Chí Tôn Chiến Thần

Chương 254: 254: Nhân Sâm Thiên Nhiên Ngàn Năm






Người đàn ông trung niên cũng rất khó hiểu đối với đề nghị của Giang Sách: "Cậu này, tôi cảm thấy củ nhân sâm trên tay cậu cũng không phải hàng tốt lắm đâu."
Giang Sách cười, cầm nhân sâm đi tới, nói với ông chủ: "Ông chủ, vậy chi bằng ông mở lòng từ bi, bán cả hai củ cho anh ta đi?"
Ông chủ cửa hàng sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu.

"Cậu lại còn muốn được đằng chân lân đằng đầu hả, có điều cũng không sao, tôi đại nhân có đại lượng."
"Nhân sâm mà hai người chọn, tôi đều cho!"
Củ nhân sâm trước có giá trị năm vạn tệ, còn củ sau đó Giang Sách chọn, có lẽ còn không được đến 50 tệ, ông chủ cửa hàng căn bản rất hời hợt, coi nó thành đổ vứt đi mà tặng người ta.

Chỉ cần có thể đuổi hai người này đi, đừng nói là một củ vứt đi, có cho cả đống rác kia cũng được.

Chọn xong.

Ông chủ cửa hàng bảo nhân viên cấp dưới gói hai củ nhân sâm lại.

Lúc này, một ông cụ đi ngang qua, ông ta mặc một thân áo dài màu xanh, trên mặt đeo kính, dáng vẻ lịch sự.

Người quen biết sẽ biết, vị này là bậc thầy có tiếng trong giới dược liệu - Hồ Chính Thanh.

Mỗi ngày ông ta đều đi dạo mấy tiệm thuốc ở đây, nhìn xem đống hàng mà mỗi cửa tiệm thu mua được, lấy giá thấp để mua về một đống hàng tốt.

Vừa rồi ông ta vẫn một mực xem náo nhiệt, cũng không coi trọng lắm.

Nhưng đợi đến lúc Giang Sách nhặt ra củ nhân sâm kia, hai mắt ông ta sáng lên, cảm giác có chút không tầm thường.

Ông ta càng xem càng cảm thấy thứ vứt đi kia là đồ tốt, không nhịn được đi vào cửa hàng, chủ động nói: "Các vị, có thể cho tôi xem qua củ nhân sâm này không?"

Ông chủ cửa hàng rất quen thuộc với Hồ Chính Thanh, biết ở phương diện này thì ông ta chính là bậc thầy.

"Ôi, thầy Hồ muốn xem sao? Vậy thì mời thầy xem."
Ban đầu ông chủ cửa hàng còn tưởng rằng Hồ Chính Thanh muốn xem củ nhân sâm niêm yết giá 9999999 kia, kết quả xấu hổ chính là, Hồ Chính Thanh lại mở gói bọc thứ vứt đi kia.

Ông ta dùng tay phủi đi tầng bùn đất bên ngoài, lúc nhìn thấy hàng bên trong, cả người đều ngây ra.

"Đây là?"
Vẻ mặt Hồ Chính Thanh hoảng sợ, lấy kính hiển vi ra từ trong lồng ngực, quan sát lại nhân sâm một lần.

.

truyện đam mỹ
Càng xem càng kinh hãi.

Càng xem càng vui sướng.

Nhìn đến cuối cùng, trên mặt Hồ Chính Thanh lộ ra một tầng ửng hồng.

Ông ta thu lại kính hiển vi, kích động nói với người đàn ông trung niên: "Người anh em này, có thể bán củ nhân sâm này cho tôi không? Tôi bằng lòng bỏ ra ba vạn mua nó."
Mọi người nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.

Ai cũng biết Hồ Chính Thanh yêu nhất chính là mua giá thấp, bán giá cao, ánh mắt vô cùng độc đáo, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.

Ông ta bằng lòng bỏ ra ba vạn để mua, thế thì giá trị của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở ba vạn.


Người đàn ông trung niên tùy ý liếc nhìn củ nhân sâm kia, vừa bẩn lại vừa xấu, mặt hàng kém, có thể bán với giá ba vạn cũng không tệ rồi.

"Ặc, thật ra tôi cũng không cần nó."
"Ông bằng lòng bỏ ra ba vạn mua nó thì tôi đây..."
Người đàn ông trung niên muốn bán, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại.

Giang Sách mỉm cười nhìn về phía Hồ Chính Thanh nói: "Ba vạn, có phải ít quá không?"
Hồ Chính Thanh đúng lý hợp tình nói: "Ba vạn không ít đâu, cái này nếu là người khác mua, 300 tệ cũng chưa chắc người ta chịu bỏ tiền."
"Vậy sao?"
Giang Sách đoạt đồ lại: "Tôi cũng không phải kẻ bịp bợm, nếu không đáng giá ba vạn, vậy thì không bán nữa."
"Đừng, đừng." Hồ Chính Thanh vội vã hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi!"
Giang Sách mỉm cười: "Bao nhiêu tiền cũng không bán."
Nhìn đến đây, ông chủ cửa hàng cảm thấy được có phần kỳ lạ, không phải chỉ là một món đồ vứt đi thôi sao? Hồ Chính Thanh có cần coi trọng thế không? Lại còn cho đối phương ra giá?
Càng buồn cười hơn chính là, đối phương còn nói bao nhiêu tiền cũng không bán.

Có giá thế cơ à?
Ông chủ cửa hàng cười hề hề nói: "Thầy Hồ, nếu thầy muốn mua, ba vạn tệ, đống kia tôi bán hết cho thầy, thầy lấy không?"
Hồ Chính Thanh trợn trắng mắt, cái đống rác rưởi kia thì có giá trị cái con khỉ gì đâu.

Giang Sách nở nụ cười, lắc đầu, đặt nhân sâm đặt vào trong tay người đàn ông trung niên, lạnh nhạt nói: "Củ này, là nhân sâm thiên nhiên cực phẩm có tuổi thọ vượt qua cả ngàn năm, lấy về cứu mạng ba anh đi."
"..."
Toàn trường sửng sốt.

Ngàn năm tuổi thọ?

Nhân sâm thiên nhiên cực phẩm?
Anh đang kể truyện cười quốc tế à?
Ông chủ cửa hàng căn bản không tin vào tai mình, nhưng nhìn vẻ sốt ruột lại không thể phản bác của Hồ Chính Thanh thì biết chuyện này tám phần là thật rồi.

Với mắt nhìn của Hồ Chính Thanh, nhất định không có khả năng nhìn nhầm.

Ông chủ cửa hàng ngây ra như phỗng, nếu Giang Sách nói là thật thế thì giá trị của củ nhân sâm này chính là...!
Xin lỗi nhé, không tính nổi.

Cực phẩm nhân sâm nhân gian hiếm thấy, có tiền cũng không mua được, nếu có người thật sự cần mà nói, có trả bao nhiêu tiền cũng bằng lòng mua.

Vài trăm triệu, thậm chí là hơn tỷ, cũng hoàn toàn có khả năng.

Tim ông chủ cửa hàng như đang nhỏ máu, ông ta tùy tiện liền coi nhân sâm thiên nhiên ngàn năm vô giá trở thành đồ bỏ đi mà tặng người hả?
Không được.

Tuyệt đối không được!
Ông ta bất chấp hình tượng, trực tiếp nhảy ra khỏi quầy hàng, giơ tay muốn cướp lại nhân sâm thiên nhiên.

Người đàn ông trung niên tay lanh mắt lẹ, nhanh chóng trốn sang bên.

Anh ta cũng không ngốc, củ nhân sâm này có giá trị lớn bao nhiêu, mặc dù anh ta không biết giá thị trường, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải chỉ bỏ ra 150 vạn là có thể mua được, mấu chốt chính là, có củ nhân sâm này, bệnh của ba anh ta sẽ chữa được.

"Cậu trả tôi, tôi không bán nữa!"
"Tôi lập tức trả lại cậu 150 vạn, cậu trả củ nhân sâm thiên nhiên này lại cho tôi!"
Người đàn ông trung niên vội vàng lui về phía sau, bảo vệ cho củ nhân sâm thiên nhiên kia.

Giang Sách mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng khoác tay lên vai ông chủ cửa hàng: "Lời nói ra ngoài như nước đổ đi, muốn thu về cũng không thu được, chấp nhận đi."
"Chấp nhận? Chấp nhận cái bà nội mày!"

Ông chủ cửa hàng giơ tay muốn đấm cho Giang Sách một quyền, Giang Sách thoải mái tránh thoát, sau đó vung tay áo, cả người ông chủ cửa hàng bay ra ngoài, bịch một tiếng nện lên mặt quầy hàng.

"Ôi, đau chết mất."
"Đồ khốn nạn, mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?"
"Tao chính là người Vân Dương đó! Nhanh trả củ nhân sâm thiên nhiên kia đây, sau đó dập đầu xin lỗi ông nội mày, nếu không, tao sẽ không tha cho mày!"
Giang Sách lắc đầu, có vài người, chính là không biết học khôn.

Anh đi đến cởi giày của ông chủ cửa hàng, sau đó nhét nửa cái giày vào trong miệng ông chủ cửa hàng.

"Ừm, hiện tại yên tĩnh hơn rồi."
Giang Sách đứng dậy đi ra ngoài, Hồ Chính Thanh gọi anh lại.

"Người trẻ tuổi, cậu gây ra họa lớn rồi!"
"Ồ...? Họa lớn gì?"
"Vân Dương, kia chính là tổ chức ngầm lớn mạnh nhất công viên Long Dương đó, đắc tội với bọn họ chính là đắc tội với Điện Diêm Vương của khu Long Dương, bọn họ sẽ lấy mạng cậu."
Tổ chức ngầm lớn nhất?
Điện Diêm Vương?
Giang Sách thoải mái lắc đầu, nếu Vân Dương là Điện Diêm Vương, thế thì Giang Sách chính là trời!
Khu Long Dương hỗn loạn, đục ngầu không chịu nổi như vậy, cũng đã đến lúc dọn dẹp rồi, nếu Vân Dương dám xuất hiện, Giang Sách sẽ khiến cho bọn họ biết kết cục của việc đấu với Trời là gì.

"Thầy Hồ, cám ơn lời khuyên của thầy nhé."
"Tạm biệt."
Giang Sách cất bước đi về phía xe của mình, mới vừa đi được một nửa, người đàn ông trung niên kia vội vã ôm chặt củ nhân sâm đi tới, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Giang Sách.

Giang Sách ngẩn cả người.

"Anh đây là?"
Người đàn ông nước mắt nước mũi tèm lem nói: "Cậu này, cầu xin cậu hãy cứu lất mạng ba tôi!"1.