nên chuyện này vẫn nên giải quyết sớm đi.

Tần Dương móc điện thoại di động ra, đi đến góc bên cạnh, bấm một số điện thoại, nói đơn giản mấy câu liền cúp máy.

Trương Long cũng không ngăn cản Tần Dương gọi điện thoại, đây vốn là mục đích của hắn. Với tình thế như vậy đã không phải là ai nhiều người hơn, đấu đá ai có thể đánh nhiều hơn, mà là thi đấu sức mạnh chống lưng.

Trương Long gọi điện không tránh Tần Dương, cũng là cố ý để Tần Dương biết mình tìm ai. Vậy Tần Dương đương nhiên cũng gọi ra người ít nhất cùng phân lượng mới có thể ngăn cản chuyện này. Xem thử người hắn gọi ra là ai tất nhiên có thể đoán được rốt cuộc tự tin của đối phương đến từ đâu.

Trương Long làm vậy, chỉ là một lần dò xét, đồng thời cũng là giữ lại một đường sống cho mình. Hắn chìm nổi nhiều năm, là một tên lão luyện, vừa tiến lên đã cởi áo mình trần ra trận (làm việc không chuẩn bị), việc ngốc không chừa đường sống hắn tuyệt đối sẽ không làm. Vì có thể ra trận mười lần, thắng chín lần, nhưng một khi thua rồi thì chẳng còn gì cả.

Tần Dương cúp máy khoảng hơn một phút, điện thoại Trương Long liền vang lên.

Trương Long lấy điện thoại ra nhìn, sắc mặt hơi biến đổi, lần này hắn không nghe điện thoại trước mặt Tần Dương mà đi đến một góc phòng, nhỏ giọng nghe điện thoại.

- Trương Long, cậu muốn chết thì chết xa một chút, đừng có kéo theo tôi!

Mới vừa bắt máy, trong điện thoại liền truyền ra âm thanh lạnh như băng, trong tiếng nói có chút tức giận không hề che giấu.

Sắc mặt Trương Long đột nhiên thay đổi, trong lòng lạnh như băng.

Vị nói chuyện trong điện thoại kia chính là vị lãnh đạo hắn cầu viện, lúc này trong lời nói của ông ấy không còn sự thân quen lúc trước, có cũng chỉ là lạnh nhạt và thẹn quá thành giận.

- Cục trưởng Khâu, rốt cuộc là chuyện gì, lẽ nào đối phương tìm ai đó?

Trương Long hỏi đối phương rốt cuộc mời ra người nào mà có thể khiến ông ấy kiêng kỵ như vậy, nhưng người trong điện thoại không hé lộ chút nào.

- Tôi chỉ có thể nói một câu, người kia cậu không chọc nổi đâu. Với giao tình trước đây, tôi thành thật khuyên cậu một câu, giải quyết chuyện này cho tốt, đừng chọc vào hắn!

Trương Long còn muốn hỏi gì đó nhưng đối phương đã không chút nể mặt trực tiếp cúp máy, cứ như cúp máy trễ chút nữa tai họa sẽ truyền theo đường dây điện thoại lây đến người ông vậy.

Trương Long hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng khiếp sợ của mình, xoay người trên mặt đã không còn băng lạnh như trước, ngược lại mang theo mấy phần nụ cười miễn cưỡng.

Thua thì phải nhận, dù là mất thể diện, vậy cũng phải nhận!

Trương Long lướt qua mặt bàn bên cạnh, cón một chai rượu tây vừa mới mở. Hắn đi tới cầm chai rượu tây kia lên, đi đến trước mặt Tần Dương.

- Cậu Tần, chuyện hôm nay mọi thứ hãy tính lên đầu Trương Long tôi. Thuộc hạ tôi đụng phải cậu Tần, có mắt không biết thái sơn, dù sao cũng là do tôi không biết dạy, chỗ nào đắc tội hãy rộng lượng thông cảm cho.

Trương Long giơ chai rượu tây kia lên:

- Tôi tự phạt một chai, bồi tội với cậu Tần. Hôm nay là sinh nhật cậu Tần, làm loạn tiệc sinh nhật cầu Tần tôi vô cùng xin lỗi. Chút nữa tôi sẽ chuẩn bị một món quà sinh nhật tặng cậu Tần xem như đền bù. Hơn nữa tôi sẽ đích thân nhận lỗi với bạn bè và giáo viên của cậu Tần, vì đã quấy nhiễu mọi người.

Trương Long nói xong, cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp giơ chai rượu tây kia lên, nhắm ngay vào miệng, bắt đầu uống ừng ực.Mấy cô em gái trong phòng, mấy tên cầm đầu ngoài phòng, tổng giám đốc Cao và cả đám đàn em Trương Long mang đến đều đứng hình.

Ngay cả Trương Long cũng bị kinh sợ rồi!

Kinh hãi đến mức, sau khi cúp máy xong, hắn liên tục xin lỗi, còn tự mình uống rượu phạt để bày tỏ lời xin lỗi là rất chân thành!

Cả một bình rượu vang nhập ngoại, hắn một hơi nốc sạch, chì vì muốn Tần Dương nguôi giận, chỉ vì để đền tội.

Ánh mắt đám đông nhìn Tần Dương đều thay đổi.

Rốt cuộc anh ta gọi điện thoại cho ai vậy?

Vừa rồi Trươn Long gọi điện thoại, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy cuộc gọi ấy là gọi đến cho một vị lãnh đạo nào đó trong thành phố. Rốt cuộc là ai, lại khiến cho ngay cả lãnh đạo thành phố cũng phải nhượng bộ?

Tuy bọn họ không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa Trương Long và người nọ, nhưng từ thái độ của Trương Long cũng đủ để đoán ra được người Tần Dương gọi điện thoại tới là kẻ mà ngay cả lãnh đạo thành phố cũng không đụng vào được.

Thì ra cậu thanh niên này là người có bối cảnh hùng hậu, chẳng trách thong dong như vậy, đánh đấm xong một trận vẫn có thể ung dung ở đây đợi người. Đến cả Trương Long cũng phải liên mồm nói Trương Long hắn sai rồi…

Trương Long quả là một con sói, cả một bình rượu thế kia mà hắn cứ ừng ực tu một hơi hết sạch. Mặc dù trong lúc uống hắn bị sặc hai lần, nhưng hắn không hề vì vậy mà dừng lại!

Tần Dương nhìn Trương Long uống rượu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Hắn không bất ngờ với kết quả này. Hắn là đặc vụ trong Long Tổ, hơn nữa còn là đặc vụ cấp cao. Hơn nữa hắn còn là người đã qua huấn luyện chứ không phải người bình thường. Trước khi hắn đến Trung Hải, người đứng đầu Long Tổ đã gọi điện cho người phụ trách nhóm Long Tổ khu vực Trung Hải để nói sơ qua về tình hình của hắn. Một mặt vì muốn ông ta chăm sóc Tần Dương, dẫu sao thì hắn ta cũng sẽ sinh sống ở đây vài năm, khó tránh khỏi sảy ra một số chuyện. Mặt khác vì, đây cũng là một trong những thủ tục theo dõi cần thiết để lập hồ sơ cho thành viên Long Tổ.

Người vừa nãy Tần Dương gọi điện thoại tới chính là người phụ trách nhóm Long Tổ khu vực Trung Hải. Mặc dù nhóm Long Tổ của hắn không nằm trong vùng hoạt động phía Trung Hải, nhưng một khi xảy ra chuyện trong địa phận này, tìm người phụ trách khu vực Trung Hải là điều đương nhiên. Bọn họ đều có trách nhiệm phải đảm bảo an toàn cho Tần Dương, huống hồ đích thân người đứng đầu gọi điện hỏi han, nào có ai dám không để tâm?

Nói đến thực quyền, người đứng đầu Long Tổ khu vực Trung Hải không nhất thiết phải nắm quyền cao hơn lãnh đạo thành phố, nhưng nếu xét về tính đặc thù thì đám lãnh đạo sao có thể so bì được với ông ta. Công việc bình thường của những người như ông ta là xử lí những việc liên quan đến an nguy đất nước. Ai dám gây rắc rối với những người như họ?

Chỉ vì Trương Long mà đối đầu với Long Tổ?

Trừ khi não có vấn đề.

Tần Dương không muốn phét lác, nhưng những kẻ thân phận không sạch sẽ như Trương Long trong xã hội này trông thì có vẻ hào nhoáng đấy, nhưng nếu Tần Dương muốn dạy dỗ, chỉ cần một cú điện thoại là có thể lẳng lặng mời chúng đi uống trà, hơn nữa có vào mà không có ra.

Nếu hôm nay không có cô có bạn ở đây, có lẽ hắn sẽ thật sự hành chết tên Trương Long. Nhưng hắn không dám để lộ thân phận trước mặt cô và bạn, cũng không muốn họ cảm thấy bất an, nên mới gọi điện thoại trước. Tránh việc khiến việc này náo loạn ầm ĩ, nếu không mấy phe phái trong thành phố này thật sự kéo đến đây thì khó mà giải quyết âm thầm.

Trương Long một hơi uống cạn bình rượu. Hắn đặt chai xuống, nhìn thẳng vào Tần Dương:

- Cậu Tần nếu vẫn còn tức giận, có điều kiện gì xin cứ nói ra. Trương Long tôi nhận hết!

Không thể không nói đến tên Trương Long này, có thể đi đến ngày hôm nay, chắc chắn phải có cách sống riêng. Hắn tỏ rõ thái độ tôi sai rồi, tôi nhận sai, cậu có thể tùy ý trừng phạt. Hắn cho Tần Dương thể diện. Ở đây nhiều người vây xem như vậy, ai lại cứ bám riết không tha đây, nếu như vậy chẳng phải chứng tỏ bản thân quá nhỏ nhen sao?

Mặc dù Tần Dương nhìn thấu Trương Long đang giả vờ phục, nhưng hắn lười truy cứu. Hắn đút một tay vào túi quần, nói:

- Ông nói chính trực như thế cứ như là tôi sẽ lại tìm ông gây phiên phức nhỉ. Tôi là người lòng dạ hẹp hòi thế cơ à?

Thấy Tần Dương nói vậy, Trương Long nhất thời sửng sốt. Biết được Tần Dương đã nhìn thấu mình, gã hơi xấu hổ.

- Cậu Tần, tôi biết việc lần này do đám đàn em tôi sai. Tôi chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng phạt bọn chúng. Vài hôm nữa tôi sẽ đưa lễ đến trước cửa đền tội, chắc chắn sẽ làm cậu Tần vừa lòng. Về sau nếu cậu Tần có gì sai bảo, Trương Long tôi chắc chắn không từ chối.

Tần Dương xua tay:

- Thôi không cần. Ông mang nhiều người đến thế này khiến bạn tôi bị dọa sợ. Mau giải tán đi!

Trương Long liền quay đầu xua tay với tên đầu đinh:

- Thằng Xuyên, cho chúng mày rút!

Tên đầu đinh thấy Trương Long kinh sợ như vậy, gã liền tự động thu mình vào một góc. Sợ Tần Dương đột nhiên nhớ đến mình, gã vội giải tán hết đám đàn em còn đang đứng bên ngoài, thuận tiện mời cả vị giám đốc Cao nọ đi luôn.

Vị giám đốc Cao nọ đứng ngoài cửa xem được một màn kịch hay cũng đoán ra được phần nào. Có vẻ như hôm nay không thể trách Trương Long có chỗ dựa không chắc. Ngay cả lãnh đạo thành phố người ta cũng đã lôi ra mà vẫn không đàn áp nổi Tần Dương, vậy thì chỉ có thể trách mình hôm nay gặp phải thánh * rồi.

nguyên văn: 佛 

Nhớ lại dáng vẻ kinh hãi vừa rồi của Trương Long, giám đốc Cao không khỏi vui mừng, tự tát cho mình một cái. Y dùng hai vạn tệ để mua một đường lui cho mình, thật may mắn, may mà y thức thời, không tự tìm đường chết, nếu không hôm nay y chắc chắn sẽ thê thảm.

Trương Long thấy Tần Dương như vậy, lòng như trút được gánh nặng. Gã biết hắn sẽ không tiếp tục truy cứu, nhưng một khi đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, phải nhận sai đến cùng. Vì vậy gã tỏ ra ăn năn xin lỗi:

- Cậu Tần, hôm nay khiến bạn học và cô của cậu bị kinh sợ, tôi sẽ xin lỗi bọn họ ngay....

Tần Dương hơi do dự. Hắn không từ chối. Không phải vì hắn ưa sĩ diện mà bởi vì bạn bè hắn người nào người nấy vẫn đang lo sợ. Nếu như trương Long ra mặt xin lỗi, họ nhất định sẽ yên tâm hơn.

- Được. Ông không cần phải nói rõ tình hình, chỉ cần khiến họ yên lòng là được.

Đương nhiên Trương Long biết chứ. Tần Dương người ta là người thâm trầm, đâu muốn để lộ thân phận.

- Tôi hiểu, tôi hiểu. Cậu Tần là người có thân phận, là một người thâm trầm!

Dù sao cũng đã cúi đầu nhận sai, Trương Long không ngại cúi mình thêm chút nữa. Trong cái xã hội này, gã đã sớm nhận ra điều đó. Giả thật lẫn lộ như gã là được, chứ càng cứng đầu thì sẽ càng chết sớm thôi.

......

Phòng số 2073.

Mấy người Hà Thiên Phong ai nấy đều lo lắng vì đã trông thấy Trương Long dẫn theo một đám đàn em xông tới. Nếu không tận mắt thấy bọn chúng không mang theo hung khí, và nếu không tin tưởng tuyệt đối vào năng lực đánh đấm của Tần Dương, e rằng họ đã sớm báo cảnh sát.

Hà Thiên Phong đứng ngoài cửa, ngóng về phía bên đó. Nếu bên đó thật sự đánh đấm, hắn sẽ lao qua phụ giúp, tuy rằng đám đàn em bên đó cũng đứng hết ngoài hành lang, có lẻ như chỉ có đại ca chúng đi vào phòng.

Chắc là đang thương lượng thôi nhỉ?

Qua một lúc sau, hắn thấy tên đầu đinh mặc áo hoa đi ra, đem đám đàn em hò hét đi khỏi. Khi đi lướt qua Hà Thiên Phong, gã còn nở một nụ cười xấu hổ với hắn.

Thấy cảnh đó, Hà Thiên Phong thở phào một hơi, quay đầu nhìn mấy người Tiết Uyển Đồng mặt đầy lo lắng, cười nói:

- Ổn cả rồi. Lão đại vẫn luôn là lão đại, vẫn lợi hại như thế.

Nói xong hắn quay đầu lại, thấy Tần Dương một tay đút túi bước tới.Tên cầm đầu lúc trước cũng đi bên cảnh Tần Dương, mỉm cười bước đến phía này.