Ở trung tâm Giang Nam, văn phòng Chủ tịch của doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Tôn Vĩnh Trinh một tay cầm điếu thuốc, khoanh chân ngồi trên ghế, điên cuồng hút, mỗi lần hút đều để giải tỏa nỗi uất ức trong lòng.
Người đang đứng cúi đầu trước mặt hắn ta không phải ai khác mà chính là Bách Tín Hoành của công ty giải trí Bá Khống.
Ở bên cạnh chính là Tây Môn Tuấn đa mưu túc trí.
Sự thất bại của buổi biểu diễn đêm giao thừa này khiến Bách Tín Hoành hoàn toàn không thể ngóc đầu lên, vị trí của anh ta trong lòng Tôn Vĩnh Trinh lúc này chắc chắn đã bị suy giảm, lần này sợ là lành ít dữ nhiều.
Điều duy nhất anh ta hy vọng bây giờ là Tôn Vĩnh Trinh có thể nể tình anh ta đã làm việc nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, đừng quá tàn nhẫn.
Nhưng Tôn Vĩnh Trinh sao có thể tốt như vậy?
Hắn ta nhìn Bách Tín Hoành chế nhạo: "Hửm, lúc trước anh đã hứa với tôi như thế nào?"
"Anh nói, chỉ cần cho anh thêm một tuần, anh hoàn toàn có thể bóp chết công ty giải trí Ức Mạch."
"Hiện tại thì sao?"
"Haha, công ty giải trí Ức Mạch không hề sụp đổ, mà giá trị thị trường của nó đã tăng lên dữ dội! Ngược lại, giá trị thị trường của công ty giải trí Bá Khổng đã giảm xuống dữ dội, bây giờ đã trở thành công ty đứng thứ hai ở Giang Nam."
"Bách Tín Hoành, kế hoạch của anh không phải rất hoàn hảo sao? Anh giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?"
Đối mặt với sự giận dữ của Tôn Vĩnh Trinh, Bách Tín Hoành không nói một lời.
Còn gì để nói nữa?
Xét đến cùng chỉ có thể nói: Năng lực không bằng.
Trước giờ Bạch Tín Hoành vẫn không phục, lần này anh ta đã bị Giang Sách hoàn toàn đánh bại, thủ đoạn và trí tuệ của người đàn ông đó vượt xa khả năng đối phó của anh ta.
Cuối cùng Bách Tín Hoành chỉ có thể thở dài.
"Chủ tịch Tôn, tôi không còn gì để nói, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục."
"Năng lực của Giang Sách giỏi hơn tôi rất nhiều."
"Năng lực không bằng người khác, vì vậy tôi sẵn sàng bị trừng phạt."
Tôn Vĩnh Trinh hơi ngạc nhiên, người mắt cao hơn đầu như Bạch Tín Hoành lại có thể bị Giang Sách “hạ gục”, xem ra người này thực sự không phải là người bình thường.
Chuyện đã đến nước này, có giận dữ cũng vô dụng.
Tôn Vĩnh Trinh xua tay: "Thôi, nếu anh đã tự nhận mình không bằng người khác thì sau này không cần tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc này nữa, trở về thu dọn đồ đạc rồi chủ động nghỉ việc đi, từ nay về sau, Bách Tín Hoành và công ty giải trí Bá Khổng, doanh nghiệp Thiên Đỉnh không còn liên quan đến nhau nữa."
"Chủ tịch Tôn!!!"
Bách Tín Hoành nóng nảy, anh ta nghĩ nhiều nhất Tôn Vĩnh Trinh cũng sẽ chỉ cắt chức anh ta, không ngờ Tôn Vĩnh Trinh lại tuyệt tình như vậy, bảo anh ta cút đi, ngay cả doanh nghiệp Thiên Đỉnh cũng không cho anh ta ở lại.
Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh: "Tôi bảo anh cút là đã khách sáo lắm rồi, anh xem anh đã làm công ty giải trí Bá Khổng thành cái dạng gì? Không giết anh đã là sự nhân nhượng của tôi rồi, mau cút cho tôi, đừng làm bẩn mắt tôi."
Nói đến vậy, Bách Tín Hoành còn có thể nói gì nữa?
Anh ta thở dài, quay lưng bỏ đi.
Một buổi biểu diễn đêm giao thừa, đã có thể vượt qua công ty giải trí Bá Khổng, Bách Tín Hoành phải khâm phục Giang Sách!
Sau khi hút một điếu thuốc, Tôn Vĩnh Trinh lại hút thêm một điếu khác.
Cứ từng điếu từng điếu, cả phòng làm việc bốc khói nghi ngút, trong lòng cũng khó chịu.
Thành thật mà nói, ngay cả Bách Tín Hoành cũng không thể đối phó với Giang Sách vậy thì còn ai có thể làm được? Sau nhiều lần cân nhắc, hắn ta vẫn không thể nghĩ ra một ứng viên phù hợp.
Hắn ta nhìn Tây Môn Tuấn hỏi: "Tây Môn, đừng chỉ ngồi đó, mau giúp tôi nghĩ cách đối phó với Giang Sách như thế nào đi, tôi nên cử ai đi đối phó với Giang Sách đây?”
Tây Môn Tuấn cười khổ một tiếng, lại lắc đầu nói: "Chủ tịch Tôn, đừng trách tôi dội gáo nước lạnh vào người ngài, cả doanh nghiệp Thiên Đỉnh này cũng không có ai có thể là đối thủ của Giang Sách đâu."
"Hửm?"
"Thành thật mà nói, ngay cả tôi cũng phải tự nhận bản thân kém cỏi, sau rất nhiều lần đối đầu, tôi tin ngài đã nhìn ra được kế sách Bách Tín Hoành, còn có kế sách vài lần trước của tôi thật ra cũng rất hoàn mỹ, nhưng Giang Sách lại có thể gặp dữ hóa lành, chẳng những không tổn thất gì mà còn càng ngày càng mạnh, gây sức ép cho chúng ta."
Ngừng một chút, Tây Môn Tuấn nói tiếp: "Cho nên tôi nghĩ không có ai ở doanh nghiệp Thiên Đỉnh là có thể làm đối thủ của Giang Sách."
"Tôi cảm thấy Giang Sách thực sự có khả năng nhổ bỏ tận gốc chúng ta nhưng anh ta không thèm làm như vậy, mà muốn từ từ chơi với chúng ta."
“Cái gì?” Tôn Vĩnh Trinh sững sờ: “Anh đang đùa tôi sao?"
Tây Môn Tuấn cười khổ: "Ý nghĩ này tuy rằng nực cười nhưng tôi cảm thấy càng ngày càng đúng, giống như mèo bắt chuột không phải để ăn thịt chuột, mà là để chơi với nó, Giang Sách nhất định muốn cho chúng ta trải qua cảm giác bị chơi đùa và muốn thoát khỏi một cách tuyệt vọng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực."
Không thể không nói, Tây Môn Tuấn xứng đáng là người nhiều mưu kế nhất doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Những gì anh ta đoán là chính xác những gì Giang Sách muốn làm.
Tôn Vĩnh Trinh hung hăng vỗ bàn: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự là bị anh ta đùa giỡn, lúc nào cũng có thể xử lý sao?"
"Hiện tại xem ra chỉ có thể như vậy."
Căn phòng im ắng lại, cả hai đều không biết phải nói gì.
Cảm giác muốn được giải thoát nhưng không giải thoát được khá là bất lực, đây là cảm giác mà Giang Sách muốn bọn họ trải qua!
Cuối cùng, Tây Môn Tuấn cười khổ lắc đầu.
"Trên thực tế, có một người có khả năng đối phó với Giang Sách, hơn nữa anh ta đang ở bên cạnh chúng ta."
“Ồ? Ai vậy?” Tôn Vĩnh Trinh hỏi ngay lập tức.
Tây Môn Tuấn nhìn Tôn Vĩnh Trinh nói: "Chủ tịch Tôn à, ngài biết tôi nói ai mà."
"Ý anh là...!cậu ta?"
Sắc mặt Tôn Vĩnh Trinh thay đổi, nếu là người đàn ông đó thì thực sự có năng lực đối phó với Giang Sách, cho tới giờ anh ta chưa từng thua, theo quan điểm của Tôn Vĩnh Trinh, người đàn ông đó là ‘bất khả chiến bại’.
Nhưng…
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu liên tục: "Không thể, tôi không thể tìm cậu ta, nghĩ cách khác đi!"
Tây Môn Tuấn thở dài: "Tôi biết ngài sẽ nói như vậy, nhưng bây giờ, ngoài anh ta ra, tôi tin không ai có thể đối phó với Giang Sách."
Không khí có chút ngưng trọng.
Tôn Vĩnh Trinh đấu tranh tâm lý phức tạp, cuối cùng bất lực nói: "Nhưng kể cả tôi đến gặp cậu ta, cậu ta có thể sẽ không giúp."
Tây Môn Tuấn mỉm cười.
"Không chắc."
"Người ta nói máu mủ tình thâm mà."
"Chủ tịch Tôn, mặc dù ngài và anh ta có chút khúc mắc."
"Dù sao cũng là em trai của ngài, em trai ruột của ngài."
"Nhìn thấy anh trai mình bị người ta đùa giỡn như vậy, kể cả có thâm thù đại hận thì cũng sẽ bỏ qua, anh ta nhất định sẽ giúp ngài."
"Đây là tình thân."
Tôn Vĩnh Trinh cau mày sững người, quên cả hút điếu thuốc trong miệng.
Người đàn ông đó.
Nhất định phải tìm người đó sao?
"Thôi được!"
Giờ không còn cách nào khác ngoài việc tìm người đàn ông đó, Tôn Vĩnh Trinh bất lực đứng dậy và đi về phía cửa văn phòng.
Tây Môn Tuấn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tôn Vĩnh Trinh, lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
"Nếu anh ta trở lại."
"Danh xưng "người nhiều mưu kế nhất" sợ là phải đổi chủ rồi.".