Sắc trời dần chuyển tối, Giang Sách trở về nhà với niềm vui trong lòng.
Cái hay của việc giúp người là khi thấy người ta vui sướng, trong lòng bạn cũng sẽ cảm thấy vui sướng lây, và những điều bức bách không vui trước đây sẽ tan thành mây khói.
Đồng thời, Giang Sách cũng tạo thêm áp lực cho Thạch Khoan, anh tin không quá ba ngày sau, Thạch Khoan nhất định sẽ sử dụng biện pháp cuối cùng.
Tới lúc đó, chính là thời điểm để một lưới bắt gọn ba con nhà họ Thạch.
Giang Sách mang tâm trạng vui sướng bước vào cửa nhà, vừa mới bước tới cửa lớn, đã nhìn thấy một nhà lao tới, nhiệt tình mời anh ngồi xuống.
Ba vợ bưng bát cho anh, mẹ vợ gắp đồ ăn cho anh, còn vợ anh thì rót trà mời anh, hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ không thôi.
Điều này khiến Giang Sách không kịp thích ứng.
Anh hỏi: “Ba mẹ, hôm nay hai người làm sao vậy? Sao tự nhiên lại đối xử tốt với con thế?”
Đinh Khải Sơn ngồi xuống, thở dài nói: “Ba, ba cảm thấy mấy lời ba nói với con hồi sáng có hơi quá, ba muốn xin lỗi con.”
Xin lỗi?
“Sách Nhi, thú thực ba phải suy nghĩ cẩn thận một chút, khoảng thời gian này, cũng nhờ có con mà nhà họ Đinh chúng ta mới không bị suy sụp; vậy mà ba còn chưa thấy thỏa mãn, nói ra nói vào con, là ba không tốt.”
Tô Cầm cũng lên tiếng: “Sách Nhi, mẹ và ba con đã thương lượng xong xuôi rồi, chúng ta sẽ nghe theo quyết định của con hết.
Nếu con cảm thấy công việc quá mệt mỏi, không muốn làm nữa thì có thể không làm nữa, với năng lực của con, sau này còn sợ không tìm được công việc tốt nữa sao?”
Lúc này Giang Sách mới hiểu chuyện gì, hóa ra bọn họ đang muốn xin lỗi anh về chuyện ban ngày.
Anh cười nói: “Ba mẹ, chuyện ban ngày cũng không thể trách hai người được, đúng là con nói quá đột ngột, một chức vị lớn như giám đốc thu mua, sao có thể từ chức với lý do thoái thác thế được, đúng là con có chút không đúng.”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Chồng à, em đã thỏa thuận xong với ba mẹ chúng ta rồi, sau khi anh từ chức, anh không cần làm gì hết, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt, thả lỏng tinh thần đi.”
“Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải ra dáng cho giống người một nhà.
Chồng, anh cũng vất vả rồi, nên nghỉ ngơi một chút, những chuyện còn lại cứ giao cho mọi người là được, cũng như nhau thôi mà.”
Nghe được lời này, Giang Sách cảm động vô cùng.
Đã bao lâu rồi, anh chưa được nghe những lời nói ấm áp như vậy? Đây mới đúng là cảm giác của một gia đình.
Giang Sách gật gật đầu: “Được.
Nhưng trước khi anh từ chức, còn có một việc cần phải xử lý xong xuôi đã.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện gia chủ.” Giang Sách nói với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta cần phải diệt trừ Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc, chỉ khi đưa được Đinh Phong Thành lên vị trí gia chủ, con mới có thể yên tâm ở nhà hưởng thụ được.”
Lần này, Giang Sách thật sự muốn ra tay.
Bên kia, tại tòa nhà của Sản xuất nhiệt Đinh, trong văn phòng chủ tịch.
Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc ngồi ở hai đầu ghế sô pha, trên tay mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn qua có vẻ không vui gì mấy.
Đinh Tử Ngọc nói: “Cái tên khốn Giang Sách kia làm nhục chúng ta không ngóc đầu lên được, còn bản thân thì vui vẻ sung sướng, khoe khoang ra oai, ha ha, em tuyệt đối sẽ không để anh ta được sống yên vậy đâu!”
Đinh Hồng Diệu cười ha ha, không nói chuyện.
Chỉ với cái đầu của Đinh Tử Ngọc, thì sao có thể đấu với Giang Sách? Căn bản là không đủ tư cách để đấu.
Lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Đinh Hồng Diệu hỏi.
“Là tôi, Khổng Liên Đằng.”
Khổng Liên Đằng?
Đinh Hồng Diệu nhíu nhíu mày, anh ta không quen biết gì với người này, sao đột nhiên lại chạy tới đây?
Đang định hỏi thử xem có chuyện gì, thì Đinh Tử Ngọc đã tranh nói trước: “Anh, đây là người mà em tìm tới.”
Sau đó, cô ta nói vọng ra với người ngoài cửa: “Vào đi.”
Cánh cửa phòng được đẩy ra, một người đàn ông có diện mạo cực kỳ xấu, dáng người gầy ốm đi tới, chưa nói đến những cái khác, chỉ với ngoại hình này cũng đủ khiến người ta sinh chán ghét.
Đinh Hồng Diệu lắc lắc đầu, nói thầm trong lòng: Em gái tìm loại người này tới để làm gì?
Sau đó, anh ta lại nghe Đinh Tử Ngọc hỏi: “Anh chính là Khổng Liên Đằng “bôi nhọ thanh danh khét tiếng” không?”
Khổng Liên Đằng nhếch môi cười, hàm răng vàng khè của anh ta khiến người ta nhìn mà thấy ghê tởm.
“Đinh đại tiểu thư, cô nói như vậy quả không tôn trọng người ta nha.
Nhưng cũng không sao, tôi đúng là Khổng Liên Đằng “bôi nhọ thanh danh khét tiếng” đây.”
Đinh Tử Ngọc gật gật đầu: “Nghe nói anh cũng có bản lĩnh, muốn bôi nhọ người nào là có thể bôi nhọ người đó?”
“Ha ha, còn phải xem cái giá khởi điểm cô đưa ra có hợp lý hay không.”
Đinh Tử Ngọc hỏi: “Tôi muốn anh bôi nhọ Giang Sách, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Khổng Liên Đằng chau mày, mở miệng: “Cái tên này nghe có vẻ quen tai, hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi.”
Đinh Tử Ngọc nói: “Giang Sách, giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh.”
“À à à, tôi nhớ ra rồi, trước đây anh ta còn tự phát sóng trực tiếp quá trình cắt nguyên thạch, sự việc gây tiếng vang cũng không vừa đâu.”
“Đúng vậy, chính là anh ta.” Đinh Tử Ngọc hỏi: “Bôi nhọ anh ta, muốn bao nhiêu tiền?”
Khổng Liên Đằng nói: “Giang Sách này cũng không phải nhân vật đơn giản, muốn bôi nhọ anh ta, ít nhất cũng phải một ngàn vạn.”
Một ngàn vạn?!
Để mà nói thì mức giá này có thể gọi là vô cùng đắt đỏ, nhưng chỉ cần bôi nhọ được danh dự Giang Sách, cái giá này cũng đáng.
“Được, tôi trả.” Đinh Tử Ngọc tiếp tục truy vấn: “Vậy anh định bôi nhọ anh ta bằng cách nào? Có cách gì chưa?”
Khổng Liên Đằng cười nói: “Muốn bôi nhọ một người quá đơn giản, tôi chỉ cần tìm một người có khuôn mặt tương tự giả trang anh ta, sau đó để người đó đi khắp nơi lừa ăn lừa uống, ký hợp đồng mua bán với các cửa hàng châu báu, xong rồi đưa ra cho người ta những ý tưởng kế hoạch, để công ty người ta thất bại.
Đến lúc đó, những công ty châu báu đó sẽ hận Giang Sách đến thấu xương, chủ động tìm cách đối phó Giang Sách.
Còn chúng ta, vừa được lợi lại vừa khiến Giang Sách trở thành kẻ xấu, một mũi tên trúng hai đích.”
Ý tưởng này thật sự đủ châm biếm.
Mà cũng chỉ có loại người không biết xấu hổ như Khổng Liên Đằng mới nghĩ ra được, giả danh Giang Sách đi làm chuyện xấu, để mình được lợi, còn Giang Sách phải hứng chịu hậu quả.
Đủ tàn nhẫn, đủ thâm độc.
Đinh Tử Ngọc vô cùng hài lòng, mở miệng: “Vậy cứ làm theo những gì anh nói đi! À… Có một công ty châu báu Trường Hòa, công ty đó đui mù muốn được hợp tác với Giang Sách thông qua chúng tôi, tôi cũng muốn chỉnh lại anh ta từ lâu rồi.”
“Khổng Liên Đằng, ngày mai anh đưa tên hàng giả tới châu báu Trường Hòa đi, tôi sẽ làm nhân chứng; anh để tên hàng giả kia ký hợp đồng với châu báu Trường Hòa, lừa ăn lừa uống, làm cho châu báu Trường Hòa sụp đổ.”
“Đến lúc đó, châu báu Trường Hòa nhất định sẽ không để yên cho Giang Sách.
Để hai người đó tự đấu nhau, chó cắn chó nát đầu, chúng ta ở ngoài xem kịch hay, ha ha ha ha!”
Chỉ một kế sách có thể loại bỏ được hai tên địch, đúng là không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.
Cuối cùng, Khổng Liên Đằng nói: “Mà, các người có ảnh Giang Sách không? Với tôi, anh ta không phải quá quen thuộc, cho tôi một tấm ảnh anh ta, ngày mai tôi sẽ dựa theo tấm ảnh đó để tìm một người đóng giả.”
“Cái này không thành vấn đề.” Đinh Tử Ngọc lập tức lấy một tấm ảnh Giang Sách ra đưa cho Khổng Liên Đằng, còn đặc biệt nhắc nhở anh ta: “Tìm một người giống anh ta chút, nếu có thể, thì nên là người có chút hiểu biết về ngành sản xuất châu báu, nếu không sẽ bị lộ tẩy ngay đấy.”
Khổng Liên Đằng gật đầu nói: “Cái này cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức tìm kiếm.”
Khổng Liên Đằng cất tấm ảnh chụp, sau đó anh ta rời khỏi văn phòng.
Đinh Tử Ngọc cười khẩy nói: “Giang Sách, lần này tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!”.