Bên trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, hai người đàn ông lúng túng ngồi đối diện nhau.
Chu Doãn Cường, Kevin Diêm.
Trước đó Kevin Diêm muốn trốn thoát, nhưng dù có cố gắng thế nào, anh ta cũng không thể trốn thoát được.
Anh ta đã tìm mọi cách mà không thể thoát khỏi khu Giang Nam.
Một người có bộ não như anh ta nhanh chóng nhận ra rằng anh ta đã bị giam giữ như một con chuột.
Bất đắc dĩ, anh ta phải quay về bên Chu Doãn Cường.
Chu Doãn Cường lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng cong lên: "Tên nhóc thối, mày còn dám trở về à? Mày giết quản gia của tao, lặng lẽ trốn đi mà không báo trước cho tao biết?"
"Mày chạy à, sao không chạy đi!"
"Sao thế, chạy không thoát lại nhớ tới tao à?"
Kevin Diêm rũ mí mắt và ngượng ngùng nói: "Chủ tịch Chu, tôi cũng vì mạng sống nên mới bất đắc dĩ làm thế thôi; Hơn nữa, chúng ta là châu chấu bị trói vào một sợi dây, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn mà Giang Sách đã nói.
Thời gian đến, hai người chúng ta phải kết thúc trò chơi, hiện tại không thể đấu đá nội bộ, chúng ta phải chung tay đối phó với Giang Sách!"
"Đối phó với Giang Sách ư?" Chu Doãn Cường cười khúc khích: "Mày chỉ cho tao cách đối phó thử xem? Con chó đó quyền thế ngập trời, vừa mạnh mẽ lại tàn nhẫn, hai chúng ta cộng lại cũng không đủ tách được kẽ răng của người ta, lúc đó nếu không phải mày ngu dốt giết chết Trình Hải, thì tao đâu bị buộc đến nông nỗi này?”
Kevin Diêm thở dài: "Chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng quá muộn rồi."
Đúng vậy, đã muộn.
Tính mạng của hai người bọn họ hẳn là không cứu được, ba ngày này, bọn họ nên nghĩ cách giải quyết hậu sự cho mình thôi.
Chu Doãn Cường càng nghĩ càng không phục: "Tên khốn kiếp đó, muốn giết hay chém thì nói một câu, cứ phải giở trò với ông đây, mấy ngày nay ông đây cả đêm không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sách, chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là khiến cho ông đây phải chờ chết như thế này."
"Con chó nóng nảy còn nhảy khỏi tường.
cậu ta muốn hành hạ tôi, dù có chết tôi cũng phải kéo thêm một đệm lưng.”
Nói xong, sắc mặt Chu Doãn Cường hơi thay đổi: "Đúng vậy, tôi không thể cứ chết vô ích được, dù có chết cũng phải kéo theo đệm lưng mới được."
Ôngta hỏi: "Kevin, cậu đã điều tra hoàn cảnh gia đình của Giang Sách chưa? Cô vợ xinh đẹp của cậu ta làm việc ở đâu?"
Kevin Diêm giang hai tay: "Chuyện này không phải đã bị Giang Sách phá hỏng trước khi chúng ta điều tra sao?"
“Đồ vô dụng.” Chu Doãn Cường mắng, rồi đột nhiên nói: “Nếu không làm gì được gia đình của Giang Sách, vậy thì động thủ với Dương Quân Như đi! Nếu không phải vì con chó cái này, tao cũng không đến tình cảnh như ngày hôm nay.
Tao có thể chết, nhưng Dương Quân Như phải được chôn cùng với tao!"
Kevin Diêm gật đầu.
"Đúng vậy, chết thì chúng ta cũng phải kéo Dương Quân Như làm đệm lưng.
Nhưng mà Chủ tịch Chu, chúng ta đã bị người của Giang Sách theo dõi 24/24, khi ra ngoài sẽ bị theo dõi.
Làm sao chúng ta có thể ra tay được?"
Chu Doãn Cường giễu cợt: "Tao đã trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng phải tự mình làm hay sao? Cứ chờ xem kịch hay đi."
Ông ta lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng kết nối.
Chu Doãn Cường nói: "Lão Tây, khẩu vị gần đây thế nào?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia: "Khẩu vị cũng rất tốt, nhưng không có món ngon, tôi sắp chết đói rồi."
"Này, hôm nay tôi có món hàng ngon cho anh đây!"
"Ồ?"
"Dương Quân Như, chất lượng hàng đầu."
Sau một hồi nói chuyện, Chu Doãn Cường đã tiết lộ tất cả thông tin về Dương Quân Như cho Lão Tây.
Khoảnh khắc cúp điện thoại, bên miệng Chu Doãn Cường nở một nụ cười tà ác: "Haha, để xem lần này Dương Quân Như làm sao có thể sống được?"
Kevin Diêm tò mò hỏi: "Chủ tịch Chu, Lão Tây là ai?"
"Một kẻ đầu óc chỉ có phụ nữ đẹp, có thể làm bất cứ điều gì bất hợp pháp để được thưởng thức phụ nữ đẹp."
"Dương Quân Như không tệ, tôi tin sẽ làm anh ta hài lòng."
"Loại không muốn sống này ra tay rất độc ác, sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.”
Kevin Diêm vui vẻ: "Nói như vậy, Dương Quân Như chết chắc rồi."
Chu Doãn Cường cười khẩy: "Không chỉ chết, cô ta sẽ không còn thứ gì cả.
Không phải không cho bố mày động vào sao? Được, vậy thì để mấy tên súc sinh khác chơi chết mày đi."
Bên trong phòng, hai người đàn ông bỉ ổi cười khúc khích.
Một tai họa sắp ập đến.
...
Lúc này, Dương Quân Như không nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần.
Cô ấy hơi mệt mỏi nên hôm nay chủ động cùng đồng nghiệp ra ngoài mua dược liệu, xách túi lớn túi nhỏ đi về.
Cả hai trò chuyện và cười đùa khi đi dọc bên đường đầy người đi bộ.
Trông không có nguy hiểm chút nào.
Ai ngờ...
Trong khi đang đi, một người đàn ông với mái tóc dài đi tới, anh ta mặc một chiếc áo vest ngắn, chỉ vào Dương Quân Như và hét lên: "Được lắm, cô ở sau lưng tôi phóng đãng với người đàn ông này sao? Lấy tiền của tôi đi bao trai, cô xứng đáng với tôi sao?"
Dương Quân Như và đồng nghiệp đều sững sờ, đây là đâu, tôi là ai?
“Anh à, anh có nhận nhầm người không?” Dương Quân Như nói.
"Dương Quân Như, đừng giả vờ với tôi nữa!"
Giọng nói này khiến Dương Quân Như hoang mang, nhưng người bên kia thực sự đã nói chính xác tên của cô ấy, từ góc độ này, xem ra anh ta biết mình.
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, mình cũng không có bất kỳ ấn tượng nào về anh ta.
Lúc này, người đi đường lần lượt liếc mắt nhìn, cả đám người từ xa vây lại.
Đừng nhìn nhiều người mà lầm, bọn họ chỉ đứng xem náo nhiệt, cũng không có một người dám ra tay giúp đỡ.
Người đàn ông tóc dài ngang lưng đi tới, nắm lấy cổ tay Dương Quân Như: "Theo tôi trở về!"
Đến lúc này, Dương Quân Như mới nhận ra rằng có lẽ cô đã gặp phải một băng nhóm lừa đảo, vì vậy cô ấy vội vàng hét lên: "Buông ra, tôi không biết anh, thả tôi ra!"
"Được rồi, cô giỏi lắm đúng không? Cô thậm chí còn không nhận chồng mình khi ở cùng tên trai bao à?"
Người khác không biết, nhưng làm sao đồng nghiệp lại không biết chứ?
Anh ta bước tới và đẩy người đàn ông có mái tóc dài ra: "Anh có tin tôi báo cảnh sát không?"
"Này, đánh người đúng không? Các anh em, đánh người rồi!"
Đột nhiên, bốn người đàn ông mạnh mẽ nhảy ra, bao vây Dương Quân Như và đồng nghiệp, không cho họ cơ hội chạy thoát.
Khi hai người đàn ông mạnh mẽ tiến lên, họ đã giữ người đồng nghiệp và không cho anh ta có cơ hội gọi cảnh sát.
Sau đó, người đàn ông tóc dài ngang lưng và hai người đàn ông khác nắm lấy tay của Dương Quân Như, đi về phía chiếc xe tải đang đậu bên đường.
Dương Quân Như vùng vẫy và gầm lên.
"Buông tôi ra, tôi không biết anh, anh buông tôi ra!"
Sau một hồi gầm rú thảm thiết như vậy, cuối cùng một số người dân cũng không chịu nổi nữa, tiến lên mắng: "Các người làm gì vậy?"
Thay vì tức giận, người đàn ông tóc dài bắt đầu khóc.
"Bác gái, bác nhìn xem, cháu làm việc chăm chỉ ở bên ngoài để nuôi gia đình, nhưng kết quả là sao chứ?"
"Người đàn bà này ra lén lút với đàn ông khác sau lưng cháu."
"Nếu không phải đồng nghiệp nhìn thấy và thông báo cho cháu, cháu vẫn bị cắm sừng mà không biết, cháu khổ quá mà…"
Anh ta nói như thật, lại còn bật khóc.
Người đàn ông bên cạnh còn nói: "Bình thường lão Tây là người lương thiện, không ngờ người phụ nữ hư hỏng này chỉ biết bắt nạt người lương thiện thôi! Lần này, chúng tôi bắt tại trận, thế mà cô ta không thèm nhận chồng, mọi người phân xử đi, việc này phải làm sao đây?”
Sau khi nói vài câu, những người qua đường vốn chạy đến giúp Dương Quân Như trong cơn giận dữ đã dừng lại, nhìn Dương Quân Như với vẻ khinh thường.
Trời đất ơi, hóa ra người đàn bà vô liêm sỉ này lại vụng trộm sau lưng chồng mình.
Suýt nữa đã nối giáo cho giặc rồi.
"Cậu trai, cậu khổ quá."
"Mau đưa vợ về đi, chuyện trong nhà thì cứ đóng cửa tắt đèn bảo nhau."
Người đàn ông tóc dài ngang lưng lau nước mắt: "Ôi, tôi sẽ quay về ly hôn với cô ta ngay!"
Nói rồi, anh ta xua tay và yêu cầu cấp dưới kéo Dương Quân Như lên xe, trong khi hai người còn lại trực tiếp đá người đồng nghiệp kia xuống đất.
Sau đó, năm người lần lượt lên xe bỏ đi.
Chỉ còn lại người đồng nghiệp nằm gục dưới đất và bị những người qua đường mắng chửi, nhục mạ.
Anh ta vất vả đứng dậy nhìn chiếc xe trắng phóng đi, anh ta ngẩn người, vừa lo lắng vừa tức giận.
Những người qua đường này không biết suy nghĩ hả?
Không nhìn ra đây là một vụ bắt cóc ở nơi công cộng sao?
Má nó!
Người đồng nghiệp nhanh chóng đứng dậy, không quan tâm dược liệu vừa mua nữa, vội vàng quay lại y quán Nhân Trì và tìm người nhờ giúp đỡ.
Chiếc xe màu trắng đó nhanh chóng rời khỏi con đường chính và phóng đi dọc theo một con đường phụ quanh co.
Bên trong xe, vài tên đàn ông đã trói tay chân của Dương Quân Như bằng băng keo đen, dùng khăn bịt miệng cô ta lại để cứu cô ta khỏi la hét trên đường.
Tên tóc dài lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: "Các anh em, thế nào, diễn xuất của đại ca tốt chứ?"
Một người đàn ông giơ ngón tay cái lên: "Đại xa, kỹ năng diễn xuất của anh tốt quá, nói khóc là khóc luôn, còn hơn cả những ngôi sao lớn nữa, anh có thể đi tranh giải Oscar luôn rồi!"
Người đàn ông có mái tóc dài phá lên cười, hưởng thụ những lời khen ngợi như vậy.
Anh ta quay lại nhìn Dương Quân Như, nở nụ cười xấu xa nói: "Không tồi, chất lượng hàng do chủ tịch Chu giới thiệu khá tốt.
Mẹ kiếp, gần một tháng rồi tao không được nếm hàng ngon, tao sắp chết đói rồi.
Cuối cùng thì hôm nay tao cũng có thể có một khoảng thời gian vui vẻ để thưởng thức rồi."
Những người khác cũng nở nụ cười dâm đãng và đê tiện.
Lý do duy nhất khiến họ đi theo người đàn ông tóc dài ngang lưng là vì ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
"Đại ca, lát nữa để mấy anh em thử với nhé."
"Đương nhiên, chờ tao ăn xong thịt thì sẽ cho bọn mày."
Một nhóm người nói những ngôn ngữ khó nghe và truyền vào tai của Dương Quân Như, khiến cô ấy càng thêm tuyệt vọng.
Năm người đàn ông.
Năm người đàn ông bẩn thỉu bỉ ổi.
Dương Quân Như sợ rằng cô ấy sẽ trải qua giai đoạn đau khổ nhất trong cuộc đời, thậm chí cô ấy đã muốn tự tử.
Người đàn ông tóc dài ngang lưng lấy khăn tay giúp Dương Quân Như lau nước mắt, vươn tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Đừng khóc, anh sẽ đối xử tốt với em."
"Bọn anh cũng không phải là người thô bạo.
Chỉ cần em hợp tác, bọn anh sẽ cho em trải qua cảm giác cực khoái."
"Mà này, cô gái, nhớ kỹ nhé, anh chàng đẹp trai anh tên là lão Tây.
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là người đàn ông của em, em biết chưa?".