Sau khi chuyên gia nói ra kết quả thì sắc mặt Thạch Văn Bỉnh khó coi như gan lợn.
Năm vạn ư?
Ông có chắc sợi dây chuyền này chỉ có giá năm vạn thôi không?
Anh ta cho rằng giá trị của sợi dây chuyền này sẽ không được cao cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi thấp như vậy đúng không? Hơn nữa câu nói này đã thật sự khẳng định những lời mà Giang Sách đã nói, đây là hàng giả được mô phỏng theo.
Đã là hàng giả thì làm sao có thể tượng trưng cho tình yêu cơ chứ?
Thạch Văn Bỉnh khóc không ra nước mắt, anh ta cảm thấy mình đã bị lừa.
Anh ta bỗng quay đầu lại lườm Giang Sách: "Từ đầu anh đã biết là hàng giả rồi đúng không? Vậy tại sao anh còn cạnh tranh giá với tôi?"
Giang Sách nhún vai đáp: "Tôi chỉ muốn xem nhà họ Thạch các anh có bao nhiêu của cải.
Ừm, quả nhiên cực kỳ hùng hậu như tôi nghĩ.
Nhà họ Thạch thật sự rất lợi hại."
Thạch Văn Bỉnh tức đến mức muốn giết người.
Dù nhà họ Thạch giàu đến cỡ nào cũng không thể lãng phí như thế.
Anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Giang Sách: "Anh, rõ ràng anh biết là hàng giả, còn cố ý cạnh tranh giá với tôi, để đào hố cho tôi nhảy vào đúng không? Đồ khốn, anh không phải là người!"
Giang Sách tỏ vẻ vô tội.
"Làm ơn đi, là anh tự mình muốn tranh giành, chứ tôi đâu có chĩa súng vào ép anh mua đâu."
"Nếu anh không tranh giành, chẳng phải sợi dây chuyền này đã bị tôi đấu được rồi hay sao?"
Thạch Văn Bỉnh vừa gấp vừa tức.
Sao anh ta có thể không tranh giành chứ?
Phải biết rằng những lời mà Giang Sách mới nói đã đẩy anh ta vào ngõ cụt, một chiêu ép anh ta không thể không làm người coi tiền như rác.
"Giang Sách, anh thật tàn nhẫn."
"Nhưng kinh tế nhà họ Thạch chúng tôi rất vững chắc, chẳng phải chỉ là hai nghìn vạn thôi sao? Ông đây chẳng thèm quan tâm!"
Anh ta thở phì phò ngồi xuống, miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng lại rất để tâm.
Trái tim đang đập liên hồi của Tân Uẩn ngồi ở bên cạnh cũng bình tĩnh trở lại.
Mới đầu, cô ấy còn tưởng Giang Sách là vì cô ấy mới đấu sợi dây chuyền này, ai dè Giang Sách chỉ vì trêu đùa Thạch Văn Bỉnh nên mới đấu giá, chứ không liên quan gì đến cô ấy.
Tim của Tân Uẩn rất đau.
Thậm chí vành mắt của cô ấy đã lấp lánh nước mắt, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, bắt cô ấy phải lòng một người đàn ông mà mình chẳng bao giờ có được?!
Đúng lúc này, MC lên tiếng nói: "Chúng ta đã đấu liên tục sáu vật phẩm rồi, tôi tin rằng mọi người đã hơi mệt mỏi, nên chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút đi, để ai muốn đi vệ sinh thì đi, ai muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì nhắm mắt nghỉ ngơi, ai muốn đi chuẩn bị tiền thì đi chuẩn bị.
Mười lăm phút sau sẽ tiếp tục đấu giá."
Dứt lời MC liền bước xuống sân khấu.
Một nhóm các cô gái trẻ trung xinh đẹp đi lên sân khấu nhảy những vũ điệu sexy, nóng bỏng.
Bọn họ giống như nhóm cổ vũ trong trận đấu bóng rổ, để mấy vị khách có mặt tại đây được bổ mắt.
Trong lúc mọi người đang thưởng thức thì điện thoại của Giang Sách bỗng rung lên.
Là tin nhắn do Mộc Dương Nhất gửi tới với nội dung là: Hàng sau sân khấu, tính từ bên trái, cô gái thứ ba buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên chính là Tiểu Điệp.
Giang Sách nheo mắt lại.
Anh nhìn chằm chằm cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên kia.
Chúng tôi tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, Tiểu Điệp!
Cô ấy là người phụ nữ mà Tôn Tại Ngôn luôn nhớ nhung tới, nhiều năm về trước bị gia chủ nhà họ Tôn bí mật đưa tới Nam Thành, rồi bán cho Thủy Vân Thiên, cả đời chỉ có thể đóng vai nô lệ.
Mặc dù cuộc sống chưa hẳn là thiếu thốn, nhưng cả đời này lại không có được tự do.
Như cá trong chậu chim trong lồng, thật sự rất đáng thương.
Giang Sách không vội vàng dẫn Tiểu Diệp đi ngay, thứ nhất là vì anh chưa tìm ra điểm mấu chốt của Thủy Vân Thiên, thứ hai là vì Tiểu Diệp có muốn đi cùng anh hay không cũng là một vấn đề.
Anh phải hành động trong tình huống không có bất kỳ sơ hở nào.
Bây giờ anh đã tìm được người rồi, tiếp theo chỉ cần nhìn chằm chằm cô ấy, rồi tìm cơ hội đưa người đi nữa là xong.
Nhưng với tiền đề là Tiểu Điệp phải đồng ý đi cùng anh.
Trong mười lăm phút nghỉ giải lao, Thạch Văn Bỉnh và Jalice cũng rời khỏi vị trí.
Bọn họ đi tới một góc không người rồi thì thầm bàn bạc.
Jalice bĩu môi, trên mặt tràn ngập vẻ không vui: "Hừ! Chúng ta bỏ ra hai nghìn vạn để mua một sợi dây chuyền giả.
Chỉ cần nghĩ đến thôi em đã thấy tức rồi.
Cái tên Giang Sách kia thật sự không phải là người."
Thạch Văn Bỉnh khẽ nói: "Em đừng lo lắng, anh sẽ tính sổ rõ ràng món nợ này với bọn họ."
"Anh định tính rõ ràng như thế nào với bọn họ?"
Thạch Văn Bỉnh dúi một gói thuốc bột vào tay Jalice: "Đây là thuốc do nhà họ Thạch của anh nghiên cứu chế tạo ra.
Sau khi uống nó vào sẽ cực kỳ ham muốn.
Đợi đến khi cuộc đấu giá sắp kết thúc, em hãy hẹn riêng một mình Tân Uẩn ra ngoài, sau đó mời cô ta uống trà, rồi lén bỏ vào trà của cô ta.”
"Đợi cô ta uống xong rồi, em hãy rời khỏi hiện trường, anh sẽ sắp xếp người tới đưa cô ta đi."
"Không những thế, mà anh còn phát tán những bức ảnh cô ta bị đùa bỡn lên màn hình lớn.
Ha ha, Tân Uẩn, chẳng phải cả đời này cô luôn kiêu ngạo lạnh lùng hay sao? Chẳng phải cô luôn coi thường Thạch Văn Bỉnh tôi hay sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị nhiều người đàn ông đùa bỡn."
"Hơn nữa cô còn đang chủ động cầu xin mình được đùa bỡn."
Jalice hơi khó hiểu.
"Chẳng phải anh muốn đối phó với Giang Sách hay sao? Sao bây giờ lại chạy đi đối phó với Tân Uẩn vậy?"
“Em thì hiểu cái gì?” Thạch Văn Bỉnh nói: “Tân Uẩn là người phụ nữ mà Giang Sách yêu, em hãy nghĩ thử xem, người phụ nữ mà mình yêu bị một đám đàn ông chơi rồi chiếu lên màn hình lớn, để hàng trăm người đàn ông thưởng thức, đó là thể nghiệm gì chứ?"
Jalice nhất thời vỡ lẽ: "Haha, e rằng trái tim của Giang Sách sẽ rỉ máu, thật sự đau như bị kiến cắn vậy!"
"Bingo, đây chính là điều mà anh mong muốn."
Cuối cùng Thạch Văn Bỉnh dặn dò: "Em hãy cất kỹ thuốc đi, tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở gì."
Jalice gật đầu: "Anh cứ yên tâm, em rất am hiểu về chuyện này."
Sau khi hai người tính toán kỹ lưỡng thì quay lại hội trường rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh vô tình hữu ý liếc nhìn Tân Uẩn, rồi thu hết cả người cô ấy vào mắt, không khỏi liếm môi.
Báu vật như vậy ở trên đời mà chính mình không thể đích thân hưởng thụ, khiến anh ta không khỏi không cam tâm.
Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy Tân Uẩn đau đớn vùng vẫy, khàn giọng la hét là đủ rồi.
Anh ta cố ý nói với Tân Uẩn: "Bác sĩ Tân, cô là con gái, ở một nơi như Nam Thành thế này phải chú ý đến an toàn của bản thân."
Tân Uẩn hừ lạnh, phớt lờ anh ta.
Nếu cô ấy ít tiếp xúc với Thạch Văn Bỉnh thì bản thân sẽ rất an toàn.
Hết mười lăm phút nghỉ giải lao, MC lại bước lên sân khấu, tiếp tục tiến hành hoạt động của buổi đấu giá.
Tiếp theo, vật đấu giá thứ bảy được mang lên sân khấu, là một chiếc ghế bành cổ, sau một trận tranh giành kịch liệt, nó đã được người khác mua lại với mức giá hai mươi hai vạn.
Cuối cùng cũng tới vật phẩm đấu giá thứ tám mà mọi người đã chờ đợi từ lâu – Biển Thước thần châm!
Trên sân khấu, trong chiếc xe nhỏ, một hàng châm màu bạc được bày ra trước mặt mọi người.
MC lên tiếng: "Chắc mọi người cũng đã biết rõ về bộ châm bạc này, nó là thần châm do thần y cổ đại Biển Thước dày công thiết kế, là kỳ tích trong giới y học."
"Nếu có thể lấy được bộ thần châm này sẽ nâng cao y thuật của bác sĩ đến mức cao nhất."
“Thậm chí nó còn có tác dụng thần kỳ là cải tử hoàn sinh.”
"Thần châm có tác dụng thần kỳ như vậy, tất nhiên giá cả cũng phải khác thường rồi."
"Giá khởi điểm là một nghìn năm trăm vạn; mỗi lần ra giá không được thấp hơn hai trăm vạn.
Bây giờ bắt đầu ra giá chính thức!"
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~
Đề xuất liên quan.