Miêu Toa?
Lập tức Tần Dương nhớ lại, đấy chẳng phải là bà chủ thật sự của quán bar Mộng Điệp, cũng chính là ngôi sao ca nhạc cực kỳ nổi tiếng kia sao?
- Chào chị, Miêu tiểu thư.
Tần Dương mỉm cười chào hỏi Miêu Toa, trong giọng nói của hắn cũng không có ngạc nhiên hay mừng rỡ, nếu có chỉ là cảm giác bình thản và ôn hòa thôi.
Miêu Toa hơi sững sờ, vốn cô cho là sau khi Tần Dương nghe được tên mình thì nhất định sẽ cực kỳ kích động, dù sao hiện nay mình chính là một ngôi sao ca nhạc rất nổi tiếng, chính là loại đi ra ngoài đều phải đội mũ đeo kính râm để tránh bị fan hâm mộ phát hiện vây lại ký tên chụp ảnh chung, thế nhưng phản ứng của Tần Dương lại khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ách... Tần Dương, chào cậu!
Miêu Toa cũng chào lại hắn, theo thói quen đưa tay ra:
- Trước đó thầy Trương có nói với tôi trình độ đàn piano của cậu cực kỳ cao, hôm nay tôi nghe cậu biểu diễn, quả nhiên lợi hại!
Tần Dương mỉm cười đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Miêu Toa, sau đó buông tay ra ngay.
- Miêu tiểu thư quá khen.
Mặc dù Tần Dương làm việc ở quán bar của Miêu Toa, nhưng hắn cũng chỉ mới nói chuyện với Miêu Toa qua điện thoại một lần mà thôi, hắn cũng không quen cô, bây giờ sau khi hai người giới thiệu với nhau xong, nhất thời cả hai cũng chẳng biết nói gì, mỉm cười nói:
- Hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, em đi thay quần áo đây.
Miêu Toa lại ngẩn người, có cần phải bình tĩnh như vậy hay không, có cần phải chạy nhanh như vậy hay không?
Cho dù không muốn kí tên, không muốn chụp ảnh chung, nhưng ở lại nói thêm vài câu sẽ chết sao, dù gì thì tôi cũng là một minh tinh đó?
Cậu cư xử như vậy tôi rất xấu hổ đó.
- Chờ đã!
Bất đắc dĩ, Miêu Toa đành phải mở miệng gọi Tần Dương lại, Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì sao Miêu tiểu thư?
Miêu Toa cố gắng để cho mình mỉm cười thật tự nhiên, nói:
- Sau hôm lễ Quốc khánh, tôi sẽ mở một concert ở Trung Hải, đây là concert đầu tiên của tôi từ lúc tôi debut, diễn ra ở Trung tâm Thể thao quốc gia Olympic…
Nghe vậy, ánh mắt của Tần Dương chợt sáng lên, nhiệt tình chúc mừng nói:
- Vậy sao, đây thật đúng là một chuyện tốt nha, chúc mừng chúc mừng.
Mấy lời này của Tần Dương là xuất phát từ nội tâm. Minh tinh ca nhạc không giống như minh tinh điện ảnh, có thể một mình tổ chức một concert hay không chính là một yếu tố rất quan trọng để đánh giá một minh tinh ca nhạc. Diện tích của Trung tâm Thể thao quốc gia Olympic rất lớn, là một sân vận động có sức chứa cả vạn người xem, với một minh tinh ca nhạc mà nói, có thể tổ chức concert ở đây, tuyệt đối là một chuyện không thể tốt hơn.
Miêu Toa nhìn thấy ánh mắt của Tần Dương sáng lên, nghe thấy lời nói nhiệt tình của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy thư thái hơn:
- Đây cũng là lần đầu tiên tôi tổ chức một concert, còn ở sân khấu lớn như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy lo lắng.
Đầu tiên Miêu Toa nói một câu khiêm tốn, sau đó lập tức nhiệt tình mời:
- Là như thế này, mỗi concert đều cần một ít khách mời, cậu biểu diễn piano rất tốt, hơn nữa tôi nghe thầy Trương nói ngay cả mười khúc nhạc khó nhất cậu cũng đàn được, cho nên tôi muốn mời cậu làm khách mời...
Tần Dương mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Khách mời?
- Đúng, khách mời, chính là người có thể biểu diễn trên sân khấu trước mặt mấy vạn người!
Miêu Toa nhìn thấy Tần Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trong lòng liền cảm thấy cực kỳ đắc ý:
- Concert của tôi kéo dài rất lâu, nếu như tôi phải hát liên tục suốt cả chương trình, sẽ rất mệt mỏi, cho nên cần khách mời biểu diễn xen vào giữa...
- Vào lúc tôi thay đổi trang phục hay nghỉ ngơi, tôi có thể cho cậu một chút thời gian, độc tấu một khúc piano sở trường của cậu. Ừ, chính là mấy bài có độ khó cao, có thể làm nổ banh màng nhĩ người ta đó, ngoài ra tôi còn mấy bài hát đều cần đệm piano, cậu cũng có thể đánh đàn trên sân khấu đệm cho tôi... Cậu thấy thế nào?
Sau khi Miêu Toa nói xong, vừa mỉm cười nhìn Tần Dương, vừa tưởng tượng thấy cảnh Tần Dương ngạc nhiên mừng rỡ nói đồng ý hơn nữa còn cảm ơn mình rối rít, dù sao thì với một người mới mà nói, cơ hội như vậy thật sự không khác gì một vinh dự lớn lao.
Một người mới không hề có bất kỳ kinh nghiệm biểu diễn nào, đột nhiên được lên sân khấu, thể hiện bản lĩnh trước mấy vạn người, hơn nữa concert này còn được phát trực tiếp trên internet cùng với truyền hình trực tiếp, chỉ cần hắn thể hiện tốt, hoàn toàn có thể nổi tiếng sau một đêm, trở thành ngôi sao piano.
Cơ hội như vậy, đừng nói là người mới, thậm chí những nghệ sĩ đã có tác phẩm âm nhạc, đều tha thiết mơ ước, bây giờ mình chủ động mời, chỉ sợ bây giờ nó đang mừng như điên đây?
Nhưng mà Miêu Toa phải thất vọng rồi, bởi vì trên mặt Tần Dương chẳng có vẻ gì là mừng rỡ cả, cũng không có kích động, nếu có thì chỉ là áy náy.
Đúng, Miêu Toa không nhìn lầm!
Chính là áy náy!
- Cám ơn Miêu tiểu thư đã mời, chẳng qua em chỉ là một người mới, không phù hợp tham gia vào concert của chị, em không đi được.
Trong nháy mắt, nụ cười tự tin của Miêu Toa trở nên cứng ngắc, mà Giang Ly đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến ngây người.
Trước đó Giang Ly đã cảm thấy việc Miêu Toa mời Tần Dương làm khách mời biểu diễn là không ổn tí nào, dù sao Tần Dương chỉ là một người mới, không có tiếng tăm gì cả, lỡ như làm hỏng thì sao?
Giang Ly vẫn luôn cân nhắc cho Miêu Toa, nên cô cũng chưa từng nghĩ tới khả năng là Tần Dương sẽ từ chối, Đối mặt cơ hội có thể nổi tiếng trong một đêm như vậy, ai sẽ từ chối chứ?
Thế nhưng Tần Dương lại từ chối!
Vậy mà Tần Dương lại từ chối loại chuyện tốt tự đưa tới cửa như thế này!
Giang Ly không nhịn được lên tiếng:
- Tần Dương, có lẽ em vẫn còn chưa hiểu lợi ích của việc làm khách mời này nhỉ, vì lần này Miêu Toa không mời được khách mời nào có trọng lượng cả, nếu như em tới đó, giống như là cho em cơ hội biểu diễn trước mặt mấy vạn người vậy, rất có khả năng sau một đêm em sẽ nổi..
Tần Dương mỉm cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt vẫn có hơi áy náy.
- Chuyện này đương nhiên là em hiểu, chẳng qua thật sự em không có hứng thú với chuyện biểu diễn ở concert, cho nên em không thể nào giúp chị chuyện này được.
Giúp đỡ?
Đây mà là mời cậu giúp đỡ sao?
Đây chính là Miêu Toa đang giúp cậu nha, biết bao người đều muốn mà không được đây!
Tần Dương cũng không cho các cô có cơ hội nói tiếp, hắn cười áy náy với Miêu Toa, sau đó nói với Giang Ly:
- Chị Ly, hai chị cứ trò chuyện đi, em đi trước!
Tần Dương trực tiếp đi qua bên cạnh hai người, sau đó tiến vào trong phòng thay quần áo thay đồ, để lại hai người Miêu Toa và Giang Ly ngẩn người nhìn nhau.
Miêu Toa ngẩn người ra hỏi:
- Nó vừa từ chối tớ... phải không?
Trên mặt Giang Ly cũng tràn đầy vẻ không thể tin, chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Miêu Toa, cô lại cảm thấy buồn cười, an ủi:
- Nếu như nó không muốn thì quên đi, vốn cậu cũng muốn giúp nó một lần, nếu như nó không cần, vậy thì coi như không có chuyện này đi.
- Nhưng nó vừa mới từ chối tớ đó!
Miêu Toa cắn răng nói:
- Tớ có ý tốt muốn mời một người mới như nó tới làm khách mời, vậy mà nó lại dám từ chối tớ, đã thế còn ra vẻ rất xin lỗi ta đây không giúp được. Chết tiệt, rốt cục là ai giúp ai chứ?
Giang Ly nhìn Miêu Toa đang bực tức, cười khổ nói:
- Dù sao bây giờ nó cũng từ chối rồi, cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa. Đáng lẽ như khách mời, phải có nhiều người mới đúng chứ, lại suy nghĩ thử xem có mời ai được không?
- Không!
Tính bướng bỉnh của Miêu Toa nổi lên, cô quay đầu nhìn về phía phòng thay đồ, nói:
- Nếu như nó đã đến biểu diễn ở quán bar Mộng Điêp, đã nói rõ nó hi vọng mình có thể biểu diễn ở trước mặt người khác, hi vọng nhận được mọi người công nhận, vậy mà nó lại từ chối. Hừ, tớ nuốt không trôi cơn tức này, nó không chịu, được, tớ nhớ mặt nó rồi, tớ không tin, tớ không làm gì được một đứa sinh viên!