Giang Sách lái xe trở về ngôi nhà quen thuộc của mình ngay trong đêm tối, trong nhà vẫn sáng đèn chứng tỏ người bên trong vẫn còn chưa ngủ.
Giang Sách nhẹ nhàng đi tới sau đó vươn tay gõ nhẹ cửa, cốc cốc cốc...!một tiếng cạch vang lên, cửa được mở ra.
Mộng Nghiên đứng ở cửa nhìn Giang Sách, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trước khi trở về, Giang Sách có ngàn vạn lời muốn nói ra, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên anh lại không thốt nên lời.
"Mộng Nghiên."
"Sách."
Những cái ôm, niềm hạnh phúc, sự vui mừng và rạng rỡ.
Đinh Mộng Nghiên trực tiếp nhào vào lòng ngực của Giang Sách, gắt gao ôm chầm lấy anh, mặc dù bọn họ chỉ mới xa nhau không tới một tuần nhưng lại có cảm giác như đã xa cách vài năm vậy.
Chỉ khi tình cảm đã sâu đậm đến một mức độ nhất định, mới có thể hiểu được nỗi đau của lần xa cách này.
Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Đinh Mộng Nghiên mới đón anh vào cửa, đổi dép rồi đi về phía ghế sô pha.
"Ba, mẹ, Giang Sách đã về rồi."
Đinh Khải Sơn vui vẻ đứng lên: "Ồ, con rể quý của ba về rồi đó à, ba nghe Mộng Nghiên nói con đi Nam Thành cứu người làm ba lo lắng muốn chết.
Sao rồi, đã cứu được người chưa?"
Giang Sách gật đầu: "Vâng, đã cứu được rồi, hiện tại ông cụ Tân cũng về đến nhà an toàn, không có gì đáng lo nữa."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Trong quá trình nói chuyện, khoé mắt của Giang Sách nhìn thoáng qua mẹ vợ Tô Cầm, phát hiện sắc mặt của bà không mấy vui vẻ.
Ngày thường Tô Cầm rất thích Giang Sách, sao hôm nay mẹ vợ lại rầu rĩ không vui khi anh về chứ? Hay bà có ý kiến gì về Giang Sách?
Giang Sách hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Lời vừa hỏi ra, Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn đồng thời nhìn nhau rồi thoáng thở dài, từ phản ứng của các thành viên trong gia đình có thể thấy, nhất định trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi nếu không mọi người sẽ không có vẻ mặt thế này.
Đinh Khải Sơn nói: "Chút chuyện nhỏ nhặt thôi, con đừng để trong lòng.
Sách à, con vừa trở về chắc mệt mỏi lắm, tranh thủ đi nghỉ ngơi trước đi."
Càng nói thế thì anh càng không ngủ được.
Giang Sách hỏi: "Ba, nếu ba không nói rõ cho con biết, có thể đêm nay con sẽ không ngủ ngon được đâu."
Đinh Khải Sơn lắc đầu nói: "Thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là mẹ con bị người ta lừa mất một ít tiền."
"Hửm? Bao nhiêu tiền?"
"Ừm...!một trăm hai mươi vạn."
Quả thật một trăm hai mươi vạn không phải là một con số đáng nhắc tới đối với Giang Sách, đó chỉ là con số nhỏ giống như hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Đối với nhà họ Đinh thì đó cũng không phải là một số tiền quá lớn, vì xét từ số cổ phần trong công ty của Đinh Mộng Nghiên mà nói, chút tiền ấy vẫn có thể kiếm lại một cách dễ dàng chỉ trong vài tháng, nhưng đối với cá nhân Tô Cầm thì số tiền này lại khá lớn.
Tô Cầm là một bà nội trợ, bình thường không đi làm nên tất cả số tiền mà bà có đều do Đinh Mộng Nghiên và Đinh Khải Sơn cho, bà phải chắt chiu từng đồng mới có thể tích góp được số tiền một trăm hai mươi vạn kia.
Ngày thường Tô Cầm rất ít tiêu tiền, lúc nào cũng có suy nghĩ là tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, có thể nói một trăm hai mươi vạn đó là toàn bộ số tiền bà dành dụm được trong mấy chục năm qua.
Bất cứ ai bị người ta lừa đến rỗng túi cũng sẽ rầu rĩ không vui nổi thôi.
Đương nhiên Giang Sách có thể trực tiếp lấy mấy trăm vạn ra giúp Tô Cầm bù lại khoản tiền bị lừa, nhưng cách làm này chỉ giải quyết được phần ngọn chứ không dẹp được phần gốc, muốn Tô Cầm thật sự cảm thấy vui vẻ thì chỉ còn cách giúp bà lấy lại số tiền đã bị lừa mất kia thôi.
Giang Sách lặng lẽ ngồi sang một bên, nghiêng người vừa rót nước vừa hỏi: "Mẹ, chuyện mẹ bị lừa tiền là thế nào?"
Tô Cầm nghe xong càng khó chịu hơn, nước mắt chực trào ra.
Đinh Khải Sơn vội vàng đưa khăn lông ướt cho bà: "Ơ kìa, một trăm hai mươi vạn thôi mà, cũng không phải chúng ta không có, bà đừng khóc, bà khóc một cái là lòng tôi lại cuống cuồng hết cả lên."
Ông quay đầu đặt một cái hộp lên bàn, sau khi mở ra liền thấy một cái vòng tay ngọc bích ở bên trong.
"Hôm qua mẹ của con đi mua sắm với mấy chị em tốt, lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức mới mở thấy đang có chương trình khuyến mãi lớn, ai vào mua cũng được giảm giá."
"Ví dụ như rút trúng phiếu giảm giá 40% thì con có thể mua bất kỳ món trang sức nào trong cửa hàng mà chỉ cần trả 60% số tiền gốc."
"Phụ nữ mà, đã nhìn thấy trang sức mà còn ngay lúc giảm giá nên làm gì có chuyện không bị mê hoặc.
Mẹ của con và mấy chị em tốt kia bèn đi vào và đều được giảm giá, nhưng mấy người kia đều chỉ được giảm 10 hoặc 20% thôi, lúc mua cũng không cảm thấy có lời lắm."
"Không ngờ đến lúc mẹ con mua thì trực tiếp rút được phiếu giảm giá 90%, món có giá một trăm tệ nay chỉ cần trả mười tệ, món có giá trị một trăm vạn thì chỉ cần dùng mười vạn là có thể mua."
"Thế là mẹ con lập tức bị dụ, hơn nữa còn vui vẻ đến khoa tay múa chân.
Dưới sự thúc giục đám chị em tốt, cuối cùng bà ấy đã lấy hết tiền của mình ra để mua cái vòng ngọc bích này với giá một trăm hai mươi vạn."
"Tôi tưởng mình mua được món hời, lát đi ra bán lại há chẳng phải sẽ kiếm được hơn một trăm vạn à? Cho dù không bán được một trăm hai mươi vạn nhưng ít gì cũng bán được bảy tám chục vạn, vậy cũng coi như một số tiền lớn rồi."
Đinh Khải Sơn nghe đến đây cũng phải thở dài một hơi thật sâu.
"Sự thật chứng minh, mấy món hời thế này không hề dễ lấy.
Mẹ con đem chiếc vòng ngọc bích này đi đến chỗ khác bán, kết quả người ta vừa nhìn thoáng qua đã biết ngay đồ giả, cái vòng đầu thừa đuôi thẹo này được làm từ ngọc bích vụn nên giá trị của nó không thể nào cao hơn mười vạn được."
Dùng một trăm hai mươi vạn để mua một món đồ giá mười vạn, nói cách khác, hành động này đã ném mất một trăm mười vạn.
"Lúc đó mẹ con đùng đùng nổi giận trực tiếp đem đồ đi đến cửa hàng kia để làm cho ra lẽ, kết quả có đánh chết người ta cũng không nhận, hơn nữa còn cho người kéo mẹ con ra ngoài."
"Cửa hàng lại dám lừa gạt khách hàng."
"Đó là một chuỗi cửa hàng của thương hiệu siêu lớn siêu nổi tiếng trên thế giới, người bình thường chúng ta làm sao có thể đối đầu được đây?"
"Hơn nữa con đã đem đồ ra khỏi quầy rồi, bây giờ người ta nói con âm thầm đem đồ thật đổi thành đồ giả thì con trả lời người ta thế nào? Đối với chuyện thế này con chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, có trách cũng chỉ trách con ham rẻ thành ra tự mình hại mình mà thôi."
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Giang Sách mỉm cười.
Chuyện thế này vốn dĩ không phải gì quá to tát cả, với thân phận của Giang Sách anh có thể cho mấy cửa hàng lừa đảo như vậy ngừng kinh doanh chỉ trong vài phút, cho kẻ đó cuốn gói rời đi.
Tuy nhiên Giang Sách vẫn muốn nhìn xem cửa hàng này trông thế nào mà có thể ngang ngược như vậy, thủ đoạn "độc đáo" thế này lại làm rất trơn tru.
Lợi dụng giảm giá để lừa các quý bà mua hàng, sau đó dùng hàng kém chất lưỡng để thay thế cho sản phẩm thật, vừa có thể lừa được tiền vừa không hề lưu lại sơ hở, đúng là rất lợi hại.
Thực chất chuyện này rất giống với thói quen hiện nay là tăng giá trước rồi gắn mác giảm giá sau, chẳng qua cửa hàng này không giống vậy, người ta tăng giá trước rồi khi nào hạ giá mới bán hàng thật.
ngôn tình sủng
Thói quen bán hàng giảm giá kém chất lượng thật sự rất khó chấp nhận, thảo nào Tô Cầm lại rầu rĩ không vui, bất kỳ ai gặp phải chuyện thế này cũng không thể nào vui vẻ được.
Cuối cùng Giang Sách hỏi một câu: "Vậy cửa hàng đó tên là gì?"
Đinh Khải Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: "Một ông già như ba làm sao nhớ được mấy thứ này."
Đinh Mộng Nghiên nói: "Là Châu báu Hằng Tinh."
Châu báu Hằng Tinh à?
Giang Sách không nhịn được bật cười, anh với Châu báu Hằng Tinh đúng là rất có duyên, hơn nữa anh cũng là một trong những cổ đông của Châu báu Hằng Tinh
Chủ sở hữu của Milan Châu báu Hằng Tinh lúc nhìn thấy Giang Sách cũng phải kính trọng gọi một tiếng ân nhân.
Anh thản nhiên nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, ngày mai con sẽ đưa mẹ đến Châu báu Hằng Tinh lấy về số tiền mà bọn họ đã lừa mẹ."
Tô Cầm ngẩng đầu lên: "Con nói thật sao?"
"Tất nhiên, à đúng rồi mẹ, mẹ có thể đem theo một cây búa."
"Hả? Đem thứ đó theo làm gì?"
"Đem theo đập kẻ đó.".