Chí Tôn Chiến Thần

Chương 308: 308: Gậy Ông Đập Lưng Ông





“Tôi tên Tiểu Điệp.


“Ừm, cô và Giang Sách có quan hệ gì?”
Tiểu Điệp sửng sốt, do dự một lúc, muốn nói lại không dám nói.

Nơi đáy mắt Thủy Thanh Diệu lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến Tiểu Điệp ngay lập tức cảm giác như có một con dao sắc bén đang dí sát cổ cô ta.

“Anh ta thực ra là…”
Tiểu Điệp không dám giấu giếm bất cứ cái gì nữa, nói thẳng đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện mà cô ta biết, kể tất cả cho Thủy Thanh Diệu nghe.

Thủy Thanh Diệu nghe xong, ông ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

“Thật không ngờ, hóa ra cô vẫn còn một quá khứ như vậy.


“Xem ra, mục đích Giang Sách kia tới đây chắc hẳn là vì cô rồi.


Nói rồi, ông ta nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, mở miệng nói: “Giờ cô hãy gọi điện thoại cho Giang Sách, nói với cậu ta rằng, cô đồng ý đi cùng cậu ta, tôi sẽ cho cô thời gian địa điểm.


“Hả?”
Tiểu Điệp không hiểu lắm, rốt cuộc Thủy Thanh Diệu muốn làm gì? Muốn thả cô ta đi sao?
Suy nghĩ cẩn thận, không đúng.

Nếu ông ta thật sự muốn thả cô ta đi, vậy thì chẳng phải nên thả luôn bây giờ hay sao, chứ vì cớ gì lại phải đưa ra một mốc thời gian và địa điểm nhất định như thế?
Chỉ e là gậy ông lại đập lưng ông, ông ta muốn lợi dụng cô ta để đối phó Giang Sách.

Biết rõ đây là mưu kế của đối phương, nhưng Tiểu Điệp lại không đủ dũng khí để từ chối, nếu giờ cô ta dám nói nửa chữ “không” thôi, sợ là cô ta sẽ lập tức bị Thủy Thanh Diệu tra tấn đến chết mới thôi.

“Tôi sẽ gọi ngay.



Tiểu Điệp vừa lôi điện thoại di động ra, Thủy Thanh Diệu đã nhấc cây quải trượng lên chặn tay cô ta, chậm rãi nói: “Nếu cô dám giở trò gì, tôi có thể băm cô thành từng mảnh nhỏ vứt cho cá sấu ăn bất cứ lúc nào.


Nếu người khác nói lời này thì có khả năng người đó chỉ muốn dọa sợ ai đó mà thôi, nhưng nếu Thủy Thanh Diệu nói lời này, thì có nghĩa ông ta thật sự làm được.

Tiểu Điệp nuốt nước miếng, không dám sơ suất.


Về phần bên kia, Giang Sách và Tân Uẩn cũng về tới khách sạn.

Tân Tử Dân chạy ra nghênh đón, mở miệng nói: “Thế nào, tham gia buổi tiệc khiêu vũ có vui không?”
Tân Uẩn khẽ lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ không vui.

Tân Tử Dân hỏi Giang Sách bằng giọng điệu nghi hoặc: “Thế này là sao? Có phải ở tiệc khiêu vũ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?”
Giang Sách cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Chuyện này không phải nói một chốc là hiểu được ngay, tóm lại, nó không phải là trải nghiệm vui sướng hay gì hết.


Sau khi nói xong câu đó, tiếng chuông điện thoại của Giang Sách bỗng vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Sau khi anh bấm nghe, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nữ: “Có phải Giang Sách đó không? Là tôi, Tiểu Điệp đây.


Giang Sách lập tức trở nên khẩn trương.

truyện đam mỹ
“Cô nói đi.


“Giang Sách, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại Nam Thành để làm kẻ ngốc nữa, tôi đã chịu đủ sự tra tấn của Thủy Vân Thiên rồi.


Giang Sách, anh có thể dẫn tôi rời đi không?”
“Có thể.


“Ừm, vậy tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho anh sau, tôi cúp máy trước đây, kẻo có ai đó phát hiện.


Sau vài câu nói ngắn ngủn, điện thoại đã mất kết nối.

Tiếp theo, Giang Sách nhận được một tin nhắn từ Tiểu Điệp, thời gian và địa điểm đều viết rõ ràng rành mạch.

Trên mặt Tân Uẩn lộ ra một nụ cười, lên tiếng chúc mừng: “Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Giờ anh có thể đưa cô ấy về, giúp người bạn tốt của anh đòi lại một lời giải thích hợp lý.


Giang Sách không những không vui vẻ gì, mà ngược lại anh còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, anh nói: “Tân Uẩn, ông cụ, từ giờ trở đi hai người không được phép rời khỏi khách sạn, tôi sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cho hai người và sắp xếp người tới bảo vệ an toàn cho hai người.


Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đó của anh, cả Tân Uẩn và Tân Tử Dân đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chuyện tốt biến thành chuyện xấu ư?
Tân Uẩn hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Giang Sách nói với giọng điệu chắc nịch: “Lúc ở tiệc khiêu vũ, thái độ của Tiểu Điệp vô cùng kiên quyết, nhất định không chịu trở về, hơn nữa cô ấy cũng thể hiện cảm xúc chống cự rất mãnh liệt, sao nhanh như thế đã thay đổi suy nghĩ rồi?”
Tân Uẩn nhún vai: “Có thể cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi?”
Giang Sách khẽ lắc đầu.

Có câu nói: Có chuyện khác thường ắt có quỷ.

Chuyện không bình thường như thế xảy ra, nhất định phải có một nguyên nhân sâu xa trong đó.

Giang Sách hỏi: “Vừa mới đây thôi tôi đã tra tấn cậu chủ Thủy Vân Thiên đến nỗi sống dở chết dở, mà Thủy Vân Thiên lại là thế lực lớn nhất Nam Thành.


Hiện tại đã hơn một giờ trôi qua, đối phương lại chưa có bất kỳ hành động nào, chuyện này liệu có bình thường như vậy không?”
Lúc này Tân Uẩn mới bắt đầu hiểu ra.

Đúng vậy, quá không bình thường ấy chứ.

Nếu theo đúng tình trạng bình thường thì, Thủy Vân Thiên nhất định sẽ đưa người với quy mô lớn tới để giết anh, rồi bao vây quanh khách sạn gì đó.

Nhưng hiện giờ, một chút động tĩnh cũng không có, điều này là quá không bình thường.

Và lời giải thích duy nhất cho chuyện này chính là…
Tân Uẩn đột nhiên tỉnh ngộ, cô ấy nói: “Ý của anh là…Tiểu Điệp vốn không muốn trở về cùng anh, mà là bị chủ nhân của Thủy Vẫn Thiên cưỡng chế làm vậy?”
Giang Sách khẽ gật đầu: “Xác suất như vậy là rất lớn.


Tân Tử Dân cũng nhìn ra cái bẫy này: “Vậy đây là trò “gậy ông đập lưng ông” đúng không? Cố ý đưa ra một thời gian địa điểm cụ thể, để dụ cậu ra.

Trên thực tế, bọn họ đã mai phục bố trí người hoàn hảo từ sớm và chỉ đợi cậu cắn câu!”
Tân Uẩn cầm tay Giang Sách theo bản năng: “Nếu vậy thì, Giang Sách, anh tuyệt đối không được đi!”
Đã biết rõ mục đích của đối phương, nếu còn cố tình tới đó thì thật là ngu ngốc.

Nhưng Giang Sách thì không nghĩ như vậy.

Anh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nếu giờ tôi không đi thì đồng nghĩa với việc Tiểu Điệp không còn giá trị, dựa theo nguyên tắc làm việc của Thủy Vân Thiên mà nói, chỉ sợ mạng cô ấy cũng sẽ không còn nữa.


“Cho nên, tôi cần phải đi.


Tân Uẩn sốt ruột nói: “Đã biết rõ đối phương bày mưu mai phục anh, vậy mà anh còn đi, có khác gì chịu chết không?”
Đúng vậy.

Đối với người bình thường thì đúng là như thế, nhưng với chiến thần Tu La mà nói thì, anh sẽ chịu chết sao?
Sói mai phục cừu là đúng đắn; nhưng sói mai phục sư tử thì chắc chắn không phải quyết định đúng đắn.

Hươu chết về tay ai, vẫn chưa nói trước được.

Giang Sách nói: “Ngày mai tôi nhất định phải đi, mà không chỉ đi không thôi, tôi còn phải đưa Tiểu Điệp quay về cùng nữa!”

Lời này nghe giống như một kẻ ngốc nói mê vậy.

Chính bản thân anh có thể sống sót hay không còn chưa nói trước được, vậy mà anh lại mơ mộng hão huyền đòi cứu Tiểu Điệp?
Điên rồi, thật sự điên rồi.

Tân Uẩn khóc đến nơi rồi, cô ấy thật sự không nhìn được cảnh Giang Sách đi chịu chết như thế, nói: “Không được, Giang Sách, anh không được phép đi.


Giang Sách không nói gì thêm, chỉ nhìn cô ấy rồi hỏi một vấn đề bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Cô tin tưởng tôi không?”
Tin tưởng anh sao?
Tân Uẩn cắn môi, cô ấy hồi tưởng lại những điều Giang Sách đã từng nói qua, những chuyện Giang Sách đã làm, lần nào anh cũng có thể xoay chuyển hoàn toàn tình thế, mặc dù bị dồn tới đường cùng, anh vẫn kiên cường tự mở ra một con đường sống cho mình!
“Được, tôi tin tưởng anh!”
Nhưng mà…
Tân Uẩn nhìn Giang Sách bằng ánh mắt kiên định, mở miệng nói: “Nếu anh nuốt lời bỏ mạng tại đó, tôi sẽ không sống một mình!”
“Cô!”
Giang Sách hoàn toàn ngơ người, từ ánh mắt kiên định kia của Tân Uẩn có thể thấy được, cô ấy tuyệt đối không nói giỡn.

Mặc kệ là vì chính bản thân mình, hay là vì Tân Uẩn, Giang Sách đều không thể chết.

“Mọi người yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không chết.


“Tôi đi chuẩn bị trước, hai người ở lại khách sạn, đừng đi lung tung.


Dứt lời, Giang Sách rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Vừa ra khỏi khách sạn, Giang Sách đã gửi tin nhắn cho xạ thủ, sư tử, kêu bọn họ bảo vệ an toàn cho bố con họ Tân, có hai gã cung Hoàng Đạo bảo vệ, anh tin rằng ở Nam Thành này sẽ chẳng ai có thể uy hiếp được đến tính mạng của bọn họ.

Tiếp theo, Giang Sách huy động nhân lực đi tới chỗ hẹn.

Gậy ông đập lưng ông?
Ha, Chiến Thần Tu La sẽ cho ông biết, thế nào gọi là bá chủ thiên hạ!
Thủy Vân Thiên?
Giang Sách, nhất định sẽ phá hủy nó.

Một mũi tên xuyên thủng Thủy Vân Thiên, nghìn quân vạn mã gặp nhau, lần này, Giang Sách sẽ đích thân điều động Thần La Thiên Chinh, chuẩn bị san bằng toàn bộ Nam Thành!.