Xe cứu hỏa dừng cách đó chưa đầy 200 m, theo sau là người lính cứu hỏa xuống xe không biết đang nói chuyện gì.
Phía trước bị phong tỏa, càng ngày càng có nhiều tài xế xuống xe xem náo nhiệt.
Nhiều người trong số họ chỉ trỏ, như thể chửi bới trên đường phố.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sách khẽ cau mày, mở cửa xe bước ra ngoài: "Các người ngồi trên xe đừng nhúc nhích, tôi đi ra trước nhìn một chút."
Giang Sách đi bộ tới, còn chưa tới nơi thì anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra một chiếc SUV đang đậu ở làn khẩn cấp, thân xe dài, rộng, chắn ngang toàn bộ làn khẩn cấp khiến các xe cứu hỏa phía sau không thể chạy qua.
Xe cứu hỏa có mặt để dập lửa, tính mạng người dân bị đe dọa nhưng lại bị chặn trên đường, lính cứu hỏa lo lắng, người xem cũng sốt ruột.
Tuy nhiên, chủ nhân của chiếc SUV và người phụ nữ ngồi trên ghế phụ không quan tâm.
Chủ xe nghe nhạc bằng tai nghe, người phụ nữ soi gương vẽ chân mày và không hề coi trọng lời nói của người khác, thậm chí còn phớt lờ những câu hỏi của lính cứu hỏa.
Cuối cùng, những người lính cứu hỏa đã nóng nảy và đập cửa sổ.
Bấy giờ chủ xe mới bước xuống nói: "Gõ cái gì mà gõ? Gõ bà nội mày? Mày biết ông đây là ai không? Làm phiền ông đây thì mày có quả ngon để ăn chắc!"
Người lính cứu hỏa mắng mỏ: "Chúng tôi vội dập lửa.
Xe của anh đang chiếm làn khẩn cấp, xin hãy dời đi ngay."
Chủ xe khịt mũi lạnh lùng.
"Di chuyển đi? Làm sao chuyển? Chỗ này đang kẹt không lọt qua được, mày dời một cái cho tao xem được không?"
"Hơn nữa, mày dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tao thế?"
"Mày có biết ông đây là ai không? Tao tên là Tạ Doãn, và Tạ Mạnh Trí, đội trưởng của lực lượng cảnh sát khu Giang Nam, là anh họ của tao.
Nếu mày đắc tội tao, mày sẽ bị đuổi việc chỉ trong vài phút.
Tin hay không?"
Những người lính cứu hỏa vừa lo lắng vừa tức giận.
Tạ Mạnh Trí, đó không phải là người mà lính cứu hỏa có thể chọc vào được, nhưng nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu rụi ngọn núi, chẳng lẽ bọn họ phải lo lắng suông trên đường sao?
Tạ Doãn mất kiên nhẫn nói: "Mày sốt ruột làm cái gì? Không phải chỉ có mình xe của mày.
Hiện tại đội cứu hỏa toàn khu Giang Nam đã được điều động, còn có bao nhiêu xe cứu hỏa chạy tới để dập lửa, chẳng thiếu một chiếc của mày."
"Cho nên mày cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, chờ đường thông thoáng rồi thì tao tự nhiên sẽ tránh đường cho mày, đúng không? Con người phải nói lý chứ, nhỉ?"
Thế này mà còn nói lý?
Mọi người nghe xong đều muốn hộc máu.
Nhưng có thể làm gì được? Sau lưng người ta có quan, trong nhà lại có tiền, loại con ông cháu cha như thế này không phải là kẻ mà người bình thường có thể chọc vào được.
Hơn nữa, đường bị tắc như thế này, cho dù bảo gã di chuyển xe thì gã phải di chuyển như thế nào?
Vì vậy, ngoài việc lén mắng mỏ hai câu ra, thực sự không thể làm gì hơn.
Lúc này Giang Sách bước tới, nói với giọng trầm nhưng thấm thía: "Công viên rừng đang cháy, xe cứu hỏa lao vào dập lửa cứu người nhưng anh lại lấn làn khẩn cấp không chịu cho đi.
Anh có biết rằng anh đang vi phạm pháp luật vào lúc này không?!"
Tạ Doãn liếc nhìn Giang Sách một cái: "Mày là ai? Mày có tư cách nói ở đây sao? Cút ngay cho ông!"
Giang Sách từng bước đến gần.
"Thân là người thân của nhân viên chấp pháp, không biết làm gương tốt mà lại biết luật mà phạm pháp, thì tội của anh càng thêm một bậc!"
"Thật nhục nhã cho Tạ Mạnh Trí khi có một người em họ như anh."
Tạ Doãn tức giận: "Này tên khốn kiếp, dám vô lễ với anh họ của tao? Ông đây sẽ giết chết mày!"
Tạ Doãn vốn quen làm xằng làm bậy, lúc thường không thể nghe lọt tai lời nói xấu nào về gã.
Từ trước đến nay chỉ có người nịnh nọt lấy lòng gã, làm sao có người mắng gã ngay trước mặt?
Lòng tự trọng của gã không thể chịu đựng được nữa.
Tạ Doãn mở cốp chiếc SUV, lấy ra một cây gậy bóng chày từ bên trong, vẫy nó về phía Giang Sách.
Các nhân viên cứu hỏa muốn ngăn cản đã không kịp nữa.
Tuy nhiên, cây gậy bóng chày trước mặt Giang Sách có ích gì?
Giang Sách một cước đá văng ra, Tạ Doãn và cây gậy bóng chày bay ra ngoài, cả người đập vào lan can, lưng gã bị đánh thủng một lỗ, khóc đến kêu cha gọi mẹ.
"Đồ giẻ rách, mày còn dám đánh trả?"
"Mày toang rồi con ơi."
"Cả đời này mày đừng mong đi ra khỏi nhà tù nữa!"
Giang Sách tiến lên một bước: "Thật sao? Quyền lực của mày lớn như vậy à?"
Những người lính cứu hỏa vội vàng can ngăn: "Anh này đừng nóng giận, điều quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để cho xe đi và nhường đường, chứ không phải đánh nhau."
Thế này kỳ thật là đang tìm một bậc thang cho Giang Sách.
Bọn họ cũng sợ Giang Sách bị đối phương trả thù, dù sao đối phương cũng có quan hệ và lai lịch, nếu thật sự muốn báo thù cũng không phải là chuyện đùa.
Giang Sách gật đầu.
"Đúng vậy, việc quan trọng nhất bây giờ là di chuyển chiếc xe đang chiếm đường."
Tạ Doãn đứng lên, ôm chặt lưng: "Di chuyển? Di chuyển như thế nào? Đường thì chật như nêm cối, mày có thể nhích một cái cho tao xem đi?!"
Giang Sách thong dong đi đến chiếc xe SUV, vươn tay vỗ về chiếc xe.
Tạ Doãn lo lắng hét lên: "Bỏ cái tay hôi thối của mày khỏi xe đi! Xe của tao trị giá hơn một triệu nhân dân tệ.
Tay hôi của mày có thể đụng vào được à?"
Giang Sách phớt lờ gã.
Nhìn xe, rồi nhìn dòng sông chảy xiết bên ngoài lan can.
Anh nhẹ nhàng nói: "Những thứ không nên có ở đây nên được dọn sạch.
Nếu không có cách nào để di dời, vậychỉ cần vứt chúng đi là được."
Vứt đi?
Vứt một chiếc xe hơn một triệu nhân dân tệ?
Mặc kệ chủ nhân có bằng lòng hay không, anh muốn vứt bỏ như thế nào hả? Chẳng lẽ anh còn muốn tạm thời gọi cần cẩu đến sao?
Điều này vừa nghe đã thấy vô căn cứ.
Người xem đều lần lượt lắc đầu, giới trẻ ngày nay thật là không có đầu óc, nghĩ ra toàn ba cái chuyện không đâu.
Người lính cứu hỏa cũng thở dài.
Giờ đây, họ chỉ có thể di chuyển xe trước và xe sau càng xa càng tốt để có được không gian cho chiếc SUV.
Thế nhưng chiếc SUV này lại rộng và dài đến mức hoàn toàn không thể nào sắp xếp được trong khoảng không gian ít ỏi này, điều này khiến lực lượng cứu hỏa lo lắng.
Lúc này, chỉ thấy Giang Sách duỗi tay, sau đó anh ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm phần dưới của chiếc SUV.
“Mày muốn làm gì?” Tạ Doãn hét lên.
Giang Sách không nói lời nào, mà hét lên một tiếng dữ dội và đột nhiên đề khí.
Tiếp theo, một cảnh tượng đáng ngạc nhiên đã xảy ra.
Giang Sách thực sự đã di chuyển chiếc xe SUV khổng lồ bằng thân xác của người phàm, toàn bộ chiếc xe được nâng lên!
Đây là loại sức mạnh gì thế?
Ngay cả con trâu lớn cũng chỉ thế thôi.
Trước mắt mọi người, Giang Sách lại quát lớn, dùng hết sức nâng chiếc SUV lên, ném ra ngoài!
Chiếc xe lăn ra khỏi lan can sau khi lật nhào một vòng trên không.
Dưới con mắt của hàng trăm người tại hiện trường, chiếc SUV cực nặng cứ như vậy bay ra ngoài, trực tiếp bay ra khỏi đường cao tốc, rơi xuống con sông phía dưới.
Bang!
Bùm!
Chiếc ô tô bị chìm trực diện trong dòng nước sông chảy xiết, sau đó bị nước sông cuốn trôi.
Chiếc ô tô hơn một triệu nhân dân tệ nói không còn là không còn nữa.
Ngoài việc thở dài trước sức lực trời sinh của Giang Sách, mọi người còn ngạc nhiên hơn trước sự dũng cảm của anh.
Anh dám ném cả xe của một cậu ấm có bối cảnh như Tạ Doãn xuống sông, quả là quá táo bạo!
Tạ Doãn tức giận đến mức toàn thân run lên, lấy tay chỉ vào Giang Sách.
"Mày, đồ khốn kiếp nhà mày, mày bồi thường xe cho tao!".