Bầu trời trong xanh, mặt trời mọc ở hừng đông và một ngày mới sắp đến.
Sau khi Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ăn sáng ở nhà họ Hoàng xong thì nghỉ ngơi trong trang viên nửa ngày, gần trưa mới lái xe đi.
Trước khi đi, Hoàng Lực Ngôn và ông Hoàng đã nhiều lần nhắc nhở chắc chắn tên Thiêu Hồ Tử không phải là người tốt nên phải cẩn thận, đề phòng.
Im lặng suốt một chặng đường.
Đến trưa, cả hai đến nhà máy theo thỏa thuận.
Rút kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, lần này khi gặp lại Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, các công nhân đều như nhìn thấy ma và lẩn trốn thật xa.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng không phải là thứ để họ chạm vào.
Cả chặng đường đều suôn sẻ, Giang Sách được dẫn vào trong nhà máy gặp Thiêu Hồ Tử một cách thuận lợi.
Tại đây có hơn hai mươi xe tải lớn đang đậu, mỗi xe đều chở đầy sắt thép, trên mặt đất còn chất rất nhiều vật liệu thép.
Thiêu Hồ Tử nói: “Đây là tất cả hàng hóa của anh.
Tôi sẽ sử dụng hai mươi sáu chiếc xe để giao hàng trong năm lần, tất cả sẽ được giao hết trong vòng một tuần.”
Nhìn qua thì thấy như không có vấn đề gì.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Tôi muốn kiểm tra hàng.”
Thiêu Hồ Tử mỉm cười: “Trước giờ Thiêu Hồ Tử tôi làm việc rất đáng tin cậy, cần gì phải kiểm tra hàng chứ, có gì để kiểm tra nào?”
Ha ha, anh ta đáng tin ư?
Anh ta chính là người không đáng tin cậy nhất trên thế giới này ấy.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Nếu thép không có vấn đề gì thì kiểm tra cũng đâu có sao, đúng không?”
Thiêu Hồ Tử sốt ruột châm một điếu thuốc: “Được được được, kiểm hàng, kiểm thì kiểm đi.”
Càng cư xử như vậy càng khiến người ta cảm thấy có vấn đề.
Đinh Mộng Nghiên không dám sơ suất và bắt đầu kiểm tra hàng hóa rất cẩn thận.
Thép trên mấy chiếc xe tải lớn đầu tiên hoàn toàn không có vấn đề gì, đó là hàng cô cần, nhưng thép trên mấy chiếc xe sau lại có vấn đề.
Mấy vật liệu thép phía sau dù nhìn thế nào cũng đều là hàng thứ phẩm, các yêu cầu về mọi mặt về căn bản là không đủ tiêu chuẩn!
Trong mắt Đinh Mộng Nghiên đầy vẻ tức giận, cô trách: “Thiêu Hồ Tử, tất cả thép ở những chiếc xe sau đều là hàng kém chất lượng, anh dùng loại hàng này để làm lấy lệ với tôi à?”
Thiêu Hồ Tử thở ra một làn khói dài, lạnh lùng nói: “Em gái à, em nói vậy hơi khó nghe rồi đó.
Cái gì mà hàng thứ phẩm? Thiêu Hồ Tử tôi chưa bao giờ bán hàng thứ phẩm.”
“Tôi nói cho cô biết, những hàng hoá này, nếu hôm nay cô cần thì lấy đi.”
“Nếu không cần thì thôi, mời cô đi cho.”
Đinh Mộng Nghiên tức giận thở hổn hển: “Thiêu Hồ Tử, chúng ta đã ký hợp đồng rồi.”
“Ồ? Thật sao? Vậy thì cô kiện tôi đi.
Tôi không ngại nói với cô biết ở công viên Long Dương này cô không thể kiện thắng tôi được đâu, thậm chí cô còn chưa bước tới cổng của tòa án thì đã bị giết chết rồi.”
Đây rõ ràng là hiếp người quá đáng mà.
Thiêu Hồ Tử là bá chủ một phương nên không hề sợ một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối như Đinh Mộng Nghiên.
Giang Sách chỉ đành lắc đầu bất lực.
Đã biết trước sự việc sẽ phát triển đến mức này, Thiêu Hồ Tử sẽ không đưa hàng cũng như không trả lại tiền, anh ta không sợ bị tố cáo, cả một vòng tròn hỗn độn.
Nếu làm ầm ĩ lên với anh ta thì đám đàn em dưới trướng anh ta đều là những tay côn đồ, hầu hết mọi người không phải là đối thủ của chúng.
Đây chính là cách thức làm việc của Thiêu Hồ Tử chăng?
Giang Sách thở dài, xem ra không dùng vũ lực giải quyết thì không được rồi.
Thiêu Hồ Tử cũng nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sách, cười nói: “Sao hả? Anh muốn ra tay à?”
Anh ta vỗ tay, lập tức một đám đông cầm vũ khí sắc bén xông ra.
Đám đông tách ra, một người đàn ông gầy gò, có mái tóc dài bước ra, anh ta ăn mặc luộm thuộm, khóe miệng có máu chảy ra, nhưng đó là máu của người khác.
“Để tôi giới thiệu.”
“Vị này là Quỷ Nam đứng số một trên bảng xếp hạng quyền anh của thế giới ngầm.”
“Sở thích duy nhất là ăn thịt người, Giang Sách, hôm nay hãy dùng thịt của mày để nuôi anh ta đi.”
“Quỷ Nam, hãy ăn nó đi.”
Khóe miệng của tên đàn ông quỷ hơi nhếch lên, anh ta lao về phía Giang Sách như một cơn gió.
Tốc độ rất nhanh không thể tin được.
Những người khác nhìn thấy Quỷ Nam xông lên nhưng không ai dám đến gần, vì sợ bị anh ta tấn công bừa bãi.
Tên này mà điên lên thì cả người thân của anh ta cũng không nhận ra.
Quỷ Nam lè lưỡi, lập tức vòng ra phía sau Giang Sách, móng tay như một con dao thép đâm về phía cổ anh.
“Tao muốn ăn!”
Lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên sợ hãi thay cho Giang Sách, tốc độ của người đàn ông này nhanh đến mức ánh mắt không thể theo kịp, cho dù là Giang Sách cũng sẽ gặp khó khăn khi đối phó với anh ta chăng?
Tuy nhiên, Giang Sách chỉ cần tiến lên nửa bước đã dễ dàng tránh được đòn tấn công của Quỷ Nam.
Hả?
Chỉ là trùng hợp thôi phải không?
Quỷ Nam này không tin rằng có người nhanh hơn mình, vì vậy anh ta lập tức áp sát đến gần Giang Sách, nhưng ngay sau đó anh ta cảm thấy có một luồng sát khí mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Giang Sách.
Giờ khắc này anh ta có cảm giác nếu không tránh thì rất có thể sẽ bị giết chết!
Ầm!
Quỷ Nam đột ngột lùi lại bên cạnh Giang Sách vài bước, giữ khoảng cách với người đàn ông này vài mét rồi theo dõi anh không chớp mắt.
Thiêu Hồ Tử ở đằng kia cầm một điếu thuốc và quát lớn: “Quỷ Nam, mày sao thế? Mau chóng giải quyết nó đi, tao sẽ thêm cơm cho mày.”
Thêm cơm?
Lập tức cảm xúc của Quỷ Nam bị kích thích.
“Đi chết đi!”
Quỷ Nam lao lên như một kẻ điên, khi chỉ còn một mét, anh ta giang hai chân ra kẹp cổ Giang Sách.
Những người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi.
Chiêu thức này họ đều đã quá quen thuộc, nó là chiêu hiểm độc của anh ta, siết cổ.
Bị hai chân của Quỷ Nam quấn vào, chắc chắn sẽ chết!
Vừa ra tay đã tung chiêu hiểm, chắc chắn Giang Sách không thể chống đỡ nổi.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người nghĩ rằng Giang Sách sẽ phải chết thì bóng dáng của anh đột nhiên biến mất, chiêu hiểm của Quỷ Nam đã thất bại.
Trước khi Quỷ Nam kịp phản ứng, Giang Sách đã túm tóc anh ta từ phía sau.
Một tay đặt lên vai anh ta, tay kia nắm lấy tóc.
“Mày bẩn thỉu quá!”
Giang Sách dùng sức cả hai tay cùng một lúc, một tiếng xì vang lên, tóc của tên đàn ông quỷ bị kéo rớt xuống, máu không ngừng phun ra.
Thử tưởng tượng cảm giác đau đớn khi bị giựt tóc mà xem, thật đáng sợ.
Quỷ Nam hét lên một tiếng thảm thiết như đau đến tận tâm can.
Anh ta muốn thoát khỏi bàn tay của Giang Sách, nhưng không thể làm gì được, đã bị Giang Sách khống chế không thể nhúc nhích, mỗi lần tóc bị giựt ra là một tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng đến tai mọi người.
Tình cảnh này giống như là một con quỷ bị nhốt trong mười tám tầng địa ngục và bị Tu La trừng phạt vậy.
Mọi người nhìn thấy mà giật mình.
Có phải họ vẫn còn đang sống ở nhân gian không?
Nơi này thật sự không phải là âm ty địa ngục đó chứ?
Một phút sau, tất cả tóc của anh ta đều bị giựt ra hết, cả đầu bê bết máu, giọng nói khản đặc vì không ngừng hét lên.
Giang Sách buông tay ra.
Quỷ Nam giống như một chiếc lốp xe bị xẹp, xì hơi và rơi bịch xuống đất.
Thiêu Hồ Tử trợn tròn mắt.
Đó là Quỷ Nam, kẻ đáng sợ số một trong bảng xếp hạng mà lại bị xử lý nhanh gọn như vậy ư?
Ngay cả Quỷ Nam cũng không phải là đối thủ của anh, vậy thì đừng nói đến những người khác.
“Quỷ, quỷ!”
“Tôi không đánh nữa, tôi phải về nhà.”
Cả đám đàn em bị dọa đến hồn vía lên mây, giống như nã một tiếng súng trong rừng, tan tác chim muông.
Từng người từng người bị dọa chạy mất dép.
Sức mạnh của Giang Sách khiến Thiêu Hồ Tử lần đầu tiên nhận ra rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại một người đáng sợ đến thế!1.