Vừa nhìn thấy mặt nhau, mùi thuốc súng tại hiện trường đã bốc lên nồng nặc.
Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Trọng cảm nhận được hơi thở tức giận nồng đậm đến thế từ Đinh Mộng Nghiên trước nay vẫn luôn hiền lành và tốt bụng.
Ông ta biết, lần này ông ta đã hoàn toàn làm mất lòng Đinh Mộng Nghiên.
Nhưng vậy thì sao?
Xét cho cùng, Đinh Mộng Nghiên chỉ là con cháu của nhà họ Đinh và là một nhân viên của công ty sản xuất nhiệt Đinh mà thôi.
Cô tức giận thì có ích lợi gì?
Đinh Trọng lạnh lùng nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Nhiệm vụ của cô hoàn thành thế nào rồi?"
Thật ra những lời này hoàn toàn là hỏi thừa.
Bởi trong suy nghĩ của Đinh Trọng, không thể hoàn thành nhiệm vụ là chuyện đã chắc chắn.
Sở dĩ ông ta mở miệng hỏi như vậy cũng chỉ vì làm theo khuôn sáo mà thôi.
Thậm chí ông ta đã chuẩn bị sẵn lời thoại dùng để hạ nhục Đinh Mộng Nghiên trước mặt mọi người, mắng cho cô không ngóc đầu lên được, để cô cút khỏi nhà họ Đinh.
Tất cả đều đã nằm trong tính toán của Đinh Trọng.
Lúc này ông ta chỉ còn chờ một câu trả lời thất bại từ Đinh Mộng Nghiên nữa thôi.
Nhưng mà…
Đinh Mộng Nghiên lại nhẹ nhàng nói: "Hàng đã mua xong, hiện tại đang trên đường vận chuyển tới đây.
Dự kiến tất cả sẽ đến nơi trước tám giờ tối nay."
"Cái này…"
Sắc mắt Đinh Trọng biến đổi cực lớn.
Câu nói của Đinh Mộng Nghiên như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim ông ta, khiến trái tim ông ta đau đớn đến mức không thể chịu đựng nổi.
Đã mua xong?
Chuyện này làm sao có thể?
Chắc chắn là đang nói dối, chắc chắn Đinh Mộng Nghiên đang nói dối!
"Mộng Nghiên, cô thật sự đã mua xong rồi sao?"
"Chuyện này rất quan trọng, cô đừng nên nói giỡn với tôi."
Đinh Mộng Nghiên mỉm cười: "Ông nội sao vậy ạ? Sao trông ông nội có vẻ rất không vui, giống như ông nội không muốn cháu hoàn thành nhiệm vụ vậy?"
Sắc mặt Đinh Trong thay đổi hẳn: "Làm gì có chuyện đó, sao tôi lại có thể đối xử với cô như vậy được chứ? Chỉ là nhiệm vụ lần này khó khăn vô cùng, vậy mà cô lại có thể hoàn thành xuất sắc nên tôi cảm thấy có chút...ừ, có chút khó tin."
Đinh Tử Ngọc đi tới.
Cô ta cũng kinh ngạc vô cùng.
Theo lý mà nói, nhiệm vụ này tuyệt đối không thể nào hoàn thành mới đúng.
Cô ta hỏi: "Mộng Nghiên, em có mua thép từ tay Thiêu Hồ Tử không? Chất lượng thép đều đạt tiêu chuẩn cả chứ? Em không có chi tiền vượt mức đấy chứ?"
Nghe đến đây, lòng Đinh Mộng Nghiên càng cảm thấy lạnh hơn.
Bởi vì, có thể nói ra những lời này đã đủ chứng minh đám người Đinh Tử Ngọc biết rất rõ tình hình của Công viên Long Dương.
Trước đó Đinh Mộng Nghiên còn ôm một chút mong đợi, cô chỉ hy vọng chẳng qua là mình suy nghĩ quá nhiều, ông nội hoàn toàn không có lòng hại cô.
Nhưng sau khi nghe những lời này của Đinh Tử Ngọc, Đinh Mộng Nghiên đã hoàn toàn lạnh lòng.
Không gì đau xót bằng việc một trái tim nồng nhiệt đã chết.
Đối với hành trơ tráo và vô liêm sỉ này của người nhà, Đinh Mộng Nghiên cảm thấy vừa đau lòng vừa căm hận đến tận xương tủy.
Cô nói với giọng lạnh băng: "Chị yên tâm, em không lấy thêm một xu nào từ công ty cả.
Tất cả hàng hóa đều đã được kiểm tra kỹ càng và đều đạt tiêu chuẩn."
"Chuyện này không thể nào!"
Đinh Phong Thành có phần nóng nảy, vội vàng xông tới nói: "Em ba, em cũng không nên ăn nói lung tung.
Không làm được thì thôi, nói ra cũng chẳng sao hết.
Nhưng nếu cứ phồng má giả làm người mập, không hoàn thành mà cứ nhất quyết nói đã làm xong thì ông nội sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu."
Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Liệu có phải ăn nói lung tung hay không, mọi người sẽ biết kết quả ngay thôi."
Chuyện đã đến bước này thì dù có nói thêm bất cứ điều gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Đinh Trọng phất tay nói: "Bên ngoài gió lớn, Mộng Nghiên cũng đã mệt mỏi suốt một ngày rồi.
Đi thôi, chúng ta vào đại sảnh đợi."
Chỉ cần đợi đến tám giờ tối nay sẽ biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Đến lúc đó Đinh Mộng Nghiên có hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng sẽ phơi bày rõ ràng.
Nếu Đinh Mộng Nghiên đến chết mà vẫn sĩ diện, cắn răng nói dối rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ dù chưa làm được, vậy rất tốt, Đinh Trọng càng có thêm đầy đủ lý do để đuổi Đinh Mộng Nghiên đi.
Trước đó, Đinh Trọng lại phân tích kỹ càng từng chi tiết lần nữa.
Không có khả năng.
Vốn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ!
Đinh Trọng âm thầm nhếch môi cười, ông ta cho rằng Đinh Mộng Nghiên chỉ đang cố gắng trì hoãn thời gian để tìm cách cứu cháy mà thôi.
Mọi người đi vào đại sảnh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, trợ lý đặc biệt bưng trà và đồ ăn nhẹ lên.
Giữa người một nhà đã không còn gì để nói, mọi người ngồi đó hoặc ăn uống hoặc nghỉ ngơi, không hề trao đổi dù chỉ một câu.
Thời gian trôi qua từng phút.
Cuối cùng, sau một hồi lâu chờ đợi, người trợ lý bước tới nói: "Thép đã được giao tới rồi.
Bây giờ có gửi đến công trường không ạ?"
Thật sự giao tới ư?
Đinh Trọng đứng bật dậy: "Không vội, để tôi đi kiểm tra hàng trước đã."
Ông ta có hơi luống cuống.
Xem ra Đinh Mộng Nghiên không phải đang cố gắng trì hoãn thời gian.
Nhưng dù ông ta nghĩ thế nào cũng không hình dung ra được, rốt cuộc Đinh Mộng Nghiên đã làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ vậy chứ?
Rõ ràng là một nhiệm vụ có khả năng hoàn thành gần như bằng không, sao cô có thể làm được kia chứ?
Phải xem mới biết được.
Đám đông còn lại đi theo Đinh Trọng tới trước đầu xe tải, tận mắt nhìn thấy hơn mười chiếc xe tải lớn xếp hàng ngay ngắn, trên mỗi xe đều đang chở đầy sắt thép xây dựng.
Đinh Trọng kêu người bật đèn sáng lên, sau đó đích thân kiểm tra hàng hóa có đủ tiêu chuẩn hay không.
"Chắc chắn phải có một phần hàng bị lỗi."
"Hàng tồn kho của Thiêu Hồ Tử không đủ, nhất định là dùng hàng loại hai để qua mặt Mộng Nghiên."
Ôm ý nghĩ này, Đinh Trọng bắt đầu nghiêm túc kiểm tra từ chiếc xe đầu tiên.
Thép của chiếc xe đầu tiên đạt tiêu chuẩn;
Chiếc xe thứ hai, đạt tiêu chuẩn;
Chiếc xe thứ ba vẫn đủ tiêu chuẩn.
Chiếc xe thứ tư...!
Cứ liên tục kiểm tra hết chiếc xe tải này đến chiếc xe tải khác, càng kiểm tra thì Đinh Trọng càng hoảng sợ.
Sao thép trên mỗi xe tải đều đạt tiêu chuẩn vậy?
Đầu tiên ông ta kiểm tra từ trước ra sau, sau đó lại vòng từ sau ra trước, cuối cùng ngẫu nhiên chọn một thanh thép bất kỳ để lấy ra kiểm tra.
Nhưng dù dùng phương pháp nào, cuối cùng vẫn chỉ có mấy chữ: đạt tiêu chuẩn!
Ở đây có nhiều thép đến vậy, nhưng tất cả đều đạt tiêu chuẩn!
"Thế mà Thiêu Hồ Tử lại giao toàn bộ thép đạt tiêu chuẩn, không sử dùng bất kỳ sản phẩm lỗi nào để qua mặt?"
"Chuyện này thật khác thường!"
"Tình hình tồn kho của Thiêu Hồ Tử mình có biết một chút, anh ta không thể có nhiều hàng đến vậy được."
Đinh Trọng vò đầu bứt ta, vô cùng khó hiểu.
Lúc này Đinh Tử Ngọc đi tới, nhắc nhở: "Ông ơi, mau kiểm tra lại số tiền trong hợp đồng.
Có lẽ Đinh Mộng Nghiên đã thấu chi ngân quỹ, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà đã lấy thêm tiền mua thép từ nơi khác."
"Đúng, không sai!"
Đinh Trọng lập tức đi tới chỗ Đinh Mộng Nghiên, chìa tay ra nói: "Cho tôi xem hợp đồng mua bán đã ký."
Đinh Mộng Nghiên cười khẩy, cô đã đoán được sẽ có một màn này từ sớm.
Cô lấy hợp đồng ra khỏi túi và đưa cho Đinh Trọng.
Đinh Trọng nhận lấy cẩn thận xem xét.
Đinh Tử Ngọc đứng bên cạnh nhắc nhở: "Ông nội, ông phải nhìn kỹ nhé.
Nói không chừng hợp đồng này là do Đinh Mộng Nghiên làm giả đấy ạ."
Đinh Trọng gật đầu, cẩn thận xem xét từng đường nét, chữ ký, dấu vân tay, số tiền thanh toán, số lượng hàng hóa.
Tất cả các khía cạnh đều được ông ta tỉ mỉ kiểm tra một lượt.
Cẩn thận đến vậy nhưng kết quả cuối cùng vẫn là: hợp đồng là thật!
Không chỉ hợp đồng là thật, mà số tiền thanh toán và số lượng hàng hóa ghi trên hợp đồng cũng không có vấn đề gì.
Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.
Đinh Trọng hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nếu chỉ dùng số tiền như trên hợp đồng thì cùng lắm chỉ mua được hai phần ba số hàng, nói chi là giao dịch với người keo kiệt như Thiêu Hồ Tử.
Làm ăn với anh ta chỉ có khả năng mua được một nửa hàng mà thôi.
Không có lý nào mua được toàn bộ.
Thiêu Hồ Tử cũng không có nhiều hàng tồn kho như vậy!
Vẻ mặt Đinh Trọng mờ mịt, ông ta thật sự không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.
Đinh Mộng Nghiên cười khẩy trong lòng, thản nhiên hỏi: "Ông nội, ông đã kiểm tra hàng hóa và hợp đồng xong chưa? Ông thất vọng sao?"1.