Chí Tôn Đặc Công

Chương 140: Thế như chẻ tre




Tên mặc áo sơ mi ca rô ngã trên mặt đất và tên đi nhặt phụ nữ cố gắng di chuyển thân thể lết qua bên lề ngõ nhỏ, rời xa khu vực sắp đánh nhau, đồng thời dùng vẻ mặt hả hê vui sướng khi người gặp họa nhìn Tần Dương.

Vừa rồi mày phách lối như vậy, hiện tại xong đời chưa.

Hơn hai mươi tên côn đồ đó, để xem mày có thể đánh được mấy thằng!

Tần Dương đứng tại chỗ, nhìn cả đám côn đồ giơ cao ống thép và đao như dòng nước lao về phía mình, nắm tay đột nhiên nắm chặt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nếu như tối hôm qua người thấy việc bất bình mà ngăn cản tên đi nhặt phụ nữ không phải mình mà chỉ là một người bình thường, vậy hôm nay hắn sẽ có kết cục như thế nào đây?

Bị người phế bỏ hai tay, ảnh hưởng cả đời?

Muốn làm người tốt thì chẳng lẽ phải trả giá nặng nề thế sao?

Mình đánh ngã thanh niên mặc áo sơmi ca rô, đánh ngã tên đi nhặt phụ nữ, sau đó bọn chúng lại gọi tới nhiều côn đồ hơn, cũng nhờ mình là một người tu hành, nếu không thì coi như mình đã trải qua huấn luyện đặc thù, chỉ sợ cũng sẽ bị nhiều người đánh nằm rạp trên mặt đất thôi!

Một khi nằm xuống thì hậu quả là cái gì, dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ đến!

Một đám rác rưởi!

Cặn bã của xã hội!

Tần Dương đối diện với một đám côn đồ vọt tới, toàn bộ trong ngõ nhỏ xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ dị thường.

Trong ngõ tối không lớn, một bên là đám côn đồ đông đảo với lít nha lít nhít vũ khí hung hãn, một bên là một người trẻ tuổi tay không tấc sắt, hai phe đều vọt tới phía trước, sau đó hai bên hung hăng va chạm với nhau.

Tần Dương giống như là viên đạn từ trong nòng súng bắn ra vọt thẳng vào đám người.

Bóng gậy bay múa, mặt đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo...

Ống thép nện lên người phát ra âm thanh nặng nề...

Tiếng xương cốt đứt gãy...

Tiếng người kêu gào thảm thiết...

Tần Dương tránh bị đánh vào những chỗ yếu hại, còn lại cứ để ống thép nện trên người mình, mà hắn cứ như là mãnh thú ra khỏi chuồng, công kích mạnh mẽ không ngừng đánh lên những kẻ xung quanh hắn.

Nắm đấm, chân, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí là đầu, cả cơ thể hắn như biến thành một hung khí không gì phá nổi.

Một quyền nện lên lồng ngực người đối diện, răng rắc, xương sườn gãy...

Một cú đá chân đá lên đùi của thanh niên cầm đao phía sau, răng rắc, xương bắp chân gãy...

Kéo lấy quần áo một gã lại đây, dùng đầu đâm lên, người kia đầy mặt nở hoa ngã xuống dưới...

Trên người Tần Dương cũng chịu không ít gậy gộc, nhưng những thứ này đánh lên người hắn lại giống như không hề có bất cứ tác dụng gì, thân thể của hắn kiên cố cứng rắn tựa như thép.

Tần Dương một đường tiến lên phía trước, hắn như là một thanh lưỡi lê hung mãnh giết vào đám người đông nghìn nghịt, không ngừng phá vỡ chướng ngại, đi lên phía trước.

Hắn thẳng tiến không lùi!

Không ai có thể ngăn cản hắn!

Hắn thế như chẻ tre!

Nếu như từ trên không nhìn xuống dưới ngõ nhỏ sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ: một đám người xông lên, sau đó lại bị một người đánh liên tục bại lui, không ngừng có người ngã xuống, trên con đường, người kia không ngừng tiến lên thì từng đối thủ của hắn lần lượt ngã xuống.

Gãy tay, gãy chân, gãy xương sườn, máu me đầy mặt...

Vẻ đắc ý trên mặt thanh niên âo sơ mi ca rô đọng lại.

Đôi mắt tên đi nhặt phụ nữ tràn đầy hoảng sợ.

Sự bình tĩnh và tự tin trên mặt thanh niên đầu trọc tên Cường đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ không che giấu được.

Thằng này là khủng long bạo chúa hình người sao?

Hắn là siêu nhân sao?

Hắn tận mắt thấy ít nhất có 4, 5 cây gậy thép đập trên lưng hắn, nhưng vẫn như cũ không có đánh ngã hắn, ngược lại là những người kia bị Tần Dương kéo tới, một quyền đấm ngã.

Đám côn đồ vây công Tần Dương thấy đồng bọn thi nhau ngã xuống, từ hưng phấn ban đầu đến kinh nghi lại đến sợ hãi, khi đã có mười mấy tên côn đồ ngã xuống thì mấy đứa còn lại nhao nhao thối lui về sau, không người nào dám đứng trước Tần Dương nữa, bởi vì kẻ nào cản trước mặt hắn đều đã bị đánh ngã.

Tần Dương di chuyển bước chân, tiếp tục tiến lên, mà theo hắn bước tới thì đám côn đồ còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.

Tên Cường gian nan nuốt vào một ngụm nước bọt, thần sắc khó xử, hắn cuối cùng đã biết vừa rồi Tần Dương nói câu kia là có ý gì.

- Hi vọng đến lúc đó mày còn có lòng tin như bây giờ!

Trong lòng anh Cường hối hận xanh ruột.

Cmn, thằng này đến cùng có thân phận gì, chắc chắn đã được rèn luyện rồi, bằng không sao đánh nhau giỏi như vậy?

Tiểu Thất đã trêu chọc phải quái vật gì đây?

- Người anh em, từ từ, chúng ta nói chuyện một chút!

Bước chân Tần Dương cũng không dừng lại, tiếp tục tới gần, lạnh lùng nói:

- Còn chưa đánh xong mà, chờ đánh xong chúng ta lại nói!

Anh Cường sắp khóc rồi, đàn em của mình ngã xuống thì không ai bị thương nhẹ hết, tất cả đều là gãy tay gãy chân gãy xương sườn, nếu không thì là mũi sụp xuống mặt đầy máu, tuy rằng đều không phải vết thương trí mạng, nhưng vết thương cũng chẳng hề nhẹ chút nào!

Nếu như đánh xong thì không phải mình cũng thành bộ dáng này ư?

Đến lúc đó còn nói cái con khỉ á?

Bước chân anh Cường cũng không tự chủ được lui ra phía sau, đồng thời lớn tiếng nói:

- Người anh em tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, núi còn có núi cao hơn, việc này tao nhận thua, mày muốn làm sao mới bằng lòng bỏ qua thì cứ nói đi!

- Núi còn có núi cao hơn?

Tần Dương dừng bước lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh Cường:

- Thế nào, mày cũng còn có lão đại sao, muốn tao cho mày 2 phút để mày gọi lão đại tìm viện binh không?

Thanh niên áo sơ mi ca rô nằm trên mặt đất nghe Tần Dương nói câu này, vội vàng cúi đầu, hận không thể đào một cái hố chui xuống đất.

Không phải vừa rồi Tần Dương cũng cho hắn 2 phút để hắn gọi viện binh à, tốt lắm, cứu binh tới, sau đó đều gãy tay gãy chân, toàn bộ ngã xuống.

Trong lòng tên mặc áo sơmi ca rô thật tuyệt vọng, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy thì anh Cường khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn...

Anh Cường theo bản năng nhìn lướt qua thanh niên áo sơmi ca rô, nhìn thấy gã sợ hãi gục đầu xuống, trong lòng thật muốn đập gã một trận tơi bời. Con mẹ nó chứ, mày cố tình đẩy tao vào hố lửa phải không?

Anh Cường miễn cưỡng cười cười:

- Tao làm gì có lão đại nào đâu, tao chỉ có mấy đàn em kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Người anh em, đàn em của tao có mắt không biết Thái Sơn, việc này tao nhận thua, mày nói gì tao cũng nhận.

Tần Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm anh Cường:

- Nguyên tắc của tao là mày kính tao một thước, tao kính mày một trượng, mày muốn phạm tao, tao tất nhiên phạm mày, lăn lộn trong xã hội sớm hay muộn đều biết đạo lý này, có lẽ mày còn rành hơn tao nữa!

Ngay lúc Tần Dương chuẩn bị xông lên đánh ngã mấy người anh Cường thì tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, nhanh chóng từ xa mà đến gần, ở đầu ngõ ngừng lại, sau đó có tiếng bước chân vang lên. Một đám cảnh sát vọt vào trong hẻm nhỏ, giơ súng lục lên nhắm ngay tất cả mọi người.

- Bỏ vũ khí xuống!

- Giơ hai tay lên, ôm đầu, ngồi xuống!

Tần Dương nhíu mày, lui lại phía sau hai bước, sau đó giơ hai tay lên, hắn cũng không muốn bị coi như phần tử cầm vũ khí, mà bọn người anh Cường ở đối diện giờ phút này không hề cảm thấy hoảng sợ mà toàn tất cả đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tốt quá, cảnh sát đến rồi!

Thằng này sẽ không dám ở trước mặt cảnh sát động thủ đâu, xem như nhặt được cái mạng nhỏ về rồi...