Trong mắt Cao Chí Định lúc này, Giang Sách chẳng khác gì một con hổ bị trúng tên, đang thở thoi thóp, chỉ biết hù người chứ căn bản chẳng có tí sức lực nào để chiến đấu.
Nhưng sức chiến đấu của chiến thần Tu La đâu phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng ra nổi?
Giang Sách vươn tay khoác vai Cao Chí Định, sát khí mãnh liệt toả ra từ đôi mắt, âm độc nói: “Cho ông ba giây, mau cút khỏi nhà tôi.”
Nghe vậy, Cao Văn Tường đứng bên cạnh cảm thấy rất không vui.
“Hừ, sao mày dám nói chuyện với bố tao kiểu đó?”
“Hôm nay, nếu không cho mày biết tay, chắc mày sẽ thật sự nghĩ bản thân quan trọng lắm hả?”
Cao Văn Tường vẫn còn ghi hận Giang Sách vì đã đánh anh ta, ngày thường đánh không lại mày, giờ mày đã biến thành như vầy, chẳng phải chỉ có thể để mặc cho người khác chà đạp sao?
Thừa dịp mày bị thương, tao phải giết chết mày!
Cao Văn Tường cực kỳ không biết xấu hổ mà tung một đấm vào mặt Giang Sách, chỉ là cú đấm của anh ta còn chưa tới đích, Giang Sách đã nhấc chân đạp một phát vào ngay giữa bụng Cao Văn Tường, đá bay anh ta ra ngoài, sượt qua ghế salon, ngã rầm xuống đất.
Đau quá!
Anh ta nằm vật ra đất, gào khóc thảm thiết.
Cao Chí Định thấy con trai mình bị đánh thì tức giận vô cùng, cũng nhào tới định đánh Giang Sách.
Nhưng một ông già như ông ta sao có thể là đối thủ của chiến thần Tu La chứ?
Giang Sách chẳng làm gì nhiều, chỉ thoáng dồn sức xuống bàn tay, nắm chặt lấy vai Cao Chí Định một cách mạnh bạo.
Cao Chí Định lập tức cảm thấy bản thân như bị kiềm kẹp lấy, đau không chịu nổi, cả cơ thể như sắp gục ngã tới nơi.
Ông ta đau đến mức chảy đầy mồ hôi, không chịu nổi mà ngã quỳ xuống đất.
“Đau, đau, mau thả tôi ra!”
Đối mặt với lời cầu xin của ông ta, Giang Sách vẫn mắt điếc tai ngơ.
Cao Chí Định nhìn về phía Đinh Khải Sơn bằng ánh mắt tội nghiệp: “Bạn cũ, ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi chính là ân nhân cứu mạng của ông đó.”
Đinh Khải Sơn trợn trắng mắt, nói: “Tôi khinh! Một dao mà tôi nợ ông, con rể tôi đã thay tôi trả sạch sẽ rồi, giờ chúng ta không ai nợ ai nữa.
Ông chạy tới nhà tôi làm loạn, phải dạy dỗ một phen mới đúng.”
Lúc này Cao Chí Định hoàn toàn không có cách gì phản bác.
Ông ta chỉ có thể luôn miệng cầu xin tha thứ: “Đau chết mất, được rồi được rồi, buông tay ra đi, tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”
Ông ta luôn miệng cầu xin hơn ba phút, đau đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi, lúc này Giang Sách mới chịu buông tay tha cho ông ta một con đường sống.
Cao Chí Định vừa tìm được đường sống trong chỗ chết không dám ở lại trong căn phòng này thêm một giây nào nữa, vội vàng kéo con trai Cao Văn Tường, mặt xám mày tro chạy khỏi nhà họ Đinh, trông chẳng khác nào hai con chuột.
“Hai tên khốn kiếp vô liêm sỉ, bị đánh là đáng.” Đinh Khải Sơn hung tợn mắng.
So với hai người họ, Đinh Mộng Nghiên càng thêm lo lắng cho vết thương của Giang Sách.
Cô sốt ruột chạy tới bên cạnh Giang Sách: “Ông xã, anh có sao không? Em lập tức gọi cấp cứu điều xe cứu thương tới.”
Giang Sách mỉm cười: “Yên tâm, em quên chồng em là một bác sĩ tài giỏi cỡ nào hả? Lúc anh đâm dao xuống, đã né tất cả vị trí trí mạng rồi.
Không cần gọi cấp cứu, mau về phòng lấy hòm dụng cụ của anh tới đây.”
“Được.”
Đinh Mộng Nghiên hoang mang hốt hoảng lấy hòm dụng cụ ra.
Giang Sách mở hòm, lấy Biển Thước thần châm ra, truyền khí vào trong, sau đó tự châm cứu cho chính mình, đợi miệng vết thương ngừng chảy máu lại rút ba con dao ra.
Kế tiếp, anh bảo Đinh Mộng Nghiên làm trợ thủ cho anh, chậm rãi rửa sạch miệng vết thương, rồi khâu kín lại.
Toàn bộ ba nhát dao đều né được chỗ yếu hiểm, cũng không quá sâu, nên không xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng Đinh Mộng Nghiên vẫn cảm thấy không yên tâm, dù Giang Sách đã xử lý xong xuôi rồi, cô vẫn nhất quyết gọi cho cấp cứu, điều xe cứu thương tới đây, đưa Giang Sách tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng lại một lần.
Giang Sách không lay chuyển được cô, chỉ đành nghe theo.
Bọn họ tới bệnh viện kiểm tra cẩn thận lại vết thương, ngay cả bác sĩ ở đó cũng rất ngạc nhiên, tuy ba nhát dao đều đâm quanh trái tim, nhưng không hề có vết thương trí mạng nào, đây đúng là kỳ tích.
Càng đáng sợ hơn nữa là cách xử lý vết thương vô cùng dứt khoát, tinh chuẩn, cầm máu, rửa vết thương, khâu vết thương, tất cả đều rất lão luyện, bác sĩ thông thường không thể có tay nghề thành thạo tới vậy.
Nếu không phải được xử lý đúng lúc, chỉ e là miệng vết thương sẽ nhanh chóng bị nhiễm trùng và lan rộng, vậy tình hình sẽ trở nên tệ hơn.
Tạm thời không có gì đáng ngại, những vẫn phải nằm viện vài ngày để theo dõi, sau khi xác định chắc chắn không có chuyện gì mới được về nhà.
Giang Sách không muốn nằm viện, anh cho rằng mình không sao.
Nhưng Đinh Mộng Nghiên không nghĩ vậy, cô vẫn kiên quyết với ý định của mình.
Cuối cùng Giang Sách vẫn phải nhập viện bệnh viện Tường Mỹ, nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp kia.
Đêm khuya, Giang Sách nằm trên giường bệnh.
Đinh Khải Sơn và Đinh Phong Thành đã về trước, để lại mình Đinh Mộng Nghiên trong phòng bệnh trò chuyện và chăm sóc cho Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên cầm tay Giang Sách, mắt nhìn anh chằm chằm.
Đến tận lúc này, Đinh Mộng Nghiên mới bớt đau khổ, tức giận mắng: “Giang Sách, lần này anh hơi quá đáng rồi đấy!”
Giang Sách sửng sốt: “Quá đáng? Anh quá đáng với hai bố con nhà họ Cao hả?”
“Không phải.” Đinh Mộng Nghiên nghiêm túc nói: “Em đang nói tới chuyện anh lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa kìa, chuyện này thật sự rất quá đáng! Anh thông minh như vậy, không có chuyện anh không nhận ra tên khốn Cao Chí Định kia đang nói khích anh, tại sao anh lại cố tình mắc mưu, tự mình đâm mình?”
Giang Sách mỉm cười: “Em cũng chứng kiến tình hình lúc đó mà, nếu anh không làm vậy, chẳng lẽ lại để em bị họ bắt nạt sao? Anh sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào, mãi mãi.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Đinh Mộng Nghiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Nhưng anh cũng đâu thể lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn được!” Đinh Mộng Nghiên nói tiếp: “Cùng lắm thì chúng ta hợp sức lại đuổi bọn họ ra ngoài, chúng ta nhiều người, không sợ hai bố con nhà họ Cao.”
Giang Sách lắc đầu: “Cao Chí Định là ân nhân cứu mạng của bố, tính bố thế nào em cũng biết rồi đó, cực kỳ trọng thể diện.
Chúng ta có thể đuổi hai bố con nhà họ Cao đi, nhưng điều đó sẽ vĩnh viễn để lại một vết sẹo trong lòng bố, vậy thì thật không tốt.”
Càng nghe, hai mắt Đinh Mộng Nghiên càng thêm ướt át.
“Ông xã, anh luôn như vậy.
Lúc nào cũng nghĩ cho người khác, trước giờ chưa từng nghĩ cho mình gì cả.
Anh lo em bị bắt nạt, lo bố sẽ mất mặt, nhưng anh không lo rằng mình sẽ chết sao?”
Giang Sách vươn tay, vuốt nhẹ gò má của Đinh Mộng Nghiên: “Anh đã bảo rồi, y thuật của anh rất xuất sắc, mỗi một dao hạ xuống đều đã được tính toán chính xác.
Hơn nữa, với cơ thể rắn chắc mà anh có được sau nhiều năm dốc sức trên chiến trường, chút vết thương nhỏ này không thấm vào đâu cả.”
Hai người mắt đối mắt, nhìn nhau trìu mến.
Vầng trăng sáng dần dần nhô lên cao, Đinh Mộng Nghiên nhắm nghiền hai mắt, Giang Sách chầm chậm cúi đầu, hôn lên môi cô.
Giờ phút này, vị ngọt như tan ra trong miệng cả hai, sưởi ấm trái tim của họ.
Cạch!
Cửa phòng bệnh bật mở, hai người vội vàng tách nhau ra, tưởng là có người quen đến thăm nên quay đầu nhìn về phía cửa.
Kết quả lại nhìn thấy mấy cô y tá cùng nhau đỡ một người đàn ông mặt mày băm trợn bước vào.
Họ cẩn thận đỡ anh ta nằm lên giường, giúp anh ta nằm xuống, sau đó đắp chăn cho anh ta.
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn lướt qua Giang Sách, rồi nói với y tá bằng giọng cực kỳ bất mãn: “Sao thế này? Mấy người dám để tôi dùng chung phòng bệnh với người khác hả? Mau đuổi gã này cút ra khỏi đây đi!”.