Trong hơn một tiếng tiếp theo, nhà họ Đinh đông vui như trẩy hội, toàn bộ cửa hàng châu báu từ lớn tới nhỏ ở khu Giang Nam đều tìm đến Giang Sách, cầu xin anh làm giám đốc thu mua danh dự của bọn họ.
Về cơ bản là không cần làm mà vẫn có lương.
Thậm chí có mấy công ty mà nhu cầu mua hàng không lớn cũng tình nguyện vung tiền như rác nuôi Giang Sách, tất cả là vì họ nhìn trúng tài năng của Giang Sách.
Mấy nhà khác đều mời cả, nếu bạn không mời, đợi tới lúc có việc cần, khả năng cao bạn chính là kẻ bị loại bỏ.
Trong hơn một tiếng, lời mời ùa đến nhiều không kể xiết.
Giang Sách từ chối khá nhiều.
Dù vậy, anh vẫn nhận lời của gần hai mươi cửa hàng, và hầu hết đều do Đinh Khải Sơn kiên quyết bảo anh đồng ý.
Cuối cùng, tính sơ sơ mỗi tháng, dù Giang Sách cứ thế ăn không ngồi rồi, thì cũng có thể nhận được số tiền lương lên đến hơn năm mươi triệu, tổng cả một năm chính là sáu trăm triệu!
Sáu trăm triệu lận đó, sắp đuổi kịp doanh thu của nhà họ Cao luôn rồi.
Mặc dù Cao Văn Tường là người sẽ kế nhiệm vị trí gia chủ trong tương lai, chắc chắn cũng chẳng thể lấy ra được nhiều tiền như Giang Sách.
Lần này, Cao Văn Tường hoàn toàn ngậm miệng, không nói được gì.
Nãy giờ luôn miệng mắng người khác là thằng nghèo, náo loạn nửa ngày, hóa ra mình mới là thằng nghèo.
Đợi người của mấy công ty châu báu kia về hết, Cao Văn Tường đứng ngây tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại càng không xong, nhất thời anh ta chẳng biết phải làm gì nữa.
Giang Sách ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười, nói: “Không phải anh muốn gặp Đinh Phong Thành sao? Anh chờ chút, giờ tôi gọi điện kêu anh ấy tới, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, hai người cũng có thời gian tâm sự?”
“À, được.”
Cao Văn Tường đã sốc đến mức không thể nói thành câu nữa rồi.
Khi đột ngột phát hiện một người mà mình luôn tưởng là đồ vô dụng bỗng trở nên mạnh mẽ vô cùng, mạnh đến độ vượt ngoài tầm hiểu biết của mình, phòng tuyến tâm lý sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Cao Văn Tường… đã bị sự giàu có mà anh ta tự cho là đúng đó đánh bại.
Anh ta đâu ngờ, sẽ có lúc Giang Sách trở nên lợi hại như vậy? Trước giờ anh ta cứ tưởng Giang Sách chỉ là một thằng vô dụng, kết quả thì…
Hầy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Không chỉ mỗi anh ta cảm thấy khó tin, người của nhà họ Đinh cũng không ngờ Giang Sách sẽ có được thành công như ngày hôm nay.
Bởi vì trước đó hình như giữa Giang Sách và châu báu đâu tồn tại bất cứ mối liên hệ nào? Sao lại đột ngột được hoan nghênh như vậy?
Có thể nói, bây giờ, toàn bộ ngành sản xuất châu báu ở khu Giang Nam căn bản đã được buộc chặt với Giang Sách, mọi nhất cử nhất động của Giang Sách sẽ ảnh hưởng tới sự thịnh suy của giới châu báu ở Giang Nam.
Đinh Mộng Nghiên bật cười, đùa rằng: “Ông xã, bây giờ anh phát đạt rồi đấy, mai mốt em muốn mua trang sức hay châu báu gì, chẳng phải anh có thể tùy ý lấy về cho em sao?”
Giang Sách gật đầu: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em.”
Trên thế giới này không còn câu nói nào khiến phụ nữ vui vẻ hơn câu này.
Phụ nữ thích châu bấu, và cũng thích lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.
Đôi khi lời hứa hẹn của đàn ông còn dễ dàng khiến phụ nữ rung động hơn là những món châu báu xa xỉ.
Đinh Phong Thành đi tới, vừa đi vừa nói: “Giang Sách, cậu mời tôi ăn cơm hả? Tốt quá, vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu, khu đất hoang ở phía bắc thành phố làm tôi đau đầu thật sự.”
Nói được nửa câu, anh ta mới phát hiện thì ra trong phòng còn có người khác.
Nhìn thấy người đứng trong phòng, Đinh Phong Thành có chút sững sờ.
Cao Văn Tường chủ động giới thiệu: “Tôi là Cao Văn Tường, bố tôi và chú Đinh là bạn học cũ.
Ông chủ Đinh, chào anh.”
Anh ta ăn nói rất khiêm nhường, Đinh Phong Thành cũng rất hưởng thụ.
Kết quả, Đinh Khải Sơn lại thình lình bổ sung một câu: “Phong Thành tới rồi à, con nhớ khách khí với người ta một chút.
Tiểu Cao người ta tiền tài vô số, lúc trước còn chướng mắt Đinh Mộng Nghiên nhà mình nữa kìa, bây giờ chẳng hiểu sao lại muốn trở thành con rể nhà họ Đinh chúng ta nữa.”
Những lời này như cây gai đâm vào phế quản.
Hiện tại, Đinh Phong Thành và Giang Sách đã gần như đứng cùng một phe với nhau, anh ta chẳng thể để yên khi thấy người khác đối xử không tốt với Giang Sách dù chỉ một chút, chứ đừng nói gì tới lời khiêu khích trắng trợn như vậy của Cao Văn Tường.
Thế nên, chỉ trong nháy mắt, Đinh Phong Thành lập tức trở mặt, nở nụ cười mỉa mai với Cao Văn Tường, trong mắt cũng hiện rõ vẻ ghê tởm và xem thường.
Anh ta trừng Cao Văn Tường: “Ha ha, đây không phải là nhà họ Cao bán đồ giả kia sao? Nịnh bợ nhà quý tộc để phất lên, kết quả thấy nhà người ta sa sút thì trực bỏ rơi con gái người ta.
Trong giới ai mà chẳng biết chuyện này chứ?”
“Với loại nhân phẩm này của cậu, còn muốn làm con rể nhà họ Đinh chúng tôi hả? Sao không tự soi mình vào vũng nước tiểu xem có xứng không?”
Cao Văn Tường bị mắng xối xả, mặt mày lúc xanh lúc trắng: “Ông chủ Đinh, anh nói chuyện hơi quá đáng rồi đó!”
“Quá đáng?” Đinh Phong Thành cười khẩy, nói: “Người một nhà chúng tôi vui vẻ ăn bữa cơm với nhau, cậu lại chạy tới kiếm chuyện, cậu nói xem có đáng bị coi thường không? Nhà họ Cao của cậu giờ đã như chuột chạy qua đường, không còn đối tác, cùng đường phải phá sản, còn không biết xấu hổ tới nhà chúng tôi giả vờ mình có tiền? Tôi khinh, vừa thấy cậu đã mắc ói rồi, mau, cút đi cho tôi.”
“Mẹ kiếp!” Cao Văn Tường thật sự điên lên rồi, giơ nắm tay đấm về phía mặt Đinh Phong Thành.
“Vèo” một tiếng, Giang Sách tiện tay ném tách trà trong tay.
Tách trà đập trúng phóc vào trán Cao Văn Tường, đau đến mức anh ta thống khổ hét lên.
“Aaa.”
“Được lắm, nhà họ Đinh các người ỷ đông hiếp yếu chứ gì.”
“Mấy người chờ đấy, việc hôm nay, tao sẽ không để yên cho chúng mày đâu!”
Cao Văn Tường ôm trán chạy ra ngoài..