Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Đinh, Giang Sách bước vào phòng tiếp khách dưới sự dẫn đường của quản gia rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, ông cụ Đinh Trọng bước vào với một cái khay đặt hai tách trà và một ấm trà.
Giang Sách nhanh chóng đứng lên.
“Này, ngồi đi, mau ngồi đi.” Đinh Trọng bảo Giang Tích ngồi xuống, sau đó đặt tách trà trước mặt anh rồi tự mình rót cho anh một tách trà.
Giang Sách nhìn chén trà trước mặt, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Đinh Trọng ngồi xuống, cười hỏi: "Sao cậu không uống? Cậu sợ trà nhà tôi có độc sao?"
Giang Sách mỉm cười: "Không phải tôi sợ bị trúng độc, mà là vô công không thể hưởng lộc.
Đang yên lành, sao ông cụ lại mời tôi uống trà?"
Đinh Trọng gật đầu: "Ừm, nếu tôi không nói với cậu, e rằng cậu sẽ bất an.
Tôi mời cậu uống trà chỉ để cảm ơn cậu đã giúp đỡ đứa cháu không nên hồn của tôi thôi.”
Ngay khi ông ta nói vậy, Giang Sách đã hiểu ra.
Anh cầm tách trà nhấp một ngụm: "Ông cụ, ông biết hết sao?"
“Tất nhiên rồi.” Đinh Trọng nói: “Tôi không mù cũng không điếc.
Làm sao tôi không biết chuyện lớn như vậy xảy ra trong nhà chứ? Thành thật mà nói, lần này Đinh Hồng Diệu thực sự rất gian xảo, đừng nói là Phong Thành, cho dù là tôi chắc cũng sẽ mắc bẫy cậu ta.”
Quay đầu lại, Đinh Trọng nhìn Giang Sách: "Nhưng ta cũng rất khâm phục khả năng của cậu, có thể huy động nhiều lực lượng như vậy trong một lần, mặc dù tôi biết cậu là chiến thần Tu La, biết cậu là người phụ trách ba khu, nhưng tôi vẫn khiếp vợ với bản lĩnh của cậu.
Giang Sách, cậu thực sự là quá mạnh mẽ."
Giang Sách cười mà không nói gì, uống thêm hai ngụm trà.
"Chuyện này..." Đinh Trọng nhìn Giang Sách: "Có một số chuyện tôi không hiểu lắm."
"Chuyện gì?"
"Đầu tiên, tại sao cậu không nói với Đinh Phong Thành là cậu đã giúp nó trong vấn đề này? Như vậy thì tốt xấu gì nó cũng sẽ cảm kích tấm lòng của cậu."
"Không cần."
"Tại sao?"
Giang Sách giải thích: "Nếu nói với Đinh Phong Thành, anh ta sẽ vô thức sinh ra cảm giác ỷ lại.
Chuyện lớn như vậy mà tôi có thể giải quyết, vậy thì còn chuyện gì không giải quyết được nữa chứ? Điều này sẽ chỉ khiến anh ta trở nên không kiêng nể gì.
Trước đây ông làm như vậy nên mới khiến Đinh Phong Thành ngày càng càn rỡ hơn."
Khụ khụ…
Đinh Trọng xấu hổ ho khan vài tiếng.
Vốn định dạy dỗ Giang Sách, nhưng không ngờ lại bị Giang Sách dạy ngược lại.
Cũng đúng, nếu Đinh Phong Thành biết Giang Sách có sức mạnh như vậy, anh ta sẽ không còn ngại ngần gì nữa, điều này chỉ có hại và không tốt cho sự phát triển của anh ta.
Đinh Trọng hỏi lại: "Câu hỏi thứ hai, Giang Sách, với năng lực của cậu, có dễ dàng giải quyết Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc mà phải không?"
"Ừ, chỉ là chuyện trong vài phút thôi."
"Vậy thì tại sao cậu lại giữ cặp ác ma này? Sớm muộn gì cũng phải loại bỏ chúng!"
Khi nói ra câu này, Đinh Trọng vô cùng kích động, có thể thấy ông ta ghét cặp anh em này đến nhường nào.
Giang Sách nghiêm túc nhìn Đinh Trọng: "Giải quyết chúng rất dễ, nhưng ông phải suy nghĩ rõ ràng, nếu giải quyết xong, Đinh Phong Thành sẽ xảy ra chuyện gì?"
Đinh Trọng cau mày: "Không phải là giúp Phong Thành giải quyết bọn họ sao?"
"Cũng không phải."
Giang Sách uống ngụm trà cuối cùng: "Bề ngoài là giúp Đinh Phong Thành, trên thực tế lại là hại anh ta."
"Những bông hoa trong nhà kính sẽ không lớn đúng mực được."
"Một người muốn trưởng thành thì phải trải qua thất bại và khổ nạn, chúng ta hiện đang cố gắng đào tạo Đinh Phong Thành làm gia chủ nhà họ Đinh, để anh ta có thể tự lập, chúng ta phải để anh ta trải qua nhiều khó khăn và gặp phải đủ loại vấn đề khác nhau."
"Ví dụ như lần này, Đinh Hồng Diệu đã dạy cho Đinh Phong Thành một bài học tốt.
Nếu sau này gặp phải "chuyện tốt" như vậy, tôi tin rằng Đinh Phong Thành sẽ cẩn trọng gấp trăm lần và sẽ không bao giờ bị lừa nữa."
Giờ thì Đinh Trọng đã hiểu ý định của Giang Sách.
Không phải anh không giải quyết hai anh em Đinh Hồng Diệu, mà là anh giữ lại cho Đinh Phong Thành "luyện cấp", để Đinh Phong Thành có thể đối mặt với muôn vàn khó khăn, tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn nhất.
Bằng cách này, Đinh Phong Thành cũng có thể ổn định sau khi trở thành gia chủ.
Đinh Trọng cảm thấy rất bội phục.
Ông ta giơ ngón tay cái cho Giang Sách và nói: "Bội phục, tôi hoàn toàn bội phục! Giang Sách, tuy cậu là vãn bối, nhưng xét về trí tuệ thì tôi kém xa cậu, không hổ là người có thể phụ trách ba khu.
Nào, tôi mời cậu một ly trà, cảm ơn cậu đã bồi dưỡng Đinh Phong Thành."
Giang Sách nói: "Ông không cần phải khách sáo như vậy, ông cụ.
Tôi làm tất cả những điều này cũng không phải cho ông hay là Đinh Phong Thành, cũng không phải cho nhà họ Đinh.
Ông cũng biết, tôi chỉ vì một mình Mộng Nghiên thôi.
Cô ấy không muốn thấy nhà họ Đinh bị hủy hoại, tôi chỉ đang thực hiện mong muốn của cô ấy thôi.
Cho nên nếu ông thật sự muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn Mộng Nghiên đi.”
Nghe đến đây, Đinh Trọng thở dài.
Ông ta cười khổ nói: "Nhắc mới nhớ, lúc đó khi Khải Sơn giả con nhóc đó cho cậu, tôi đã coi thường nó, cho rằng nó ngu ngốc, cũng cho rằng cuộc đời của Mộng Nghiên đã bị hủy hoại."
"Cậu rời nhà năm năm rồi trở về, tôi càng chắc chắn ý nghĩ này.
Một đứa con rể tới ở rể thì làm nên trò trống gì chứ?"
"Tuy nhiên, thực tế đã cho tôi một cái tát vào mặt và dạy cho tôi một bài học sống động, cho tôi biết mắt chó nhìn người thấp là như thế nào."
"Tôi chính là con chó nhìn người thấp đó!"
"Giang Sách, tôi sai rồi, tôi sai rồi!!! Nếu Mộng Nghiên không gả cho cậu, nhà họ Đinh, tôi và Phong Thành đều sẽ xong đời."
"Mộng Nghiên thật may mắn khi cưới được một người như cậu."
"Có phúc, có phúc mà!"
Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng, Đinh Trọng chưa bao giờ biết ơn Giang Sách như lúc này, cuối cùng ông ta cũng nhận ra sự xuất sắc của Giang Sách và hạnh phúc của Đinh Mộng Nghiên.
Giang Sách lại hết sức xấu hổ, xua tay nói: "Ông cụ, ông khách sáo quá rồi."
"Không khách sáo, đây thì tính là khách sáo gì chứ?" Đinh Trọng nói: "Giang Sách, hôm nay tôi phải cảm tạ cậu một phen.
Nói đi, cậu muốn cái gì, tôi sẽ liều mạng chuẩn bị cho cậu."
Giang Sách nở nụ cười, anh muốn gì còn cần ông cụ chuẩn bị sao?
Nhưng nếu không muốn, nhìn dáng vẻ hưng phấn của ông cụ, e rằng sẽ không thể vượt qua cánh cửa này thôi.
Vì vậy, Giang Sách nói: "À, tôi nghe nói ông xướng kịch Hoàng Mai rất hay.
Vài ngày nữa là sinh nhật bố tôi, tôi hy vọng ông có thể trực tiếp xướng trong bữa tiệc sinh nhật của ông ấy."
Đinh Trọng cau mày: "Muốn tôi xướng kịch Hoàng Mai cho Đinh Khải Sơn ư?"
"Đúng vậy."
"Giang Sách, cậu đang làm nhục tôi sao? Trên đời này, nào có người cha nào hát hí khúc cho con trai chứ? Hơn nữa, hai người chúng tôi như nước với lửa, làm sao tôi có thể cúi đầu lấy lòng nó chứ?"
Giang Sách cười xấu xa nói: "Ông cụ, ông vừa mới nói tôi muốn cái gì cũng được mà, sao thế, tính lật mặt à?"
"Haizz…"
Đinh Trọng cúi đầu, rầu rĩ không vui..