Chí Tôn Chiến Thần

Chương 473: 473: Cái Dạ Dày Lớn





Hai ngày sau, tại chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh.
Giang Sách ngồi trên sô pha trong văn phòng, thong dong lật giở xem mấy trang tin tức gần đây.
Chủ tịch Kỳ Chấn đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Giang Sách, cau mày nói: “Cậu Giang này, tình hình có vẻ không được ổn lắm.

Cách thức liên minh với mấy chục công ty châu báu khác để chống lại ba nhà cung cấp hàng hóa lớn này, dường như không được ổn lắm.”
“Bọn người Sử Chính Cương chẳng những không chịu thua, còn hợp lực chống lại chúng ta.”
“Hiện tại bọn họ đã cắt đứt nguồn cung cấp, nhất quyết không chịu bán hàng hóa cho chúng ta, Châu báu Hằng Tinh thì có thể trụ được, nhưng những công ty nhỏ khác thì cầm cự được bao lâu?”
Giang Sách bỏ điện thoại xuống, di chuyển laptop qua, mở một tập tin.
“Chủ tịch, ông xem thử cái này đi.”
Kỳ Chấn xem xong thì lập tức vui vẻ trở lại: “Ồ, khu Giang Nam muốn khai thác thị trường, hỗ trợ thành lập nhiều nhà cung cấp nguyên thạch, đây đúng là một chuyện rất tốt đấy?”
Giang Sách nói: “Dựa theo kế hoạch, hai ngày sẽ có sáu nhà cung cấp hàng hóa được thành lập, họ hoàn toàn có thể thay thế được ba nhà cung cấp trước đó.

Đợi đến khi nhà cung cấp hàng hóa mới đến, bọn người Sử Chính Cương đó sẽ phải ngoan như cún ngay.”
Kỳ Chấn vẫn không yên tâm lắm: “Nhưng bọn người Sử Chính Cương cắm rễ ở khu Giang Nam này lâu như vậy rồi, liệu họ có trả đũa những nhà cung cấp mới, hay thậm chí là kéo những nhà cung cấp này về phe của mình không?”
Giang Sách lắc lắc đầu.
“Sẽ không có chuyện đấy.”
“Toàn bộ những nhà cung cấp này đều được phía chính phủ công nhận và nâng đỡ.”

“Bọn người Sử Chính Cương mà làm ra hành động gì không đúng, sẽ lọt vào mắt chính phủ và bị đả kích mạnh mẽ, bọn họ chắc chắn sẽ không dám động.”
Kỳ Chấn gật gật đầu: “Nói như vậy, bọn người Sử Chính Cương khi đó sẽ rơi vào tình trạng nỏ mạnh hết đà?”
“Không sai.” Giang Sách nói với điệu bộ vô cùng bình tĩnh: “Cho tôi thêm thời gian mấy ngày nữa, tôi sẽ nuốt hết lô hàng hóa còn thừa lại kia với cái giá thấp nhất.”
......
Ở một nơi khác.
Sử Chính Cương đi đi lại lại trong văn phòng, sầu không để đâu cho hết.
Ông ta vốn tưởng rằng chỉ cần liên minh với hai nhà cung cấp còn lại là có thể phá hỏng thủ đoạn của Giang Sách, kết quả thì sao chứ, tự dưng bên phía chính phủ lại nhúng một tay vào chặn đứng đường đi của ông ta, nâng đỡ nhiều nhà cung cấp mới.
Trong phút chốc, cục diện lũng đoạn của bọn họ đã bị đánh vỡ.
Đến lúc đó, bọn người Giang Sách có thể thoải mái nhập hàng hóa từ những nhà cung cấp đấy, và đống hàng hóa của Sử Chính Cương sẽ chỉ tích lũy càng ngày càng nhiều, căn bản là không có nguồn tiêu thụ.
Và điều càng đáng sợ hơn cả là, rất nhiều người trước đó đã ký hợp đồng, bây giờ đều thi nhau không trả tiền, nhìn điệu bộ thì có thể là đang muốn trốn chạy.
Hàng hóa bị tồn kho không bán ra ngoài được, với Sử Chính Cương mà nói, chuyện này là một đòn đả kích rất lớn.
“Phải làm sao bây giờ đây?”
Sử Chính Cương sầu cũng chẳng xong.
Dương Thành mở miệng: “Ông chủ, tại sao chúng ta không thử mượn sức của những nhà cung cấp mới đó?”
Sử Chính Cương cười khẩy: “Cậu tưởng bọn họ là đồ ngốc sao? Mấy nhà cung cấp lâu năm như chúng ta chính là đối thủ trên thường trường của họ, họ đương nhiên sẽ nhân cơ hội này hợp tác với Giang Sách và mấy công ty châu báu kia, liên minh lại để xử lý chúng ta, sao có chuyện họ sẽ giúp chúng ta chứ?”
“Vậy thì… Chúng ta sẽ đe dọa chèn ép bọn họ, không cho phép bọn họ cung cấp hàng hóa cho Giang Sách và mấy công ty châu báu khác?”
“Ngu ngốc! Bọn họ được chính phủ nâng đỡ, cậu thử động một cái thử xem? Chỉ một giây thôi, cậu sẽ bị vứt vào tù ngay tức khắc đấy.”

Này cũng không được, kia cũng không xong.
Nguy cơ lần này, xem ra là không có cách giải quyết rồi.
Sử Chính Cương liên tục thở dài: “Tuy rằng trong tay vẫn còn tám trăm triệu thì có thể tiếp tục chống đỡ thêm một thời gian nữa, nhưng ngồi không núi vàng cũng sẽ hết.”
Đơn đặt hàng mới không có, những đơn đặt hàng cũ thì bị hủy bỏ, đã ký hợp đồng còn chơi xấu không trả tiền, nếu cứ tiếp tục thế này, công ty Sử Chính Cương cũng sẽ đến lúc phá sản.
Vậy mà trước đó ông ta còn mơ tưởng có thể làm to làm lớn.
Bây giờ thì nhìn xem, mơ tưởng đúng là mơ tưởng, mãi mãi không thể thành sự thật!
Hai người bọn họ ngồi trong văn phòng, mặt ủ mày ê, mãi không nghĩ ra được cách nào hay, bọn họ đã bị Giang Sách bức tới đường cùng rồi.

Bây giờ Sử Chính Cương mới hiểu được câu nói đó của Giang Sách: Ông sẽ phải hối hận.
Đây không phải là một câu nói vô tình khi tức giận, cũng không phải là một câu nói qua loa cho có lệ, Giang Sách nói được thì làm được, quả thật anh đã khiến Sử Chính Cương phải hối hận.
Chuyện đi tới nước này, khả năng có xin lỗi cũng không phải cách hay.
Tuy rằng nói kẻ phạm tội rồi nói xin lỗi, thì cảnh sát vẫn sẽ làm việc của họ là hành xử?
Nhưng chuyện tới nước này, có lẽ ngoài xin lỗi ra thì chẳng còn cách nào khác.
Sử Chính cương thở dài: “Dương Thành, chuẩn bị cho tôi một chút quà, tôi muốn tới Châu báu Hằng Tinh một chuyến, tôi phải tìm Giang Sách.”
Dương Thành đương nhiên hiểu ông ta muốn làm gì.
“Tôi hiểu rồi ông chủ, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây.”

......
Một giờ sau, Sử Chính Cương đã xuất hiện trước cửa tòa cao ốc công ty Châu báu Hằng Tinh.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên lễ tân, cuối cùng ông ta đã đi tới trước cửa văn phòng của Giang Sách.
Cốc cốc cốc, Sử Chính Cương cực kỳ lễ phép gõ cửa văn phòng ba cái.
“Mời vào.”
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.
Sử Chính Cương xách theo một hộp quà tinh xảo bước vào, nhìn Giang Sách cười tủm tỉm: “Ai u, giám đốc Giang, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng đẹp trai, có khí chất đấy.”
Giang Sách giương mắt nhìn ông ta, cúi đầu nói: “Chằng phải ông chủ Sử đây sao? Có chuyện gì vậy, tìm tôi có việc à?”
Sử Chính Cương đặt hộp quà lên trước bàn làm việc của Giang Sách.
“Giám đốc Giang nói vậy là sao chứ, chẳng lẽ không có việc là không thể tới thăm cậu được sao?”
“Hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị chút quà mọn tới đây, là để gặp đại minh tinh trong ngành sản xuất châu báu của chúng ta, chiêu thức tiêu diệt Reeves mà cậu tạo dựng nên đúng là quá lợi hại.”
Giang Sách bình thảnh đáp lại một câu: “Chuyện đó ít nhiều cũng có sự trợ giúp của ông chủ Sử, nếu không thì kế hoạch sẽ không được thuận lợi như vậy.”
Lời này thật sự lạnh đến buốt xương.
Nếu là bình thường, Sử Chính Cương chắc chắn đã không nể mặt bỏ chạy lấy người từ lâu, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hôm nay ông ta có việc cần nhờ người ta, Giang Sách dù có khó coi hơn nữa, ông ta cũng phải nhịn.
Không để ông ta kịp nói thêm gì, Giang Sách đã giành trước: “Thôi được rồi, ông chủ Sử không cần vòng vo thêm với tôi nữa đâu, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ cũng như cảm tình gì, thậm chí là còn không hợp.

Tôi cho ông ba phút để nói ý đồ mình đến đây ngày hôm nay, đến lúc đó tôi sẽ suy xét xem có nên giữ ông lại hay không.”
Sử Chính Cương tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên.
Ông ta siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thành thật mà nói, mục đích tôi tới đây ngày hôm nay là hy vọng giám đốc Giang đừng nhắm vào tôi nữa.


Tôi thật sự biết sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống.”
“Giám đốc Giang, cậu liên minh với những công ty châu báu khác không mua hàng hóa từ chỗ tôi, hiện tại công ty tôi đến một đơn hàng còn không có nữa, tôi lo muốn chết rồi.”
Giang Sách cười khẩy nói: “Chẳng phải ông vẫn còn tám trăm triệu đó sao? Số tiền đó cũng đủ để ông cầm cự thêm hai ba năm nữa.

Chưa kể, ông còn liên minh với hai nhà cung cấp còn lại, quyết không bán hàng hóa cho chúng tôi còn gì? Sao rồi, sao không nghĩ cách tiếp tục nữa đi?”
Sử Chính Cương thở dài: “Giám đốc Giang, tôi thật sự không gạt cậu.

Vốn dĩ tôi cũng định tiếp tục, nhưng tôi thật sự không lường trước được chính phủ đột nhiên nhúng tay vào rồi chặn đứng mọi đường đi của tôi.

Lần này tôi thua thật rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục.

Giám đốc Giang, phán đoán của cậu, mưu kế của cậu thâm hậu hơn tôi nhiều, không phục không được.”
Có thể thấy được, Sử Chính Cương này cũng còn chút đầu óc, biết nhận thua là được.
Giang Sách gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, cười nói: “Nếu đã nhận thua, thì có phải ông nên thể hiện chút thành ý của mình ra không nhỉ?”
Sử Chính Cương vỗ vỗ hộp quà trên mặt bàn: “Đây chính là thành ý của tôi.”
Món đồ trong này có giá trị lên tới cả trăm vạn, Sử Chính Cương cho rằng như vậy là đủ đả động Giang Sách.
Nhưng mà, Giang Sách thậm chí còn không thèm xem, mà thẳng tay đẩy hộp quà đi.
“Ông chủ Sử, có phải ông đã quá coi thường Giang Sách tôi rồi không.”
“Tôi là một người ăn rất nhiều.”.