Tưởng Hòa Long nhìn đám người ở bên cạnh, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Tưởng Hòa Long.
"Haizzz!!!"
Anh ta thở dài, run rẩy cầm bút lên.
Trước khi ký hợp đồng, Tưởng Hòa Long nhìn Giang Sách hỏi: "Tại sao thực lực của anh mạnh như vậy, lại muốn làm kẻ bám váy đàn bà?"
Giang Sách nở nụ cười.
"Nếu được ở bên người mình yêu, dù phải làm kẻ bám váy đàn bà, tôi cũng tình nguyện làm cả đời."
"Ồ…"
Tưởng Hòa Long cực kỳ xấu hổ.
Anh ta hoàn toàn không hiểu "tình yêu" là gì, càng đánh giá thấp tình cảm giữa Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, người đàn ông trước mặt là sự tồn tại mạnh mẽ mà anh ta không bao giờ có thể đánh giá được.
Tưởng Hòa Long không nói gì nữa, mà chỉ cúi đầu ký vào hai bản hợp đồng.
Đinh Mộng Nghiên đưa cho Tưởng Hòa Long giữ một bản, còn mình thì lấy đi một bản.
"Giám đốc Tưởng, hợp tác vui vẻ! Bữa cơm hôm nay đến đây thôi, nếu lần sau còn cơ hội, tôi sẽ đến tìm anh để ký hợp đồng, tiện thể vật tay với anh luôn."
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên khoác tay Giang Sách, nghênh ngang rời khỏi khách sạn.
Trong phòng bao, mọi người đều liếc nhìn nhau.
“Mấy người đều cút ra ngoài hết cho tôi.” Tưởng Hòa Long lạnh lùng nói.
Bây giờ, không ai dám động vào Tưởng Hòa Long xúi quẩy, mà đồng loạt cúi đầu rời đi.
Tưởng Hòa Long đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại ra gọi cho chủ tịch Ninh Luân.
"A lô, chủ tịch Ninh, chuyện ông căn dặn đã được giải quyết ổn thỏa.
Tôi đã ký hợp đồng với Đinh Mộng Nghiên rồi."
"Ừm, anh làm tốt lắm.
Anh có diễn xuất giống như thật không? Tuyệt đối không được để lộ sơ hở."
Tưởng Hòa Long gượng cười đáp: "Tôi không cần phải diễn xuất."
"Hả?"
"Người đàn ông tên là Giang Sách kia hoàn toàn không cần tôi phải diễn xuất.
Sự mạnh mẽ của anh ta khiến tôi không thể nào đuổi kịp."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.
"Hòa Long, anh thua rất thê thảm à?"
“Đúng vậy.” Tưởng Hòa Long ngừng một chút rồi nói: “Chủ tịch Ninh, nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta đừng bao giờ trở thành kẻ địch của Giang Sách nữa.
Trước mặt anh ta, tôi luôn có cảm giác mình sẽ chết bất cứ lúc nào."
"Tôi biết rồi."
Tưởng Hòa Long cúp máy, ngồi trên ghế nhìn trần nhà, tự lẩm bẩm: "Có lẽ, chỉ có ‘dã thú’ bị giam cầm kia mới có thể đánh bại Giang Sách.
Còn người phàm như chúng ta thì chẳng thể với tới."
Bên này.
Sau khi ký hợp đồng, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên không quay về nhà, mà lái thẳng đến tòa nhà văn phòng của Sản xuất nhiệt Đinh.
Hai người đi thẳng lên văn phòng của Đinh Trọng.
Hai người mở cửa bước vào đã nhìn thấy ba người Đinh Trọng, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành đang say sưa chơi cờ tỉ phú đến mức không còn biết trời trăng mây gió.
Thấy Đinh Mộng Nghiên bước vào, ba người liền ngừng ván cờ trong tay.
Đinh Trọng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thế nào, mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ?"
Thật ra, ngoài miệng ông ta hỏi như vậy, nhưng trong lòng sớm đã có câu trả lời rồi.
Ông ta đã lén lút giao hẹn với Ninh Luân, chắc chắn sẽ không hợp tác với Đinh Mộng Nghiên, nên lần này Đinh Mộng Nghiên đã đi một chuyến tốn công vô ích rồi.
Cuối cùng ông ta cũng có thể lấy lại mười phần trăm cổ phần kia.
Đồng thời Đinh Mộng Nghiên cũng bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Lúc Đinh Trọng đang thầm đắc ý, Đinh Mộng Nghiên đã lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra, đặt xuống bàn.
"Đây là hợp đồng đã ký kết với xí nghiệp Hồng Vận.
Ông nội hãy xem thử đi!"
Bùm!!!
Đinh Trọng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.
Chuyện này sao có thể?
Ông ta đã lén lút bàn bạc với Ninh Luân rồi mà, sao lại xuất hiện tình huống này cơ chứ?
"Không, không thể nào."
Đinh Trọng cầm bản hợp đồng trên bàn lên đọc kỹ lưỡng, phát hiện đó đúng là bản hợp đồng đã ký với xí nghiệp Hồng Vận, chứ không phải là hàng giả.
Nhưng vấn đề ở đây là tại sao lại thế này?
Đinh Trọng lắc đầu lia lịa: "Không thể nào, chuyện này không thể nào!"
Đinh Mộng Nghiên thầm cười khẩy, biết Đinh Trọng lại ngáng chân mình, nhưng lần này vẫn y như lần trước, cô vẫn chuyển nguy thành an.
"Không có chuyện gì là không thể."
"Ông nội, cháu khuyên ông sau này bớt suy nghĩ về phương diện này đi, mà hãy tập trung vào việc quản lý gia tộc nhiều hơn."
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên xoay người rời đi, Giang Sách lặng lẽ đi theo sau.
Trong văn phòng.
Đinh Trọng nổi giận đùng đùng, đập bản hợp đồng xuống bàn.
"Đinh Tử Ngọc!!!"
Tiếng quát này đã dọa Đinh Tử Ngọc vội vàng đứng dậy: "Ông nội?"
"Cháu hãy giải thích cho ông, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đinh Tử Ngọc vô tội nói: "Cháu cũng không biết rõ.
Chẳng phải chúng ta đã lén định đoạt với Ninh Luân rồi ư? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chúng ta hãy hỏi Ninh Luân thử xem?"
"Đúng đó, chúng ta phải hỏi ông ta cho rõ."
Đinh Trọng còn chưa kịp gọi, Ninh Luân đã gọi tới rồi.
Đinh Trọng vừa nhấc máy đã chửi ầm lên: "Ninh Luân, ông cố ý chơi tôi đúng không?"
Ninh Luân rất bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi ông cụ, chúng ta vốn đã quyết định rồi, tôi cũng định căn dặn giám đốc bộ phận đừng ký hợp đồng với cháu gái của ông, ai dè tôi vừa gọi tới, bên đó bảo đã trễ một bước rồi, bọn họ đã ký xong rồi.
Haizzz, ông nói thử xem chuyện này nên làm thế nào?"
Đinh Trọng nghe xong thì suýt tức đến mức hộc máu.
Ông ta hằn học nói: "Tên khốn, ông đừng có mà nói nhảm với tôi.
Nếu ông không làm được chuyện này thì hãy trả lại mười phần trăm cổ phần công ty của chúng tôi, rồi chúng ta không còn nợ nần gì nữa."
Ninh Luân vui vẻ đáp: "Ông cụ, mười phần trăm cổ phần đó là do tôi bỏ tiền ra mua với mức giá một tỷ, có hợp đồng đàng hoàng, sao có thể để ông nói thu hồi là thu hồi được chứ? Ông nghĩ tôi là Đinh Mộng Nghiên đấy à?"
"Ông! Nhưng ban đầu chúng tôi đã đặt điều kiện rồi mà, nếu ông không hoàn thành thì phải trả lại chứ? Cùng lắm thì tôi sẽ trả tiền lại cho ông."
"Ông cụ, ông đúng là ngu ngốc.
Điều kiện mà chúng ta bàn bạc có được viết trong hợp đồng hay không?”
Đinh Trọng ngẩn người.
Chuyện bọn họ đặt bẫy hãm hại Đinh Mộng Nghiên chỉ có thể nói chuyện lén lút, làm sao có thể viết vào hợp đồng cơ chứ?
Ninh Luân nói tiếp: "Nếu đã không viết vào bản hợp đồng, vậy thì nó sẽ không được pháp luật bảo vệ, ông cụ, ông đừng hòng lấy lại số cổ phần này.
Tạm biệt!"
Dứt lời, Ninh Luân ngang nhiên cúp điện thoại.
"Tên khốn, tên khốn, tên khốn!!!"
Đinh Trọng mắng ba lần liên tiếp, dứt khoát đập điện thoại xuống bàn, nhất thời cảm thấy tim thắt lại, phun ra một ngụm máu.
Đầu óc ông ta choáng váng, ngã ngồi xuống ghế.
"Ông nội!!!"
Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Đinh Trọng ngẩng đầu nhìn trần nhà, chua chát nói: "Mất rồi, mất rồi, mất hết rồi.
Mười phần trăm cổ phần của Đinh Mộng Nghiên đã không lấy lại được, còn tổn thất mười phần trăm cổ phần vào tay Ninh Luân.
Lỗ nặng rồi!"
Đinh Tử Ngọc an ủi: "Ông nội đừng quá lo lắng, chúng ta vẫn có thể lấy lại những gì đã mất.
Hơn nữa, chẳng phải chúng ta còn kiếm được một tỷ và ký kết hai vụ làm ăn lớn hay sao? Do đó chúng ta chẳng hề thua lỗ."
Đây chỉ là những lời an ủi.
Đinh Trọng tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng chua xót, ông ta hại người, cuối cùng lại thành hại mình.
Nhưng không ai chú ý tới, trong lúc lơ đãng, khóe miệng của Đinh Tử Ngọc đã khẽ cong lên, lộ ra nụ cười quỷ dị khó mà phát giác..