Sau đó vật phẩm đấu giá tiếp theo được lấy ra, không khí trong hội trường cũng được đốt cháy.
Sau khi năm vật phẩm đấu giá được người khác giành được, MC lại lấy vật phẩm đấu giá thứ sáu ra cho mọi người xem, đó chính là dây chuyền ngọc bích.
Hơn nữa sợi dây chuyền này còn có ý nghĩa sâu xa, nghe nói là do một ông cụ chín mươi tuổi mua cho vợ hồi còn trẻ, sau khi vợ chết rồi thì ông cụ đã bán sợi dây chuyền này đi.
Sau đó, sợi dây chuyền này qua tay nhiều người, rồi mới tới tay Thủy Vân Thiên.
Đây là sợi dây chuyền ngọc bích tượng trưng cho tình yêu.
Giá khởi điểm là ba trăm vạn.
Mỗi lần tăng giá đều không được thấp hơn năm mươi vạn.
Nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc bích này rồi nghe xong lời miêu tả về nó, Giang Sách bỗng sửng sốt mười mấy giây.
Tại sao sợi dây chuyền này lại nhìn quen đến thế? Hình như anh đã nghe thấy câu chuyện ở phía sau ở đâu rồi?
Ngẫm kỹ lại anh mới nhớ ra, đó chính là sợi dây chuyền mà lần trước anh đi công tác cùng bà xã Đinh Mộng Nghiên đã mua tặng cho cô.
Sợi dây chuyền đó luôn được Đinh Mộng Nghiên cất giữ, sao có thể qua tay nhiều người rồi tới tay Thủy Vân Thiên được?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó chính là sợi dây chuyền ở trước mặt này là giả.
Giang Sách bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra đồ trong tay Thủy Vân Thiên cũng chưa chắc là đồ tốt hết, mà cũng có thật có giả, dù gì đồ xấu hay đồ tốt cũng phải dựa vào phán đoán của con người.
Vì là sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu, nên đã thu hút không ít sự tò mò từ những người có mặt trong hội trường.
Mặc dù bọn họ không cảm thấy hứng thú với dây chuyền ngọc bích, nhưng bọn họ lại không ngại mua một sợi dây chuyền như vậy để làm món quà tặng người mình yêu.
Kể cả Thạch Văn Bỉnh.
Anh ta quay đầu lại nhìn Giang Sách rồi nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Đây chính là sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu, là lời chúc phúc chân thành nhất cho tình yêu, anh không mua một sợi về tặng cho người mình yêu à?”
Giang Sách chỉ mỉm cười, chứ không nói gì.
Jalice bổ sung thêm một câu: “Anh yêu à, anh đừng nói móc người ta nữa, anh xem bộ dạng của anh ta đi, làm gì có tiền để mua món quà quý giá như vậy?”
Thạch Văn Bỉnh vuốt tóc Jalice: “Công chúa nhỏ của anh, để anh mua sợi dây chuyền này cho em.”
Lúc nói, anh ta vẫn không quên đắc ý trước mặt Tân Uẩn.
Thạch Văn Bỉnh luôn cho rằng Tân Uẩn và Giang Sách đang ở bên nhau, nên mới cực kỳ đố kỵ Giang Sách, rồi tỏ thái độ bất mãn khi Tân Uẩn ‘đã chọn nhầm người’.
Anh ta luôn muốn chứng minh rằng mình mạnh hơn Giang Sách.
Nhưng trên thực tế, Giang Sách chẳng hề có tình cảm sâu đậm gì với Tân Uẩn.
Thạch Văn Uẩn giơ tay lên ra giá: “Tôi ra giá bốn trăm năm mươi vạn.”
MC gật đầu nói: “Vị tiên sinh này đồng ý ra giá bốn trăm năm mươi vạn để lấy được sợi dây chuyền ngọc bích này, xin hỏi còn ai đồng ý ra giá nữa không?”
Hội trường im lặng.
Bốn trăm năm mươi vạn mua một sợi dây chuyền, quả thật có hơi đắt, bản thân mọi người đều không có nhiều hứng thú với nó cho lắm, bây giờ giá cả lại cao thì càng không muốn mua.
Nhưng trong góc lại vang lên một giọng nói hơi yếu ớt.
“Tôi ra giá sáu trăm vạn.”
Là Giang Sách.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này.
Mà người kích động nhất không ai khác ngoài Tân Uẩn.
Tim cô ấy đập thình thịch, chẳng lẽ mục đích Giang Sách mua sợi dây chuyền này là để bày tỏ tình yêu với cô ấy?
Không, không thể nào, Giang Sách là người đã có vợ rồi.
Vậy...!ngộ nhỡ Giang Sách thật sự phản bội vợ mình để bày tỏ tình yêu với cô ấy thì phải làm sao đây?
Cô ấy nên nhận lấy?
Hay từ chối đây?
Dưới tình huống Giang Sách không nói gì cả, Tân Uẩn đã tự làm khó mình, đây là lần đầu tiên người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo như cô ấy có biểu hiện mất bình tĩnh như vậy.
Thạch Văn Bỉnh nhíu mày, rồi xoay người nhìn về Giang Sách: “Tên kia, anh có ý gì?”
Giang Sách cười khẩy: “Ý tôi là tôi muốn sợi dây chuyền này.”
“Anh muốn ư?” Thạch Văn Bỉnh há miệng cười to: “Tên kia, sao anh không soi lại mình thử xem anh có xứng không?”
Anh ta giơ tay lên nói: “Bảy trăm vạn, tôi muốn sợi dây chuyền này.”
Giang Sách đáp lại ngay: “Tám trăm vạn.”
Một sợi dây chuyền được đẩy lên mức giá tám trăm vạn, đây chắc chắn là con số cao, nói thật, nó đã hơi vượt qua ngoài dự đoán.
Vẻ mặt Thạch Văn Bỉnh đầy bất mãn: “Tên kia, mẹ kiếp anh chán sống đúng không? Anh cố ý đối đầu với ông đây đúng không?”
Giang Sách giơ tay lên nói: “Anh có giỏi thì tăng giá lên đi, chẳng lẽ người nhà họ Thạch các anh chỉ giỏi chém gió thôi sao? Chứ thực chất là nghèo đến rớt mùng tơi đúng không?”
“Mụ nội nó!” Thạch Văn Bỉnh tăng giá lên ngay tức khắc: “Tôi ra giá một nghìn vạn.”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời, Giang Sách đã đáp lại ngay: “Một nghìn hai trăm vạn.”
Giá của Giang Sách cao hơn anh ta một bậc.
Ngôn Tình Sắc
Thạch Văn Bỉnh không vui, bỏ ra một nghìn hai trăm vạn để mua một sợi dây chuyền ngọc bích? Mức giá này hoàn toàn không đáng.
Anh ta đã có ý định rút lui rồi.
Giang Sách chế giễu: “Là ai đòi tặng cho người mình yêu sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu thế, ha ha, hóa ra tình yêu của mấy người lại hèn hạ đến thế, còn mua dây chuyền ngọc bích gì chứ? Theo tôi thấy, anh cứ mua dây chuyền làm từ thủy tinh vỡ là đủ rồi.”
Thạch Văn Bỉnh nghiến răng nói: “Giang Sách, anh đang cố ý đối đầu với tôi đúng không? Tôi khuyên anh làm người thì đừng nên chọc giận tôi, bằng không anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Thế à? Tôi cũng muốn mở mang tầm mắt xem anh có bản lĩnh gì?”
Thạch Văn Bỉnh hoàn toàn bị chọc giận, hôm nay nói thế nào thì anh ta cũng phải lấy được sợi dây chuyền này.
“Một nghìn ba trăm vạn.”
Thạch Văn Bỉnh lại ra giá lần nữa.
Sau đó Giang Sách lại cười: “Lần nào ra giá cũng chậm chạp như vậy, xem ra nhà họ Thạch các anh rất nghèo thì phải?”
Anh giơ tay lên ra hiệu: “Tôi ra giá một nghìn năm trăm vạn.”
Thạch Văn Bỉnh quát lớn: “Mẹ kiếp, ông đây ra giá hai nghìn vạn.”
Dây chuyền ngọc bích với mức giá khởi điểm là ba trăm vạn đã được đẩy lên tới hai nghìn vạn.
Mức giá này đã vượt xa mức giá ban đầu, có thể nói là hoàn toàn không đáng.
Nhưng vì sĩ diện, vì cái gọi là tình yêu mà Thạch Văn Bỉnh đã nghiến răng mua cho bằng được.
Lúc này, Giang Sách tính toán một lát, cũng gần đủ rồi.
Thế là anh rất tự giác rút lui khỏi cuộc đấu giá.
“Hai nghìn vạn mua một sợi dây chuyền ngọc bích, anh thật cừ, tôi theo không lại.”
Thạch Văn Bỉnh thở phào nhẹ nhõm cười chế giễu: “Tên kia, giờ anh đã biết sự lợi hại của tôi rồi chứ? Muốn so độ của cải với nhà họ Thạch chúng tôi, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức.”
Giang Sách cười nói: “Đúng vậy, của cải nhà họ Thạch các anh thật kinh người, không ngờ lại bỏ ra hai nghìn vạn để một sợi dây chuyền giả, tôi cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.
Làm vậy chẳng khác nào nói thứ tượng trưng cho tình yêu của hai người cũng là giả hay sao?”
Thạch Văn Bỉnh khinh thường nói: “Mẹ kiếp, anh chính là điển hình cho hạng người không ăn được nho chê nho xanh.”
Anh ta vỗ tay nói: “MC, tôi yêu cầu ông mời chuyên gia giám định tới đây một chuyến, để giám định xem sợi dây chuyền này là thật hay giả.”
MC gật đầu nói: “Được.”
Chẳng mấy chốc, một chuyên gia giám định đi tới hội trường, rồi tiến hành giám định sợi dây chuyền ngọc bích mà Thạch Văn Bỉnh đã đấu giá hai nghìn vạn.
Trong quá trình đó, Thạch Văn Bỉnh lạnh lùng nhìn Giang Sách nói: “Tên kia, anh cứ đợi đấy, đợi có kết quả giám định rồi, để tôi xem anh bị vả mặt đến mức nào.”
“Anh dám nói đồ tôi mua là hàng giả ư? Anh thì biết cái quỷ gì.”
Giang Sách chỉ mỉm cười không nói gì.
Mọi người kiên nhẫn đợi gần mười phút mới có kết quả giám định.
Chuyên gia dè dặt nói: “Dựa vào phán đoán giám định kỹ lưỡng của tôi, thì sợi dây chuyền này thật sự được làm từ chất liệu ngọc bích chứ không phải là hàng giả.”
Thạch Văn Bỉnh liền nở nụ cười.
“Nhưng, sợi dây chuyền này chỉ dùng vật liệu thừa của ngọc bích khác để gia công, nên giá trị thực sẽ không vượt quá năm vạn.”.