Người trong khoang xe xem mà trợn mắt há hốc mồm, người đàn ông này là ai? Bộ đội đặc chủng sao? Sức chiến đấu khủng bố quá đi!
Nhân viên phục vụ thì càng kinh ngạc hơn.
Hai người đang trò chuyện, cửa khoang xe mở ra, trưởng tàu đi tới, theo sau còn có một đám nhân viên bảo vệ.
Trưởng tàu nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, lại nhìn Sơn Tiêu yên vị trong vị trí hành lý, giọng điệu phẫn nộ hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?!"
Nhân viên phục vụ sợ tới mức hất cái nồi cho Giang Sách.
"Trưởng tàu, chỗ ngồi của anh đây bị chiếm, cho nên anh ta đánh cho đám người chiếm chỗ một trận.
"
Chuyện là vậy à?
Nghe qua hình như là vậy, nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn khác cơ mà?!
Tân Uẩn giận không nhịn được nói: "Rõ ràng là đám người này chiếm chỗ không chịu trả, nói cả buổi bọn họ vẫn không thèm phản ứng, nhân viên phục vụ còn xin chúng tôi chuyển vị trí đến ghế hạng hai.
Chúng tôi thật sự không nhịn được mới ra tay.
Hơn nữa, là bọn họ ra tay trước, là bọn họ nhào lên đánh trước!"
Mặc dù chân tướng là vậy, nhưng!
Trưởng tàu nhìn nhìn đám người mình đầy thương tích, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi không quan tâm mấy người có bao nhiêu lý do, nhưng đánh nhau trên tàu là không được!"
"Đây là hành vi trái pháp luật, mấy người biết không?"
Anh ta chỉ vào Giang Sách: “Là anh ra tay đúng chứ? Theo tôi một chuyến, trạm tiếp theo, sẽ có cảnh sát dẫn anh đi, cứ chuẩn bị đến Cục cảnh sát định cư hơn nửa tháng đi!"
Nghe thế, Tân Uẩn vừa nóng vừa giận.
Rõ ràng cô ấy mới đúng người bị hại, Giang Sách chỉ ra mặt thay cô ấy thôi, vì sao kết quả thân là người bị hại nhưng lại phải chịu trừng phạt, mà còn đám người chiếm chỗ thì có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Còn có thiên lý không hả?
Tân Uẩn nóng nảy, nổi giận nói: "Mấy người thật không chịu nói lý! Rõ ràng có nhiều nhân viên bảo vệ, vừa rồi trực tiếp đến cưỡng chế dẫn người chiếm chỗ đi không phải là được rồi sao? Vì sao cứ phải chờ lớn chuyện mới đến? Hơn nữa còn nhằm vào bên bị hại là chúng tôi?"
Lời nói này nhận được sự tán thành của đám người trong khoang xe.
Đúng vậy, chuyện này là thế nào đây?
Trưởng tàu cau mày, anh ta đích thân chỉ vào Tân Uẩn: "Chú ý cách dùng từ của cô! Nếu cô còn dám bất kính với tôi, bất kính với nhân viên bảo vệ, đó chính là coi rẻ pháp luật, tôi cũng sẽ có thể dẫn cả cô đi!"
"Anh!!"
Tân Uẩn lớn từng này, nhưng vẫn là lần đầu chịu ấm ức.
Cô còn muốn tiếp tục nói lý, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại.
Giang Sách mỉm cười nói với cô: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước vài phút, tôi đi rồi về ngay.
"
Đi rồi về ngay?
Tất cả mọi người nhìn Giang Sách như nhìn kẻ ngốc.
Đánh nhau bên trong khoang tàu, trưởng tàu tự mình dẫn nhân viên bảo vệ tới bắt anh, trạm kế tiếp sẽ giao cho cảnh sát địa phương, ấy thế mà anh còn bảo đi rồi về ngay? Anh cũng thật ngây thơ.
Tân Uẩn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy biết Giang Sách nhất định đang an ủi mình.
Nhưng Giang Sách lại nói tiếp mấy chữ: "Tin tôi.
"
Tin.
Dưới tình huống người ngoài căn bản không tin Giang Sách có thể trở về, nhưng cuối cùng Tân Uẩn vẫn chọn tin Giang Sách.
Chỉ vì người đàn ông này đã tạo nên quá nhiều kỳ tích.
Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm Tân Uẩn vẫn còn tình ý với Giang Sách khiến cô ấy luôn tin vào mỗi câu Giang Sách nói.
"Được, tôi tin anh nhất định có thể trở về!"
Trưởng tàu nở nụ cười: “Trở về? Ha ha, đừng nghĩ nữa! Tôi mà thả anh ta về thì tôi chính là heo! Đi thôi.
"
Dưới sự giám thị nghiêm mật của đám nhân viên bảo vệ, Giang Sách bị áp giải đến một không gian trống dưới xe, nơi này chuyên dùng để giam giữ phạm nhân lâm thời.
Đến đây thì không thể đi ra.
Cửa khoang xe đóng lại.
Trưởng tàu ngồi xuống, khinh thường nhìn Giang Sách: “Dám đánh nhau trên tàu? Ha ha, anh giỏi lắm, chờ ngồi tù đi!"
Giọng điệu Giang Sách bình tĩnh nói: "Đánh nhau cũng là bọn họ ra tay trước, sao chỉ bắt mình tôi?"
Trưởng tàu nở nụ cười: “Đánh thua đi bệnh viện, đánh thắng ngồi tù bóc lịch, anh không biết sao? Anh đã đánh hành khách thành cái như thws kia, tôi còn cần bắt bọn họ à?"
Thì ra còn có thể nói vậy à?
Giang Sách khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: "Thế không tính chuyện bọn họ chiếm chỗ sao?"
"Còn gì đâu mà phải nhắc lại?" Trưởng tàu nói: "Anh phải biết rằng, hiện tại bọn họ là người bị hại, anh lại là người thi hành bạo lực! Nếu anh không ra tay, anh còn có lí, hiện tại anh từ có lý biến thành vô lý rồi, biết không?"
Giang Sách bất đắc dĩ.
Anh đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Thế sơ suất của trưởng tàu thì tính thế nào?"
Trưởng tàu sửng sốt: “Sơ suất của tôi? Tôi thì sơ suất cái gì?"
Giang Sách nói: "Tàu hỏa, mỗi người một ghế, người với ghế có vị trí tương ứng.
Anh thân là trưởng tàu nhưng không kiểm tra đúng chỗ, mặc kệ những người ngồi sai chỗ, đây không phải là sơ suất của anh sao?"
"Còn nữa, rõ ràng tàu có đội ngũ nhân viên bảo vệ, nhưng anh lại làm như không thấy người chiếm vị trí của người khác, cứ chờ to chuyện anh mới chạy tới, đây không phải là sơ suất của anh, là trách nhiệm của anh sao?"
"Người không biết ứng biến như anh, không có tư cách làm trưởng tàu!"
Tình huống có chút quẫn bách.
"To gan!"
Trưởng tàu dùng sức vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi Giang Sách nói: "Anh có biết mình có thân phận gì không? Nói cho anh biết, hiện tại anh là tội phạm đấy!"
"Một tên tội phạm, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, tôi có thể khiến tội danh của anh nặng hơn, khiến anh ngồi tù lâu hơn đó, anh biết không?"
"Anh nên biết rõ vị trí của mình đi.
"
"Anh nói xem anh còn không biết tự lượng sức mình à? Anh có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi? Dám nói tôi không xứng làm trưởng tàu, ha ha, tôi không xứng, anh xứng chắc?"
"Anh là cái thá gì? Anh rất khó chịu với tôi đúng không? Tới đi, anh có giỏi thì đuổi tôi đi thử xem? Mẹ kiếp!"
Trưởng tàu hoàn toàn mất đi bình tĩnh, thậm chí có phần càn quấy.
Đơn giản là vì Giang Sách chọt trúng nỗi đau của anh ta.
Giang Sách thật sự không dám tin nhìn dáng vẻ trừng mắt chỉ trỏ của anh ta, trên thế giới còn có loại cán bộ này tồn tại thật khiến người ta thấy ghê tởm.
"Nhìn, nhìn cái gì hả? Còn mươi phút nữa là đến trạm kế tiếp rồi.
"
"Đợi đến trạm kế tiếp, tôi lập tức đưa anh đi!".