Đinh Phong Thành thao thao bất tuyệt theo những gì đã viết trong bản thảo một cách vô cùng hợp lý và vừa phải, nói xong chuyện cải tạo dự án sửa đổi.
Quan Chí Toàn ở đầu dây bên kia trầm tư.
Đinh Phong Thành tràn đầy tự tin sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Theo như lời anh ta nói thì nhất định sẽ có thể gây ấn tượng với đối phương, chưa kể thay đổi lần này là có lợi cho đối phương, thật sự không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì để từ chối.
Tuy nhiên, sự tình cứ xấu hổ như vậy đấy.
Giọng điệu Quan Chí Toàn bất thiện nói ra ba chữ.
"Tôi từ chối."
Sắc mặt Đinh Phong Thành thay đổi, nụ cười đông cứng lại, hoàn toàn không hiểu được tại sao đối phương lại có câu trả lời như vậy.
Từ chối?
Tại sao? Điên hay gì thế?
Đinh Phong Thành còn muốn nói thêm điều gì đó, Quan Chí Toàn đã trực tiếp đáp lại: "Tôi nói rồi, tôi từ chối.
Anh không cần nói với tôi chuyện này nữa.
Ngoài ra, nhà họ Đinh các người ngoại trừ cô Đinh Mộng Nghiên, điện thoại của bất kỳ ai khác tôi đều sẽ không nhận, hiểu chưa?"
"Này, này, này, tổng giám đốc Quan, ông đây là..."
Tút tút tút, đối phương trực tiếp cúp điện thoại.
Đinh Phong Thành vô cùng lúng túng đứng đó, cầm điện thoại trên tay mà không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Những lời vừa rồi Quan Chí Toàn nói, Đinh Trọng và Đinh Tử Ngọc đều nghe thấy, cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có gọi nhầm số không?
"Quan Chí Toàn uống nhầm thuốc sao? Đúng là đầu óc có hố nên mới từ chối lòng tốt của chúng ta."
Đinh Trọng nói: "Không cần phải quan tâm tới ông ta nữa, chỉ cần có hơn một nửa số chủ hộ đồng ý là được.
Cháu gọi điện thoại cho người tiếp theo đi."
"Dạ."
Đinh Phong Thành tiếp tục bấm số và gọi cho số thứ hai.
Kết quả là, một chuyện thậm chí còn xấu hổ hơn đã xảy ra.
Đinh Phong Thành còn chưa có mở miệng, đối phương đã nói thẳng: "Nhà họ Đinh, ngoài Đinh Mộng Nghiên, những người khác đừng tới làm phiền tôi, hiểu chưa?"
Cạch, điện thoại cúp máy.
Đây là đâu thế?
Ba người trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó có thể tin được.
Một người là ngoài ý muốn, liên tiếp có hai người đều nói như thế, vậy có thể sẽ không phải là ngoài ý muốn nữa rồi!
Không cần nói thêm, Đinh Phong Thành tiếp tục gọi vào số của người thứ ba và nhận được câu trả lời tương tự.
Liên tục gọi cho mười sáu số điện thoại, đáp án thu được giống nhau như đúc.
Các số còn lại dường như không cần gọi tiếp nữa.
Ba người Đinh Trọng thất thần ngồi trên ghế, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tại… tại sao?” Cả đời Đinh Trọng chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ quái như vậy.
Đinh Tử Ngọc cũng nghĩ không thông.
Đột nhiên, cô ta nghĩ ra một việc vô cùng ác độc: "Trước đó những người khác đi đều không làm được.
Mộng Nghiên vừa đi đã ký được hợp đồng.
Bây giờ nhóm người này lại chỉ đích danh Mộng Nghiên nhận điện thoại, thật sự quá không bình thường.
Ông nội, ông nói xem có thể là… ”
Nói được nửa chừng thì cô ta dừng lại.
Đinh Trọng cau mày: "Có thể cái gì? Nói một nửa lại không nói tiếp, cháu muốn làm gì hả?"
"Không phải, là chuyện này hơi khó mở miệng."
"Không sao, cháu cứ nói thẳng đi."
Đinh Tử Ngọc nuốt nước miếng, rất thận trọng nói: "Ông ơi, ông nói xem có thể là Mộng Nghiên nó bán đứng chính bản thân nó rồi hay không, nên mới lấy lòng được những chủ hộ này?"
Lời này vừa được thốt ra, cả hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
Đinh Phong Thành lại gật gật đầu: "Có lý, quá có lý, bằng không hoàn toàn không thể nào giải thích được tình huống hiện tại!"
Đinh Trọng nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi mở mắt ra thở dài.
"Mấy đứa đừng nói nhảm nữa."
"Nếu là một hoặc hai người thì ông còn tin được có thể có chuyện như vậy.
Vấn đề là, bây giờ ba mươi chủ hộ đồng thời điểm danh Mộng Nghiên, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được."
"Hơn nữa, trong số ba mươi người này, có cả phụ nữ và người già đã gần bảy mươi tuổi.
Sao họ có thể làm chuyện như thế được?"
"Những lời như vậy về sau các cháu nói ít thôi, hiểu không?"
Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành gật đầu.
Tuy Đinh Trọng ghét Đinh Mộng Nghiên nhưng dù sao đó cũng là cháu gái của ông ta.
Nếu có chuyện xảy ra với danh tiết thì không chỉ liên quan đến một mình Đinh Mộng Nghiên mà cả nhà họ Đinh đều sẽ bị bôi xấu theo.
Vì vậy, Đinh Trọng không cho phép đám Đinh Tử Ngọc nói càn nói bậy về vấn đề này.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không thông nguyên nhân trong chuyện này.
Đương nhiên rồi, bởi vì mấu chốt của vấn đề không nằm trên người Đinh Mộng Nghiên mà là ở cháu rể Giang Sách của ông ta!
Đã sai từ nguồn thì làm sao có thể lấy được kết quả?
Đinh Trọng thở dài, dù rất khó chịu nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thực tế.
“Cả ba mươi chủ hộ đều từ chối rồi.”
"Dự án sửa đổi này xem ra là không có khả năng sửa đổi rồi."
Ông ta đứng dậy: "Haiz, đi thôi, cùng đến văn phòng của Mộng Nghiên."
Ba người họ lần lượt đến văn phòng của Đinh Mộng Nghiên, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, chợt nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên nằm trên đùi Giang Sách mà say giấc.
Đinh Trọng và Giang Sách bốn mắt nhìn nhau.
Giang Sách đương nhiên biết họ đến đây để làm gì, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ Mộng Nghiên đã ngủ rồi.
Nếu các người có việc gì thì cứ ngồi xuống đợi."
"Nếu dám đánh thức Mộng Nghiên, chuyện của các người cũng đừng mong hoàn thành được."
Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng: "Đó cũng không chỉ là việc của tôi, mà còn là việc của Giang Sách cậu!"
Giang Sách cười cười: "Cho dù khu quy hoạch nghĩa trang không xây dựng được cũng không sao, đối với tôi đó không phải là vấn đề lớn.
Nhưng nếu kế hoạch cải tạo của tiểu khu Đế Hào không thành công, các người còn muốn thuyết phục được những chủ hộ đó thì chính là chuyện bất kể như thế nào cũng không có khả năng rồi.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, ông cụ hẳn rất rõ ràng."
"Hừ!!!"
Đinh Trọng đặt mông ngồi xuống, vì không có ghế nào khác trong văn phòng nên Đinh Phong Thành và Đinh Tử Ngọc buộc phải đứng.
Đợi.
Phải đợi!
Cũng giống như Lưu Bị ba lần mời Gia Cát Lượng, kiên nhẫn đợi bên ngoài ngôi nhà tranh vậy, ba người Đinh Trọng cũng đang đợi Đinh Mộng Nghiên thức dậy.
Nhưng Đinh Mộng Nghiên vẫn ngủ rất say.
Giấc ngủ này kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ.
Chờ đến hơn ba giờ chiều, có thể là Đinh Mộng Nghiên đói bụng, hoặc có thể đã ngủ đủ giấc rồi, cô đứng dậy dụi dụi đôi mắt nhập nhèm.
Điều này khiến Đinh Phong Thành kích động chết đi được.
Anh ta đã đứng đó suốt ba tiếng đồng hồ rồi đấy!
Đùa chứ, hồi huấn luyện quân sự anh ta cũng chưa bao giờ đứng như thế này, đứng đến nỗi hai chân anh ta run rẩy, gần như tê liệt.
"Em ba yêu dấu, em tỉnh rồi!"
"Em đã để anh hai, chị cả và ông nội chờ lâu lắm đấy!"
Đinh Mộng Nghiên giật mình, nhìn Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc đang bị "phạt đứng", cùng với Đinh Trọng đang đầy mặt tức giận, vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô lại làm sai cái gì rồi sao?
Không có mà, chỉ mới ngủ một giấc thôi, cũng không đến mức nói mình bỏ bê công việc đi chứ?
"Ông nội, các người đến chỗ cháu là?"
“Ha ha, Đinh Mộng Nghiên, em giả vờ giỏi quá nhỉ?” Đinh Tử Ngọc lạnh mặt nói: “Tại sao bọn chị lại đến chỗ em, trong lòng em không rõ à?"
Cô ta cũng đứng suốt ba tiếng đồng hồ, ngày thường được cưng chiều, sao mà chịu được khổ sở như vậy, giờ bụng đầy "thuốc nổ", sẽ "phát nổ" bất cứ lúc nào.
Đinh Mộng Nghiên nhanh chóng đứng lên: "Chị cả, em thực sự không biết chị đang nói cái gì."
Đinh Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, dứt khoát không để ý tới cô.
Cuối cùng, vẫn là Đinh Trọng chậm rãi nói: "Mộng Nghiên, quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì nhanh chóng giải quyết chuyện này đi.
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cháu chú ý chút cho tôi!".