Sắc mặt của Đinh Hồng Diệu tái nhợt, vạch trần lỗi lầm của anh ta trước công chúng thế này khiến anh ta không thể xuống đài.
Nhiều năm như vậy, ít nhiều gì anh ta cũng từng thất bại, nhưng chưa từng bị người ta tát vào mặt như thế này trước mặt mọi người, điều này khiến trái tim kiêu ngạo của anh ta không thể chấp nhận được.
Thứ rơi xuống không phải chìa khóa, mà là thể diện của anh ta!
"Anh?"
Cảm giác được bầu không khí không đúng, Đinh Tử Ngọc vội vàng chạy tới cầm chìa khóa, kéo tay áo của Đinh Hồng Diệu.
ngôn tình hài
Trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ không phải là lúc bộc phát.
Nhưng thật sự rất khó nuốt.
Đinh Hồng Diệu trừng mắt nhìn Thang Kim Long.
Anh ta thề chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ xé xác người đàn ông trước mặt thành trăm mảnh!
Thang Kim Long cũng nhìn anh ta chằm chằm.
Làm việc trong ngành này hơn mười năm, có dạng người tàn nhẫn nào mà anh ta chưa từng thấy? Thang Kim Long chưa bao giờ là một kẻ sợ phiền phức.
Hiện trường đặc biệt yên tĩnh.
Tất cả mọi người ở đây đều là kẻ ranh ma, đến lúc này còn có ai không hiểu?
Đinh Hồng Diệu đã dùng căn biệt thự để mua Thang Kim Long nhưng kết quả ngược lại, Thang Kim Long cố chấp với bổn phận của mình và hoàn toàn không chịu nhận nhà, đồng thời làm nhục và vạch mặt Đinh Hồng Diệu trước công chúng.
Lúc này, Đinh Hồng Diệu vô cùng mất mặt.
Khá nhiều người bắt chéo chân hả hê xem, vì dù sao sự việc cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Nhìn nhau hồi lâu, Đinh Hồng Diệu hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Không bùng nổ.
Anh ta vẫn còn lý trí.
Nếu là một người bình thường thì đã sớm lao lên đài để hành hung Thang Kim Long rồi, nhưng Đinh Hồng Diệu vẫn có thể kiềm chế sự bốc đồng của mình, phải nói rằng anh ta vẫn có chỗ hơn người thường.
Thang Kim Long cười lạnh hai tiếng, quay đầu lại nói với Đinh Phong Thành bên cạnh: "Anh Đinh, đây là giấy chứng nhận nghiệm thu, anh hãy cất kỹ, tránh cho phần tử không hợp pháp lấy đi tung lời đồn."
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe điển hình.
Phần tử không hợp pháp không phải là mắng Đinh Hồng Diệu sao?
Kỳ thật, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy rằng Đinh Hồng Diệu không cần phải ở lại nữa, anh ta đã chịu một thất bại nặng nề, ở lại sẽ chỉ làm tăng thêm trò cười cho thiên hạ.
Trên sân khấu, Đinh Phong Thành thu hồi giấy chứng nhận và nói một cách cung kính: "Anh Thang, anh thực sự là nghiệm thu viên công chính, cảm ơn vì công việc của anh ngày hôm nay, cảm ơn!"
Đây là lời cảm ơn chân thành.
Nếu Thang Kim Long không chống lại sự cám dỗ, kết quả của ngày hôm nay sẽ khó nói trước.
Nếu thực sự thất bại trong việc kiểm tra nghiệm thu, Đinh Phong Thành không thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào.
Thiệt hại về tiền chỉ là nhỏ, sợ rằng danh tiếng của mình sẽ bị tổn hại và sau này sẽ không thể thu hút đầu tư một cách suôn sẻ.
Thang Kim Long thực sự đã cứu anh ta một lần.
"Anh Thang, anh vất vả rồi, mời ngồi."
Không cần nghĩ, Đinh Phong Thành đã sớm dành sẵn một chỗ cho Thang Kim Long ở bàn trung tâm, bây giờ mới đúng lúc mời anh ta ngồi xuống.
Thang Kim Long cũng không khách khí và trực tiếp ngồi xuống.
Anh ta ngồi cạnh Giang Sách.
Giang Sách cũng không nhìn chỗ khác mà nói thẳng: "Anh Thang, tôi thực sự cảm ơn sự công chính liêm minh của anh hôm nay.
Anh đã giúp Đinh Phong Thành và chúng tôi, cảm ơn anh."
Thang Kim Long xua tay.
Sau đó, anh ta rót đầy một ly rượu, hai tay cầm ly, cung kính nói với Giang Sách: “Anh Giang, anh không cần khách sáo với tôi, đây đều là việc tôi nên làm.
Nào, để tôi kính anh một ly, biểu đạt tình cảm cảm kích của tôi đối với anh."
Những lời này khiến Giang Sách choáng váng.
Cho dù Giang Sách cực kỳ thông minh, nhưng cũng không thể hiểu được những lời này của Thang Kim Long là có ý gì.
Người nên cảm ơn là Giang Sách mới đúng chứ, và tất nhiên Giang Sách phải là người chủ động kính rượu, tại sao Thang Kim Long lại chủ động kính rượu? Điều này thật không hợp lý.
Ngay cả Đinh Mộng Nghiên cũng lộ vẻ khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Ông xã, anh rất thân với anh Thang à?"
Giang Sách nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn không biết anh ta.
Thật kỳ lạ, mọi người đều không biết nhau, tại sao Thang Kim Long lại khách sáo với Giang Sách như vậy?
Thang Kim Long nhìn thấy sự nghi ngờ của Giang Sách, cười nói: "Anh Giang, xin vui lòng để tôi kính ly rượu này cho anh trước, sau đó sẽ giải thích lý do."
"Được."
Giang Sách chạm ly với Thang Kim Long, ai nấy đều uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống một ly, Thang Kim Long đặt ly xuống và nói: "Anh Giang, anh có thể không biết tôi, nhưng lại có ơn lớn với tôi.
Những gì tôi làm hôm nay chỉ là để báo đáp lòng ân tình của anh."
 n tình?
Ở đâu ra?
Giang Sách nói: "Nhưng chúng ta dường như chưa biết mặt nhau thì phải? Sao lại nhắc đến hai chữ ân tình?"
Thang Kim Long cười lớn: "Anh Giang, để tôi nhắc nhở anh.
Tôi tên là Thang Kim Long, họ Thang."
Thang?
Giang Sách hơi cau mày, tự hỏi liệu anh có biết ai có họ này không.
Đột nhiên, anh nhớ ra.
"Chẳng lẽ Thang Giai Văn, hiệu trưởng đại học y khoa, với anh là..."
Thang Kim Long cười to: "Đúng vậy, là ba tôi!"
Hóa ra Thang Giai Văn là ba của Thang Kim Long, bây giờ mọi nghi ngờ đã được thông suốt.
Thang Giai Văn khi đó đã làm nhục Giang Sách, Giang Sách không những không hận mà còn giúp Thang Giai Văn cứu mạng các sinh viên, đây là một ân lớn.
Mặc dù Thang Giai Văn không kịp báo đáp, nhưng con trai của ông ta là Thang Kim Long đã thực sự báo đáp cho Giang Sách.
Thang Kim Long nói: "Ba tôi có thể đã phải ngồi tù vì chuyện đã xảy ra.
May mắn mà anh đã ra tay giúp nên mới để ba tôi lấy công chuộc tội được.
Mặc dù ông ấy không thể làm hiệu trưởng nhưng ít nhất không phải ngồi tù."
"Suy nghĩ một chút, khi đó anh không để ý việc bị ba tôi sỉ nhục như vậy, còn không so đo hiềm khích trước đây giúp đỡ ba tôi, anh thật sự là người tốt."
"Vì vậy, khi tôi biết Đinh Hồng Diệu sẽ làm hại Đinh Phong Thành và anh, tôi đã quyết định trừng phạt anh ta thật nặng.
Thứ nhất, để thể hiện phẩm chất cao đẹp của các thanh tra viên của chúng tôi; thứ hai, để báo đáp lòng tốt của anh Giang."
"Anh đã cứu ba tôi, là đã cứu Thang Kim Long tôi, cả đời này tôi cũng không báo đáp được hết ân tình này!"
Giang Sách vô cùng cảm động.
Thang Kim Long này không chỉ là một người nhân phẩm cao thượng, mà còn là một người con hiếu thảo.
Một tài năng xuất chúng như vậy sau này có thể đặc biệt đề bạt một chút.
Hai người nhìn nhau cười, lại tiếp tục uống rượu.
Sau khi uống vài ly rượu, Thang Kim Long nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Giang, anh nên chú ý đến Đinh Hồng Diệu đó nhiều hơn.
Tôi đoán anh ta vẫn chưa bỏ cuộc, hôm nay còn muốn nhằm vào anh."
"Còn muốn nhắm vào tôi?"
"Đúng vậy, tối hôm qua lúc anh ta mua chuộc tôi, tôi ở ngoài cửa đúng lúc nghe được hình như bọn họ đang bàn bạc để khiến anh và Đinh Phong Thành trở mặt với nhau.
Cụ thể làm như thế nào thì không biết, nhưng nhất định sẽ không phải chuyện tốt."
Giang Sách gật đầu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Trên sân khấu.
Sau một bài phát biểu dài, Đinh Phong Thành xem như đã nói đủ.
Cuối cùng, anh ta chân thành cảm ơn: "Cuối bài phát biểu của tôi, tôi muốn cảm ơn một người.
Nếu không có người này, Đinh Phong Thành tôi sẽ không có được ngày hôm nay.
Đối với tôi, cậu ấy là cha mẹ tái tạo của tôi!"
Nói một cách trịnh trọng như vậy, có thể thấy rằng người này phải có một vị trí rất quan trọng trong lòng Đinh Phong Thành.
Cùng lúc đó, Giang Sách ngồi bên trong bất tri bất giác nổi da gà khắp người.
Anh có cảm giác người này là...
Đinh Mộng Nghiên ho khan một tiếng, nhếch miệng cười nói: "Ông xã, em nói đúng không? Em đã nói anh hai nhất định đang nghĩ nên cảm ơn anh như thế nào mà, đúng không?"
Cảm ơn là tốt, nhưng Giang Sách không thích làm như vậy cho lắm.
Anh là một người quen khiêm tốn.
Cảm ơn cũng được, nhưng uống riêng với nhau hai ly là đủ rồi, không cần phải làm lớn như vậy.
Bây giờ Giang Sách nổi da gà khắp người, có chút bồn chồn.
Đinh Phong Thành không quan tâm lắm, tuyên bố: "Người có ân nặng như núi với tôi là em rể của tôi - Giang Sách!!!"
Nói xong, anh ta giơ tay chỉ vào Giang Sách.
Tức thì, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Giang Sách.
Còn Giang Sách...
Anh cúi đầu xấu hổ, giống như một cô gái mới lớn, rất xấu hổ.
Đinh Mộng Nghiên ở bên vui vẻ cười run cả người, không ngừng kéo áo Giang Sách nói: "Ông xã, anh ngại ngùng gì vậy? Mau ngẩng mặt lên cho mọi người xem kìa, rất nhiều người đang nhìn anh đấy!"
Giang Sách vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.
Thật là buồn cười, đường đường Chiến thần Tu La, đường đường người tổng phụ trách khu Giang Nam, vậy mà lại có lúc xấu hổ.
Nếu như Mộc Dương Nhất biết chuyện này, hoặc là thuộc hạ thập nhị cung hoàng kim biết chuyện, thế nào cũng phải núp sau lưng cười mấy tháng!
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đinh Phong Thành vẫn còn đang đơn phương bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Anh ta vỗ tay và hô to một tiếng: "Ban nhạc, lên!"
Trong khoảng thời gian ngắn, thổi kèn đàn hát, các loại nhạc cụ được cất lên, một giai điệu vui tươi vang vọng khắp hội trường.
Chàng trai thổi sáo vòng tới vòng lui bên cạnh Giang Sách, vừa thổi vừa uốn éo một điệu nhảy kỳ lạ, bước đi với những bước đi kỳ lạ.
Người đánh trống không ngừng đánh trống đối diện với Giang Sách, nhịp điệu vui vẻ và nhanh nhảu.
Mặc dù vui vẻ, tuy nhiên cũng không tránh khỏi có chút...!thô tục.
Giang Sách giống như một cô gái lớn sắp lấy chồng, ngượng ngùng, bất đắc dĩ, cười khổ cúi đầu, không nói lời nào.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Mộng Nghiên vui đến phát điên.
Giữa niềm hân hoan, Đinh Phong Thành cũng bắt đầu màn trình diễn của mình.
Anh ta lớn tiếng nói: "Để tỏ lòng biết ơn, tôi đã đặc biệt đặt một chiếc bánh mô hình sống 1:1 cho em rể tốt của mình! Nào, đẩy bánh lên đi!"
Cái gì thế này?
Trong lòng Giang Sách kêu khổ không ngừng, trong lòng thầm nhủ Đinh Phong Thành có thể đừng gây rắc rối nữa được không? Đủ rồi, không cần phải làm quá như vậy chứ?
Nhưng Đinh Phong Thành không cảm thấy là quá chút nào, còn cảm thấy mình cực kỳ chân thành, cho rằng sự chân thành của anh ta nhất định đã khiến Giang Sách cảm động.
Thật sự khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận.
Không lâu sau, một chiếc bánh kem khổng lồ được đẩy vào đại sảnh.
Cùng với các nhạc công, chiếc xe được đẩy đến bàn của Giang Sách rất nhịp nhàng, sau đó, cô phục vụ xinh đẹp mỉm cười vén tấm vải đỏ lên.
Dưới tấm vải đỏ là một tấm kính che, bên trong tấm che là bánh đặt trước, bánh mô hình người thật.
Ngoại hình là Giang Sách chắp tay sau lưng, trèo lên cao và nhìn về phía xa.
Nói chứ, thực sự có một chút thần vận của Giang Sách, trông khá uy vũ và khí phách.
Đinh Mộng Nghiên là người đầu tiên dẫn đầu vỗ tay: "Đẹp, đẹp!"
Mọi người vỗ tay hoan hô ầm ĩ, chỉ có Giang Sách than thở trong lòng, hy vọng thời khắc đau đớn này có thể nhanh chóng qua đi..