Chí Tôn Chiến Thần

Chương 93: 93: Một Người Cũng Không Đến






Trụ sở công ty giải trí Ức Mạch, văn phòng tổng giám đốc.

Giang Sách nhìn cách trang trí sa hoa gọn gàng, cười nói: “Đan Đình, cô đúng là biết hưởng thụ mà.”
Trình Đan Đình pha hai ly cà phê, bưng một ly đến cho Giang Sách.

“Hưởng thụ cuộc sống là năng lực cơ bản của người sáng tạo nghệ thuật, nếu đến chuyện này mà còn không biết, thì không cần làm công việc này nữa.”
Giang Sách mỉm cười lắc đầu, bưng cà phê lên uống một ngụm.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

Trình Đan Đình đi qua nhận điện thoại: “Alô, là ai vậy?”
“Chị Đan Đình, là tôi, A Như.”
“Chà, thì ra là A Như à, có chuyện gì vậy?”
“Là như thế này, không phải lúc đầu tôi đã đồng ý với chị sẽ đến hát một bài vào ngày lễ khai trương ba ngày sau sao?”
“Ừ.”
“Thành thật xin lỗi, bà nội tôi đột nhiên bị bệnh nặng, hai ngày này tôi cần phải ở bệnh viện chăm sóc bà nội, cho nên muốn hủy bỏ lịch trình sắp tới, chị xem có được không?”
Người ta đã nói đến mức này, còn có gì mà không thể chứ?
Dù sao cũng không thể bảo người ta đừng chăm sóc bà nội nữa được chứ?
Trình Đan Đình chép miệng: “Được, tôi đã biết, cô bảo làm người đại diện đến đây một chuyến, chúng ta hủy bỏ lịch trình.”
“Cảm ơn chị Đan Đình.”

Cúp điện thoại, Trình Đan Đình cầm một quyển sổ đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Sách, lật đến chương trình biểu diễn ở lễ khai trương vào ba ngày sau, tìm ra buổi diễn và thời gian biểu diễn của A Như rồi gạch đi.

Sau đó, lựa chọn ra một người mới trong danh sách dự phòng và bài hát.

Giang Sách thấy vậy thì hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, có ca sĩ có việc đột xuất không đến được, cần đổi một tiết mục khác.

Không phải là chuyện gì lớn, là những chuyện thường hay xảy ra.”
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại vang lên.

Trình Đan Đình đi qua nhận cuộc gọi.

“Alo, tổng giám đốc Trình sao? Tôi là người đại diện của Tuyết Mân Côi, gọi điện cho cô là vì muốn hủy bỏ hợp đồng biểu diễn vào ba ngày sau.”
Trình Đan Đình nhíu mày, tại sao Tuyết Mân Côi cũng muốn hủy bỏ?
Trong một tiếng tiếp theo, điện thoại reo lên không ngừng.

“Tổng giám đốc Trình, thật xin lỗi, ba ngày sao có thể tôi không đi được.”
“Chị Đan Đình, tôi muốn ra nước ngoài lưu diễn, thời gian xung đột với buổi lễ khai trương của cô, muốn điều chỉnh một chút.”
“Chào cô Trình Đan Đình, tôi là người đại diện của Dương Muội Muội, đến đến bàn với cô về…”
Điện thoại một cuộc rồi lại một cuộc, mục đích đều giống nhau… hủy bỏ xuất diễn vào lễ khai trương ba ngày sau, hơn nữa còn đưa ra đủ các lý do hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có.


Không chỉ riêng những nghệ sĩ đã định sẵn tiết mục gọi đến hủy bỏ, đến cả những người dự bị không được chọn cũng gọi đến nói không đi được, không cần suy xét bọn họ.

Một tiếng sau, Trình Đan Đình nhìn lịch trình biểu diễn, tất cả các tiết mục đều đã bị gạch bỏ.

Nói cách khác, tất cả các nghệ sĩ trong kế hoạch đều không đến được.

Trình Đan Đình tức giận đến mức xé luôn cả lịch trình xuống, cô ấy lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện tức giận như thế.

Một người hai người đột ngột thay đổi còn được, sao có thế tất cả đều đổi?
“Chuyện này rõ ràng là có người đang chống đối chúng ta.”
“Cố ý gây áp lực với nghệ sĩ khiến cho bọn họ không dám tới tham gia lễ khai trương của chúng ta.”
“Có thể có sức mạnh lớn như vậy, ngoại trừ giải trí Phách Khống ra, không có nhà thứ hai.”
Giang Sách gật đầu, đồng ý cách nói của Trình Đan Đình, đúng vậy, ngoại trừ giải trí Phách Khống ra thì không còn người thứ hai có thể làm được chuyện này.

Trình Đan Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật là đáng giận, gây ra trò cười này, đúng là quang minh chính đại.”
Giang Sách cười, nói: “Còn nhớ ước nguyện ban đầu khi tôi sáng lập giải trí Ức Mạch không? Không phải vì kiếm tiền, cũng không phải vì nghệ thuật, mà gần như là vì trả thù, vì để thống trị thị trường giải trí.

Sự thật chứng minh, nếu chúng ta không làm như vậy, bọn họ sẽ đuổi chúng ta ra.”

Trình Đan Đình thở dài: “Không còn cách nào, bây giờ tôi chỉ có thể tìm một vài ngôi sao nước ngoài đến trình diễn.”
“Không được.”
“Vì sao chứ?”
Giang Sách nói: “Lễ khai trương trong nước, cô lại tìm người nước ngoài đến, đến lúc đó giải trí Phách Khống lại trùm lên đầu chúng ta cái mũ “sính ngoại”, khi đó chết cũng chẳng biết mình chết thế nào.”
Trình Đan Đình nóng nảy: “Vậy thì cũng không thể làm cho chúng ta không có nghê sĩ trong nước đến trình diễn chứ? Đúng là keo kiệt quá.”
Đây chính là vấn đề.

Giang Sách thầm nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.

Anh dò hỏi: “Đan Đình, cô có biết người nào tên là La Thịnh không?”
“Ừ, biết đó, có chuyện gì sao?”
“Ông ta nổi tiếng không?”
“À…” Trình Đan Đình tự hỏi một lúc, nói: “Nói nổi danh cũng nổi danh, nói không có danh tiếng thì đúng là không có danh tiếng.”
“Là thế nào?”
Trình Đan Đình giải thích nói: “Đơn giản mà nói, ông ta là kim bài chế tác âm nhạc, là người sản xuất đứng phía sau, những người bình thường rất ít biết về ông ta, vốn ông ta không có bất kỳ sức kêu gọi nào.”
“Nhưng mà, như tôi đã nói, ông ta chính là kim bài chế tác âm nhạc, số nghệ sĩ qua tay đóng gói chế tạo của ông ta nhiều không đếm xuể, trong đó không thiếu vài người nổi tiếng tai to mặt lớn.”
“Trước mắt thì người nổi tiếng có giá trị thương mại nhất trên thị trường, có sức quảng cáo lớn nhất chính là đám thiên vương thiên hậu, tất cả đều do một tay ông ta chế tạo ra, bọn họ coi ông ta như là cha.

Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, muốn những thiên vương thiên hậu đó làm gì họ cũng đều đồng ý.”
“Cho nên, La Thịnh là một người không được nhiều người biết đến, nhưng mà danh tiếng trong giới âm nhạc lại ở cấp bậc cha chú.”
Giang Sách gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời này.

“Giang Sách, anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tùy tiện hỏi thôi.”

Giang Sách đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, móc di động ra, rồi tìm danh thiếp ngày đó La Thịnh đã đưa cho anh, gọi vào điện thoại đối phương.

Đô đô đô, đô đô đô…
Sau vài lần đổ chuông, đối phương đã nghe máy.

“Alo, xin hỏi anh là?”
“Ông La, là tôi, Giang Sách.”
“À, là ân nhân Giang! Anh gọi điện cho tôi là có chuyện gì muốn tìm tôi sao?”
“Đúng vậy, có chuyện muốn làm phiền ông, nhưng mà không dám nói ra.”
“Ha ha, ân nhân Giang cứ nói đùa, anh đã cứu mạng cháu trai bảo bối nhà tôi, là người có ân tình vô cùng lớn lao với tôi, tôi đang lo không thể nào báo đáp được anh, có việc gì anh cứ nói, ông già tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp.”
“Thật ra, chuyện là thế này, tôi muốn nhờ ông…”
Vài phút sau, Giang Sách cúp điện thoại quay về lại văn phòng, rồi nở nụ cười, nhìn Trình Đan Đình không ngừng lật danh sách, gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Trình Đan Đình trợn mắt nhìn anh: “Tôi đã sắp bận muốn chết, sao anh còn có tâm trạng để cười chứ? Không biết sốt ruột chút nào.”
Giang Sách hờ hững nói: “Tôi đã thu phục.”
“Thu phục? Cái gì?”
“Khách quý vào buổi lễ khai trương ba ngày sau đó.”
Trình Đan Đình bán tín bán nghi: “Anh đừng có dọa tôi, anh là một người bình thường thì có tài nguyên gì? Tôi đã lăn lê bò lết chỗ này bao nhiêu năm, đến bây giờ còn chưa mời được một khách quý nào.

Nói xem, anh mời ai?”
Giang Sách cố ý nói mập mờ: “Nói ra sớm quá sẽ không còn kinh ngạc và mừng rỡ, có điều tôi cam đoan với cô, tất cả đều là cấp bậc thiên vương thiên hậu.”
Trình Đan Đình phụt cười: “Anh muốn nổ thì cứ nổ đi!”.