Chí Tôn Chiến Thần

Chương 271: 271: Mèo Khóc Chuột Giả Từ Bi






Trở lại trại huấn luyện, mọi thành viên trong đội đều đến gặp Điền Kê.

Cậu ta có thể sống sót trở về xem như vạn hạnh trong bất hạnh.
Vì có mối quan hệ tốt với Điền Kê nên thái độ của các thành viên trong đội đối với Giang Sách không được đẹp cho lắm.
Theo bọn họ thấy, Điền Kê lại trở thành như bây giờ đều là do Giang Sách làm hại.

Cho nên khi mọi người nhìn thấy Giang Sách, trong mắt đều hiện lên một tia bất mãn.
Tất cả đều cố tình quên đi sạch sành sanh chuyện Điền Kê lái xe đâm người.
Nhìn thấy Giang Sách trở lại, không ai có sắc mặt hòa nhã.
"Nhìn xem, tên khốn kia còn không biết xấu hổ mà trở về, thật vô liêm sỉ."
"Hại anh Điền Kê thành ra như vậy, thật muốn cho anh ta mấy bạt tai.

Nếu không phải vì mặt ông Lâm, tôi đã sớm cho anh ta biết mặt rồi!"
"Đi thôi đi thôi, đừng ở quá gần loại người như vậy, ghê tởm!"
Giang Sách đã bị mọi người cô lập.
Không ai muốn nói chuyện với anh nữa, thậm chí đứng cạnh anh cũng cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sách thật tình cũng không quá bận tâm.

Ngay từ ngày đầu tiên anh đến đây đã đoán trước được rằng sẽ có kết quả như vậy.

Dù sao một người mới cũng khó có thể hòa nhập vào một đoàn thể.
Lâm Mộng Vân có chút không vui.
Rõ ràng là Giang Sách rất lợi hại, và rõ ràng Giang Sách mới là nạn nhân.

Sao đám người này chẳng những không đồng tình với Giang Sách mà ngược lại còn xa lánh anh?
Lâm Mộng Vân không nhịn được mà nói mấy câu thay cho Giang Sách.

Kết quả không nói thì thôi, vừa nói ra đã gây bùng nổ, mọi người càng ghét Giang Sách hơn.
Toàn đội cô lập Giang Sách.
Đối mặt với tình huống như vậy, Giang Sách chỉ mỉm cười và bước sang một bên.
Mục đích đến đây của anh chỉ là tham gia cuộc đua đường núi vào hai mươi ngày sau.

Về mối quan hệ với các thành viên trong đội thì cứ mặc kệ đi, dù sao sau này anh cũng không định ở đây lâu.

Anh vừa mới chuẩn bị tiếp tục đi huấn luyện thì Dương Tuấn Thiên đã đi tới và nói: "Xin lỗi, sân bãi đã bị người khác chiếm rồi.

Hôm nay không có thời gian cho mày huấn luyện đâu, mày cứ đợi đi."
Một lần chờ đợi này kéo dài hai, ba tiếng đồng hồ.
Mỗi khi một thành viên trong nhóm luyện tập xong, một thành viên khác sẽ lập tức theo sau, khiến Giang Sách hoàn toàn không có thời gian để luyện tập.
Lâm Mộng Vân không thể chịu đựng thêm nữa: "Dương Tuấn Thiên, các anh thật quá đáng!"
Dương Tuấn Thiên mỉm cười.
"Quá đáng? Bọn anh mới làm chút chuyện ấy mà đã quá đáng rồi?"
"Anh ta suýt chút nữa đã hại Điền Kê mất mạng, lại còn nói hươu nói vượn trong bệnh viện để quấy nhiễu bác sĩ.

Việc anh ta làm còn quá đáng hơn!"
Dương Tuấn Thiên chỉ vào mũi của Giang Sách mà nói: "Tao nói thật với mày, bọn tao không hoan nghênh mày trong đội.

Nếu mày nghĩ rằng mày không thể ở lại thêm nữa, mày có thể rời đi!"
Nói xong, anh ta tiếp tục huấn luyện với những người khác.
Giang Sách lắc đầu, khẽ thở dài, xem ra hiểu lầm càng ngày càng sâu, không hóa giải được.
Anh lặng lẽ bước sang một bên.
Lúc này, Điền Kê ngồi trên xe lăn và được một thành viên khác trong đội đẩy đến đây.
Vết thương của Điền Kê vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vẫn cần một thời gian nghỉ ngơi, vì vậy trong thời gian này đều ngồi trên xe lăn tĩnh dưỡng trước.
Cậu ta vừa ngồi trên xe lăn vừa ăn thuốc bổ.
Giang Sách vừa liếc mắt nhìn một cái đã cau mày.
Anh khuyên: "Điền Kê, ăn ít mấy thứ thuốc bổ này đi, chúng sẽ chỉ làm cho máu của cậu thêm "khô nóng" và đặc hơn, điều này càng làm tăng thêm khả năng máu bị nghẽn.

Muốn sống sót thì hãy ăn ít đi."
Điền Kê nở nụ cười.
"Giang Sách, anh còn muốn hại tôi sao? Nói cho anh biết, không có cửa đâu!"
"Tôi đã sớm nhìn rõ thủ đoạn của anh rồi.

Chẳng phải là thấy sau khi tôi ăn thuốc bổ sẽ nhanh chóng hồi phục hơn sao? Tôi nói cho anh biết, anh càng không cho tôi ăn, tôi lại càng muốn ăn."
Lâm Mộng Vân đi tới, thuyết phục: "Điền Kê, anh đừng ầm ĩ.

Y thuật của Giang Sách rất cao minh.


Anh đã quên bệnh của ba tôi đã được anh ấy chữa khỏi rồi sao? Nếu anh ấy đã bảo anh ít ăn những loại thuốc bổ này thì nhất định có lý của anh ấy."
"Điền Kê, anh ngoan ngoãn đi, đừng bướng bỉnh."
Điền Kê khinh thường nói: "Tôi không biết y thuật của anh ta có cao minh hay không, nhưng tôi biết rõ lòng anh ta rất bẩn!"
Điền Kê vừa nói vừa há mồm ăn một lượng lớn thuốc bổ, nhai trong miệng.
Cậu ta vừa nhai vừa nói: "Cô Lâm, Giang Sách có thể thực sự biết rất nhiều về y học, nhưng lòng dạ quá dơ bẩn, cố ý nói mấy lời này, chỉ vì không muốn bệnh tình của tôi thuyên giảm, chỉ muốn tôi chết."
"Cô nói đi, tôi làm sao có thể tin lời của một người như vậy?"
"Nếu tôi tin anh ta, không phải tôi thành kẻ ngốc rồi ư?!"
Giang Sách khá là bất đắc dĩ.
Nếu anh thực sự muốn Điền Kê chết, nào cần phải sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy?
Anh chỉ cần không làm gì và ở một bên quan sát là có thể khiến cho Điền Kê chết rồi.
Lòng tốt không có báo đáp tốt.
Đó cũng là lần đầu tiên Giang Sách cảm thấy như vậy.
Dương Tuấn Thiên bước đến, mỉa mai nói: "Mộng Vân, em cũng đừng nói chuyện với Giang Sách suốt ngày nữa.

Người không biết còn tưởng hai người có quan hệ gì đó với nhau cũng nên."
Lâm Mộng Vân choáng váng.
Cô ta tức giận nói: "Dương Tuấn Thiên, anh nói vậy là có ý gì?"
"Hì hì, không có ý gì cả.

Anh chỉ khuyên em giữ mình trong sạch.

Phụ nữ phải có sự dè dặt của phụ nữ!"
"Dương Tuấn Thiên!!!"
Bởi vì trước đây Lâm Mộng Vân và Giang Sách từng rất thân thiết, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn lên tiếng bênh vực Giang Sách nên trong lòng Dương Tuấn Thiên rất khó chịu.
Ý tưởng của anh ta rất đơn giản, thông qua phép khích tướng này để khiến Lâm Mộng Vân tỉnh ngộ.
Nhưng lại biến khéo thành vụng.
Lâm Mộng Vân không những không "tỉnh ngộ" mà ấn tượng của cô ta về Dương Tuấn Thiên thậm chí còn tệ hơn.
Không phải cô ta không biết Dương Tuấn Thiên thích cô ta, theo đuổi cô ta.

Lý do khiến cô ta mãi mà vẫn chẳng chịu đồng ý là vì Lâm Mộng Vân không có hảo cảm với Dương Tuấn Thiên cho lắm.
Lần này thì hay rồi, Dương Tuấn Thiên nói những lời này trực tiếp khiến Lâm Mộng Vân nảy sinh ác ý với anh ta.

Mấy người còn đang già mồm, đột nhiên, sắc mặt của Điền Kê thay đổi.
Gần như trong tích tắc, khuôn mặt của Điền Kê giống như bị bàn ủi ủi qua vậy, nó đỏ rực, cả hai tròng mắt gần như lồi ra ngoài.
Bịch!
Điền Kê trực tiếp rơi từ trên xe lăn xuống đất, co quắp tay chân rồi bất tỉnh nhân sự.
Bên cạnh còn rải rác thuốc bổ chưa ăn xong.
"Điền Kê!!!"
Sự thay đổi đột ngột khiến Dương Tuấn Thiên giật nảy mình.

Anh ta lập tức chạy đến để giúp Điền Kê.
Giang Sách cau mày, cái gì gọi là không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt chứ? Chính là thế này.
Điền Kê không nghe theo lời Giang Sách mà cứ nằng nặc muốn ăn thuốc bổ.

Kết quả ăn quá nhiều, vốn dĩ máu đã dễ bị tắc nghẽn, bây giờ sau khi ăn xong thì máu lại đặc hơn, chẳng mấy chốc đã tắc lại.
Nếu không được xử lý kịp thời, người có thể tử vong.
Giang Sách bước tới, nói: "Để tôi chữa trị cho cậu ta.

Nếu bây giờ xử lý thì còn có thể chữa khỏi."
"Cút!!!"
Dương Tuấn Thiên hét thẳng vào mặt Giang Sách: "Bớt ở đây mèo khóc chuột, giả từ bi đi.

Mày chỉ ước gì Điền Kê trở thành như thế này thôi, đúng không?"
Nói rồi, anh ta lập tức nhấc Điền Kê và đi về phía ô tô.
Ngay khi Giang Sách định đuổi theo, Dương Tuấn Thiên lập tức nói với các thành viên trong đội: "Chặn anh ta lại cho tôi! Đừng để anh ta đến bệnh viện quấy rối nữa."
"Vâng!!!"
Một nhóm lớn các thành viên trong đội chạy đến ngay lập tức và ngăn Giang Sách, không cho anh theo đến bệnh viện.
Giang Sách khá là bất đắc dĩ.
Ý tốt của anh, bất kể hiềm khích trước đây vẫn muốn chữa bệnh cho Điền Kê, kết quả lại đổi lấy một kết cục như thế này, thật là nực cười.
Thành thật mà nói, mạng người lớn hơn trời.
Hơn nữa mạng sống này còn thuộc về đội xe.
Để báo đáp sự tin tưởng của ông Lâm, Giang Sách dự định dù bên kia có nói gì đi chăng nữa thì cũng phải cứu sống Điền Kê.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, thật khó để nói rằng có thể cứu được tính mạng của Điền Kê hay không.
Trời làm bậy còn có thể sống, nhưng tự làm bậy thì không sống được!
Nếu đây là sự lựa chọn của bọn họ, Giang Sách không cần thiết phải đóng vai một người hiền lành như thế này mãi nữa.
Anh quay người ngồi xuống, không nói tiếng nào, chỉ chống tay lên lưng ghế bên cạnh, nhấc chân lên rồi lặng lẽ nhìn trời, như đang chờ đợi một điều gì đó.
Nếu đến nhanh, còn có thể cứu.
Nếu đến chậm, vậy...
"Haiz..."

Giang Sách không nghĩ về nó nữa, mọi thứ đều do số phận.
Ở một diễn biến khác.
Dương Tuấn Thiên lập tức lái xe đưa Điền Kê đến bệnh viện, cũng giống như lần trước, lần này anh ta vẫn yêu cầu Lục Diệp phẫu thuật.
Sau khi nhìn thấy bệnh nhân, Lục Diệp cảm thấy trong lòng lộp bộp, có chút bất an.
Anh ta nhìn quanh rồi hỏi: "Chỉ hai người thôi sao?"
Dương Tuấn Thiên gật đầu: "Chỉ hai chúng tôi."
"Tôi nhớ lần trước khi đi cùng anh còn có một người đàn ông khác mà.

Sao,lần này anh ta không đến?"
Dương Tuấn Thiên giải thích: "Ý anh là Giang Sách? Không phải lần trước anh ta đến đây muốn phá rối, nói năng lỗ mãng với anh, suýt chút nữa đã khiến phẫu thuật chậm trễ rồi sao? Thế nên lúc này đây tôi không cho anh ta đến, miễn cho anh ta gây phiền phức."
"Ồ, ra vậy."
Trên trán Lục Diệp đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?
Lần bệnh trước thật ra là Giang Sách chữa khỏi, Lục Diệp anh ta hoàn toàn không giúp đỡ được gì.

Lần này Giang Sách không tới, anh ta sẽ chữa trị như thế nào?
Anh ta nhìn bệnh nhân, trái tim treo ngang.
Anh ta vẫn không tin, căn bệnh mà ngay cả một bác sĩ nghiệp dư còn có thể chữa khỏi, người chuyên nghiệp như anh ta còn không thể chữa được!
"Chờ ở đây."
Lục Diệp cho người đưa Điền Kê vào phòng phẫu thuật, sau đó bắt đầu điều trị.
Dương Tuấn Thiên thở phào nhẹ nhõm ngồi ở cửa phòng phẫu thuật chờ đợi.

Nếu lần trước Lục Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho Điền Kê thì hẳn là lần này cũng không có chuyện gì.
Chỉ là anh ta không rõ vì sao Điền Kê đột nhiên tái phát?
Lúc này, anh ta nghĩ đến lời của Giang Sách: Ăn ít thuốc bổ.
Dương Tuấn Thiên nhanh chóng lắc đầu: "Không thể nào, tên khốn Giang Sách đó làm sao có thể nói tốt cho Điền Kê được chứ? Nhất định là anh ta đã bỏ thứ gì đó không thể ăn trong thuốc bổ của Điền Kê rồi.

Ừm, nhất định là như vậy!"
Khi anh ta đang suy nghĩ lung tung, Lục Diệp đang điều trị cho Điền Kê trong phòng mổ.
Tuy nhiên, anh ta cầm con dao mổ, đứng trước giường suốt năm phút đồng hồ mà vẫn không hề động đậy.
Không phải anh ta không muốn trị liệu, mà là không có cách nào bắt đầu!
Lục Diệp khá lúng túng khi phát hiện anh ta hoàn toàn không biết chỗ máu tụ của bệnh nhân ở đâu, thậm chí ngay cả những máy móc tối tân nhất cũng không thể chẩn đoán hết được.
Cho dù là chẩn đoán ra được, với trình độ của Lục Diệp mà muốn khơi thông tốt chỗ máu tụ là điều hoàn toàn không có khả năng.
Lần này, xấu hổ rồi.
Lục Diệp nhìn Điền Kê trên bàn mổ mà muốn khóc không ra nước mắt.
Anh nói xem anh đã hết bệnh rồi, sao không thể an phận chút được chứ? Ăn uống bừa bãi dẫn đến tái phát, thế chẳng phải là bẫy người ta sao?
Nếu không thể chữa khỏi cho Điền Kê, hại cậu ta chết rồi thì anh ta không chỉ mang tiếng xấu mà chuyện mạo nhận trước đó cũng cũng rất dễ bị lộ ra ngoài.
Lục Diệp buồn phiền kinh khủng!.