Khi mở mắt ra, Đinh Phong Thành thấy mình đang nằm trên giường bệnh với một chiếc kim cắm trên mu bàn tay.
Đinh Mộng Nghiên ngồi bên giường và nhìn anh ta, Giang Sách và Đồng Quán Thạch đang nói chuyện ở cửa.
“Tỉnh rồi à?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.
Đinh Phong Thành gật gật đầu, chật vật ngồi dậy, trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, hồi lâu sau mới bình tĩnh được.
Giang Sách đi tới, ôn tồn nói: "Bác sĩ nói chỉ là thiếu oxy não tạm thời, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, đừng nóng vội."
Haha, không vội được sao?
Đinh Phong Thành dựa vào giường, hai mắt nhìn thẳng vào ngọn đèn, vẻ mặt chua xót nói: "Xong rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Với khoản vay ngân hàng 200 triệu, làm sao có thể lấp kín một lỗ thủng to như vậy được chứ?"
"Hơn nữa hai trăm triệu này dùng để mua nguyên liệu.
Bây giờ tiền đã bị người ta cuỗm đi, không có nguyên liệu thì dự án không thể tiến hành được nữa."
"Hủy hoại, tất cả mọi thứ đã bị hủy hoại."
Giọng điệu của Đinh Phong Thành rất cô đơn, trái tim đau đớn còn hơn cả cái chết, giờ đây, anh ta thật sự muốn nhảy xuống sông chết quách đi cho xong.
Đồng Quán Thạch bước tới nói: "Cậu Đinh, muốn trách thì hãy trách tôi! Là do tôi kiểm tra không tốt, thậm chí còn không nhìn thấy giấy tờ giả."
Đinh Phong Thành xua tay: "Làm sao ông có thể phát hiện ra giấy tờ giả do Tôn Khả Thành đặc biệt làm ra chứ? Không chỉ vậy, hắn còn yêu cầu công nhân hợp tác diễn kịch, thậm chí còn mua nguyên liệu cao cấp từ nơi khác để đối phó với việc kiểm tra, Tôn Khả Thành đã làm mọi thứ chỉ để tôi mắc bẫy."
Mọi người đều im lặng.
Quả thực, Tôn Khả Thành quá tỉ mỉ, những người kinh doanh bình thường sẽ không tính kế tinh vi như vậy.
Làm sao có ai có thể đặc biệt bỏ ra hai triệu để mua hàng chất lượng cao để giả làm của mình?
Làm được điều này cũng đủ cho thấy Tôn Khả Thành có rất nhiều mưu mô, muốn tránh được một cái bẫy như vậy thực sự không dễ dàng chút nào.
Đinh Phong Thành nói: "Lão Đồng à, ông đã từng nhắc nhở tôi hàng của Tôn Khả Thành giống hệt những đơn vị khác, nhưng tôi đã sơ ý, bỏ qua lời nói của ông.
Nếu cẩn thận hơn một chút, bảo ông đi thăm dò mấy nhà khác thì chuyện như vậy đã không thể xảy ra."
"Trách tôi, đều tại tôi."
"Có một chút thành tựu đã tự hào đắc ý.
Đinh Phong Thành tôi dường như được định sẵn là không thể làm nên việc lớn gì cả."
Càng nói, tinh thần của anh ta càng sa sút.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng hỏi: "Không có cách nào khôi phục tổn thất sao?"
Đồng Quán Thạch thở dài: "Khó lắm, tên nhóc Tôn Khả Thành đó đã trốn ra nước ngoài rồi; số tiền lấy được từ chúng ta, một phần lớn là để trả lương cho công nhân, và một phần trả nợ bên ngoài.
Những khoản tiền lương và nợ bên ngoài này đều là hợp lý, hợp pháp, chúng ta không thể cưỡng đoạt lại từ người lao động và công ty khác, hơn nữa dù muốn cũng không được, người khác sẽ không thể trả lại.”
Đúng vậy, tiền đã ở trong túi người ta, sao có thể lấy về được chứ?
Mặc dù tiền của Tôn Khả Thành không trong sạch, nhưng sau khi anh ta phân phát thì rất sạch sẽ, không có cách nào hợp pháp để lấy lại.
Hơn nữa, Tôn Khả Thành đã trốn ra nước ngoài, có muốn bắt cũng không được.
Xong rồi, kết thúc hết rồi.
Đinh Phong Thành đường đường là một người đàn ông cũng không thể chịu đựng được sự bất bình như vậy, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt của anh ta.
Cú đả kích này có thể nói là trí mạng đối với anh ta.
Cứ tưởng dựa vào khả năng của mình mà tiết kiệm được nhiều tiền cho công ty, ai ngờ đây là chiêu trò do người khác dựng lên, số tiền 200 triệu khổng lồ kia bây giờ đã tan thành mây khói.
Không có tiền, nguyên liệu cũng không có.
Dự án đã phải đình trệ.
Phải giải thích điều này như thế nào với các nhân viên của công ty đây? Phải giải trình thế nào với lãnh đạo cục xây dựng đô thị đây?
Một bước đi sai, toang luôn cả ván bài!
Đúng lúc này, trong tòa nhà văn phòng của công ty chính nhà họ Đinh, có hai người đang rất vui vẻ.
Trong phòng có tiếng nhạc du dương vang lên, Đinh Hồng Diệu nhảy điệu tango theo nhịp điệu của bản nhạc, trông điệu bộ rất hài lòng.
Đinh Tử Ngọc ở một bên quan sát, trên tay cầm cốc trà sữa.
"Anh, thủ đoạn mượn dao giết người này thật là vi diệu."
"Cuối cùng anh chỉ bỏ ra hai triệu để cho tên Tôn Khả Thành kia giúp anh làm việc thôi."
"Loại chuyện rẻ tiền này không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu trên thế giới này nhỉ."
Đinh Hồng Diệu cười nói: "Anh ta không giúp anh, anh ta đang giúp chính mình.
Với số tiền này, anh ta đã trả thành công các khoản nợ nước ngoài của mình và trốn ra nước ngoài một cách nhẹ nhàng.
Hai chúng ta, đây là đôi bên cùng có lợi."
Đinh Tử Ngọc gật đầu: "Nghe nói Đinh Phong Thành vì chuyện này mà phải nằm trong bệnh viện, anh, tại sao chúng ta không đi xem một chút nhỉ?"
“Ừm, xem chứ, phải xem.” Đinh Hồng Diệu ngừng nhảy: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện, nhìn cho kỹ em trai của chúng ta đang chết tâm như thế nào, hahaha.”
Nói xong, hai người lần lượt rời khỏi văn phòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện của Đinh Phong Thành đã ồn ào nổi sóng, mọi người đều biết rằng anh ta đã làm mọi thứ rối tung lên.
Sản xuất Đinh Hạch còn có thể chống cự đến ngày mai hay không thì khó có thể nói trước được.
Những nhân viên cũ ai nấy đều lo lắng, sản xuất Đinh Dung không cần bọn họ, nếu ngay cả sản xuất Đinh Hạch cũng sụp đổ thì thật sự xong đời rồi.
Về sau còn có thể đầu quân cho ai chứ?
Tai họa lần này của sản xuất Đinh Hạch, nhìn qua thì thật sự không có cách nào để giải quyết cả.
Bệnh viện.
Giang Sách bước ra khỏi khoa nội trú, vươn tay lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Alo, Mộc Dương Nhất, giúp tôi xử lý một việc."
"Lão đại, anh nói đi."
"Cậu sắp xếp cho Cự Giải đi nước ngoài, mang một người đàn ông tên Tôn Khả Thành về cho tôi."
Cự Giải là một trong mười hai thủ hạ của Giang Sách.
Không giống như những người khác, Cự Giải chuyên phụ trách chuyện ở nước ngoài, truy bắt, theo dõi, nằm vùng, điều tra và áp giải, Cự Giải rất giỏi trong lĩnh vực này.
Có thể dùng đến Cự Giải, cho thấy Giang Sách đã rất coi trọng đến vấn đề này.
Đồng thời anh nói với Mộc Dương Nhất: "Ngoài ra, bố trí người của cục cảnh sát phối hợp với Cự Giải, đảm bảo thuận lợi bắt Tôn Khả Thành trở về.
Mặt khác, bảo tòa án phối hợp tiến hành vụ án của Tôn Khả Thành, một khi bắt về được thì phải lập tức xử theo pháp luật.”
Cúp điện thoại, Giang Sách ngay lập tức gọi điện qua Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
"Alo, Tôn Tại Ngôn, có chuyện hóc búa cần anh giải quyết đây."
"Mời nói."
"Lập tức dành ra 300 triệu tiền mua hàng từ nguồn tài chính của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, tìm một nhà máy đáng tin cậy để thu mua nguyên liệu, sau đó gửi lô hàng này đến kho của sản xuất Đinh Hạch."
"300 triệu? Lão đại, không phải Đinh Phong Thành vừa mới vay ngân hàng 200 triệu sao? Hiện tại chúng ta lại thêm 300 triệu, có cần dùng nhiều như vậy không?"
Giang Sách thở dài: "Đã xảy ra chuyện."
Tôn Tại Ngôn là người thông minh nên không cần hỏi thêm: "Được rồi, tôi sẽ làm ngay, lấy 300 triệu từ quỹ dự phòng của công ty để giải vây cho sản xuất Đinh Hạch."
Giang Sách thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ: Tôn Khả Thành quả nhiên đáng ghét, nhưng tại sao anh ta lại đột nhiên dán mắt vào Đinh Phong Thành? Ngoài ra, Tôn Khả Thành thực sự thông minh như thế sao, có thể thiết kế một cái bẫy như vậy để chờ Đinh Phong Thành chui vào ư?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Lúc này, xe của Đinh Hồng Diệu đã chạy tới trước cửa bệnh viện..