Chí Tôn Đặc Công

Chương 165: Gặp lưu manh thứ thiệt




Thời gian mà người đàn ông đầu trọc gọi điện thoại cũng không dài nhưng khi hắn đặt điện thoại xuống thì đã phát hiện tất cả thủ hạ của mình đều đã nằm la liệt ra đất.

Trong phòng tối thiểu cũng phải có mười mấy người nhưng hiện tại ngoại trừ người đàn ông đầu trọc và người đàn ông trung niên còn đang đứng thì mọi người còn lại đều đã nằm xuống.

Tần Dương hạ đo ván mấy tên tay không tấc sắt một cách đơn giản rồi với lấy một cái khăn mùi xoa trên mặt bàn để lau vết máu trên tay.

Tất nhiên vết máu này không phải là máu của hắn.

Tần Dương quay đầu nhìn vào người đàn ông trung niêm đang đứng cách mình khoảng hai thước. Người đàn ông này rung mình một cái rồi vội vã đi đến trước mặt Tần Dương.

Chưa đợi Tần Dương mở lời thì người đàn ông trung niên đã ra tay tát hai cái rất kêu lên mặt mình rồi cúi gập người chín mươi độ để xin lỗi Tiết Uyển Đồng:

- Thật xin lỗi, vừa rồi tôi uống phải nước đái ngựa nên váng đầu. Tôi thành thật xin lỗi, mong cô tha thứ.

Người đàn ông trung niên xin lỗi xong thì đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Tần Dương. Hai dấu vết tát trên mặt đỏ bừng thể hiện rằng hắn đã dùng sức khá mạnh. Nhưng biết làm thế nào được, chính hắn vừa mới chứng kiến Tần Dương hạ gục một đám người như chơi.

Những người này chẳng qua chỉ là đám tay sai, chưa hề gây tổn thương cho Tiết Uyển Đồng, mà bị Tần Dương đánh đến như thế. Nghĩ đến việc mình vừa mới tát Tiết Uyển Đồng một cái, người đàn ông trung niên tự hỏi rằng nếu mình không thức thời thì liệu có thể bị đánh thành tàn phế hay không?

Ánh mắt của Tần Dương lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên, ánh mặt lạnh đến mức sắc như đao, dọa cho người này sợ tim đập thình thịch.

“Bốp! Bốp!”

Lại hai cái tát giòn tan vang lên, người đàn ông trung niên lại cúi đầu lần nữa, lớn tiếng nói:

- Tiểu thư, mong cô tha lỗi cho tôi.

Lần này, người đàn ông trung niên không dám tự đứng thẳng lại mà vẫn luôn duy trì tư thế cúi gập người đầy cung kính.

Vốn dĩ tính cách của Tiết Uyển Đồng cũng không mạnh mẽ, lại nhìn thấy Tần Dương làm cho cả căn phòng trở nên náo loạn chỉ vì mình bị tát một cái, thì trong lòng cô vừa cảm động vừa bối rối. Cảm động là vì Tần Dương không ngần ngại sử dụng vũ lực để đòi lại công bằng cho cô, bối rối là vì không biết chuyện đã đến nước này thì sẽ phải giải quyết như thế nào.

- Được rồi, tôi tha thứ cho ông. Nhưng sự việc lần này chấm dứt ở đây. Sinh viên của tôi làm mọi thứ chỉ vì các ông có thái độ vô lễ trước, các ông không được gây phiền toái thêm cho hắn về sau nữa.

Người đàn ông trung niên thở dài một hơi, mãi lúc này mới dám đứng thẳng lên, nhìn qua Tần Dương đang ở bên cạnh. Thấy sắc mặt của Tần Dương dịu đi mấy phần thì trái tim hắn mới tạm thời nhẹ nhõm.

- Tất nhiên, tất nhiên rồi. Sự việc lần này là do tôi sai. Tôi là thương nhân buôn than ở tỉnh Tây Sơn, lần này tôi đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với bọn họ. Chỉ vì uống rượu quá nhiều nên mới thất lễ. Tôi rất xin lỗi, chân thành xin lỗi. Về sau tôi chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm.

Ánh mắt của Tần Dương lại đảo qua người đàn ông đầu trọc rồi quay đầu nói với bọn Hà Thiên Phong:

- Các cậu đưa cô giáo về phòng của tụi mình trước đi, tôi có mấy câu muốn nói với bọn họ.

Tiết Uyển Đồng chộp lấy cánh tay của Tần Dương, nói với giọng lo lắng:

- Em còn ở lại làm gì, chúng ta cùng trở về phòng thôi!

Tần Dương cười cười, khẽ liếc nhìn người đàn ông đầu trọc:

- Không có việc gì đâu ạ. Em chỉ muốn nói chuyện phiếm với bọn họ một chút. Em biết điểm dừng mà cô.

Ánh mắt của Hà Thiên Phong sáng lên, dường như đã nghĩ ra điều gì nên ánh mắt trở nên gian như kẻ trộm, cười hắc hắc:

- Cô à, chúng ta về phòng trước thôi. Nếu cô ở đây thì mọi người có mấy lời khó nói ra được.

Tôn Hiểu Đông nghe Hà Thiên Phong nói thế thì dường như cũng hiểu ra điều gì, trên mặt hiện lên một vẻ quái dị, vội vàng khuyên nhủ:

- Cô yên tâm đi, lão đại là người làm việc rất đáng tin cậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Lâm Trúc cũng xán lại gần, thấp giọng nói:

- Cô ơi, cô đừng lo. Bạn của cậu ta chính là đội trưởng của đội cảnh sát quản lý khu vực này.

Tiết Uyển Đồng nghe thế thì hơi sững sờ, nhìn về phía Lâm Trúc:

- Thật chứ?

Lâm Trúc gật đầu, Hà Thiên Phong cũng thấp giọng tiếp lời:

- Đúng thế, em cũng có thể chứng mình. Bọn em đều biết việc này.

Nghe thế thì Tiết Uyển Đồng mới thở dài, quay đầu nhìn Tần Dương với ánh mắt phức tạp:

- Vậy thì em hãy cẩn thận một chút, mọi người chờ em ở phòng bên kia. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì sẽ báo cảnh sát.

Tần Dương cười nói:

- Vâng ạ.

Sau khi đám người Hà Thiên Phong và Tiết Uyển Đồng rời khỏi phòng thì Tần Dương đi đến ngồi ở trên ghế salon, thuận tay cầm lấy một cái chén sạch, nhấc bình rượu lên rót cho mình một ly.

Tần Dương bưng chén rượu lên uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trọc đầu:

- Vừa rồi mày gọi người tới giúp à?

Người đàn ông trọc đầu hoảng hốt, vừa rồi trong tình huống hỗn loạn như vậy, kẻ này còn phải đối phó với thủ hạ của mình mà vẫn chú ý tới việc mình gọi điện thoại cầu viện sao?

- Nhóc con, mày cũng là kẻ biết đánh nhau đấy. Nhưng mày cho rằng có thể dùng nắm đấm để giải quyết tất cả mọi chuyện sao?

Tần Dương cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầu trọc:

- Đánh nhau có thể không giải quyết được tất cả các vấn đề nhưng để giải quyết bọn mày là đủ rồi. Hi vọng mày gọi kẻ cứu viện có địa vị lớn một chút, nếu không tao sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy Tần Dương ngồi vững vàng trên ghế rồi nói chuyện với thái độ như vậy thì không khỏi cảm thấy bất an. Đột nhiên, hắn rõ ràng tại sao người này không chịu đi.

Hắn bảo những người khác rời khỏi phòng mà chính bản thân hắn ở lại chính là vì chờ người cứu viện mà mình gọi tới.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy cô gái bị dọa đến mức ngồi co ro vào một góc, sau đó lia qua người đàn ông trung niên đang đứng thấp thỏm lo âu, rồi ngoắc ngoắc ngón tay.

Trong lòng người đàn ông trung niên cực kì sợ hãi nhưng vẫn bước nhanh đến trước mặt Tần Dương, hơi nghiêng người cười nói:

- Tiên sinh …

Tần Dương nhìn chằm chằm vào người này một lúc rồi hỏi:

- Ông là chủ mỏ than ở tỉnh Tây Sơn?

Người đàn ông trung niên cười theo:

- Cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi.

Dù người đàn ông này khuất phục dưới vũ lực của Tần Dương nhưng trong lòng không coi Tần Dương vào đâu. Hắn cũng giống như người đàn ông đầu trọc kia cho rằng Tần Dương chỉ biết đánh nhau mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngồi nhàn nhã của Tần Dương kể cả khi biết rằng viện quân sắp tới thì người đàn ông trung niêm có dự cảm không lành.

Tần Dương đánh người xong rồi còn ngồi nhàn nhã ở đây chứng tỏ hắn có chỗ dựa rất vững chắc. Mà chỗ dựa này chắc chắn không đơn thuần chỉ là khả năng đánh đấm.

Có thể đánh nhau thì tất nhiên là rất lợi hại nhưng trong xã hội này tiền và quyền còn lợi hại hơn bội lần.

Người đàn ông trung niên định giả bộ “ngoan ngoãn” một lúc nhằm tránh rước thêm phiền phức. Hảo hán không ngại chịu thiệt trước mắt. Ít ra trước khi bản thân mình có thể có năng lực giải quyết người thanh niên này thì vẫn nên cư xử khiêm nhường một chút. Nếu lúc này mà hung hăng mắng chửi thì chẳng phải chuốc khổ vào thân sao?

Khóe miệng của Tần Dương nhếch lên:

- Tuy ông đã tự tát vào mặt mình, cũng thành khẩn nói lời xin lỗi, cô giáo của tôi cũng đã tha thứ cho ông nhưng hành vi trước đó của ông đã làm tổn thương cô giáo của tôi. Phải chăng ông nên bồi thường chút gì đó?

Trong lòng người đàn ông trung niên dâng lên một cảm giác buồn bực. Gặp phải lưu manh thứ thiệt rồi!

Người đàn ông trung niên vô ý nhìn sang người đàn ông đầu trọc. Sắc mặt kẻ này rất khó xử, dù hắn hiểu rõ ẩn ý của Tần Dương nhưng lúc này đánh thì không lại, muốn nói cứng cũng không dám, vậy thì hắn có thể làm gì bây giờ?