Chí Tôn Chiến Thần

Chương 198: 198: Đời Này Có Em Thật Tuyệt Vời






Sự tình đảo ngược một trăm tám mươi độ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hoa Tưởng Dung vốn một đường dẫn trước thế mà đã bị Lăng Dao đuổi kịp rồi vượt mặt.

Khoảnh khắc ba mươi phút bỏ phiếu kết thúc, số phiếu của Hoa Tưởng Dung thậm chí còn không bằng một phần ba của Lăng Dao!
Tất nhiên là Lăng Dao có rất nhiều fans.

Nhưng phần nhiều là những khán giả phẫn nộ, bất bình với Hoa Tưởng Dung.

Công chúng rất bất mãn với những hành động: hát nhép, , gian lận phiếu của cô ta nên đã trút hết mọi sự giận dữ ra ngoài.

Ủng hộ Lăng Dao chỉ là một trong số đó.

Thấy số phiếu nghịch chuyển, ba con Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên đều hơi kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Mấy phút trước họ còn nghĩ rằng lần này thua chắc rồi, ai ngờ sự tình đảo ngược, biến hóa nhanh đến kinh ngạc.

“Quá...!quá lợi hại!”
Đinh Khải Sơn lắp bắp, ông đâu ngờ Lăng Dao lại hot đến vậy.

Thực ra, một người ngoài ngành như ông hoàn toàn không hiểu được những mánh khóe và thủ đoạn trong giới giải trí.

Ngoài Giang Sách ra, không ai biết nguyên nhân là gì.

Từ trước đến nay, công ty giải trí Ức Mạch luôn ở thế bị động, mặc dù lần nào Giang Sách cũng lật ngược thế cờ bằng thực lực tuyệt vời của mình, nhưng luôn ở trong thế bị động cũng không phải là cách.

Thế là, Giang Sách đã lên kế hoạch cho hành động lần này.

Không hành động thì thôi, chứ nếu đã hành động thì phải hạ gục đối thủ chỉ bằng một cú đánh.


Tin chắc rằng sau sự việc lần này, danh tiếng của Hoa Tưởng Dung đã hoàn toàn thối nát, sau này có muốn trở mình “đông sơn tái khởi” cũng là chuyện gần như không có khả năng.

Không chỉ có Hoa Tưởng Dung mà ngay cả công ty giải trí Bá Khổng cũng gánh họa theo.

Lần này Giang Sách chủ động tấn công, đánh cho Giải trí Bá Khổng không kịp trở tay, đánh cho Bách Tín Hoành phải choáng váng, trợn mắt há mồm.

Bọn họ đâu có ngờ Giang Sách cũng biết dùng những âm mưu hiểm kế như vậy?
Thắng lợi!
Một chiến thắng tuyệt đối.

Giang Sách họ nhẹ vài cái rồi mỉm cười nói: “Hình như trận PK lần này đã có kết quả.”
Bấy giờ Đinh Khải Sơn mới phản ứng lại, bật cười hả hả.

“Từ Thông, bây giờ đã có kết quả rồi, không phải cậu luôn miệng chắc nịch là Hoa Tưởng Dung sẽ thắng sao? Tại sao đến cuối cùng số phiếu của Lăng Dao lại cao hơn? Tự vả mặt có đau không?”
Đau chứ.

Đương nhiên là rất đau!
Từ Thông mếu máo, khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng kết quả của trận PK này đã được định sẵn từ trước, sao lại thay đổi vào phút chót chứ? Rốt cuộc đoàn đội của Tưởng Hoa Dung có đáng tin không vậy?
Đinh Khải Sơn không kìm nén được sự sung sướng, đầu tiên ông cởi áo khoác ngoài, ném cho Từ Thông.

“Bác trai, bác làm gì vậy?” Anh ta hỏi.

“Làm gì à? Haha, cậu quên vụ cá cược cho chính cậu đề ra rồi à? Trong vòng một tháng tới đây, quần áo của cả nhà chúng tôi sẽ do cậu phụ trách giặt đấy!”
Từ Thông sắp bật khóc.


Anh ta đường đường là một Hoa Kiều, lương hàng năm lên đến con số hàng triệu nhân dân tệ thế mà bây giờ lại sa đọa đến mức phải giặt quần áo cho người ta trong một tháng trời, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì quá mất mặt.

Từ Thông nhìn vợ mình, rồi lại nhìn ba vợ.

Nhưng Vương Phượng Nhã và Vương Chí Vinh đều ngại ngùng quay đầu đi, món nợ này do anh ta tự mình gánh vác, hai ba con nhà họ Vương không muốn chịu đen đủi cùng đâu.

Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Loại người này thật đáng ghét, quần áo của con không cần anh ta giặt, chỉ cần cho anh ta một bài học nhớ đời, sau này đừng có mà kiêu căng đắc ý như vậy nữa!”
Đinh Khải Sơn bật cười: “Không sao, chỉ riêng quần áo của ba thôi đã đủ cho cậu ta giặt rồi.”
Ông nhìn Từ Thông, cười xấu xa: “Cháu trai Từ Thông, quần áo của bác vừa bẩn vừa hôi, đặc biệt là đồ lót của bác, y như đồ được vớt lên từ dưới cống vậy.

Cháu đừng có chê nhé, hahaha.”
Đừng chê ư?
Từ Thông đã ghét bỏ đến nỗi không nuốt nổi cơm rồi.

Tại sao số phận anh ta lại khổ đến như vậy? Tại sao mỗi lần muốn lên mặt với người ta mà đến cuối cùng chính bản thân lại thua sạch sành sanh.

Giang Sách nhất định là khắc tinh của anh ta.

Chọc vào ai không chọc lại cứ khăng khăng chọc vào Giang Sách, vậy chỉ có thể nói đó là vận rủi của anh ta.

Sau bữa tối, người nhà họ Vương đã rời đi, Đinh Mộng Nghiên cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Bữa cơm của tối hôm nay kéo dài rất lâu, có khó chịu, có vui vẻ, trải qua mọi cung bậc cảm xúc thì con người cũng thấy mệt mỏi.

Lúc này, Giang Sách vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô.


“Có chuyện gì vậy?” Đinh Mộng Nghiên hỏi.

“Mộng Nghiên, còn một tiếng nữa là sang năm mới rồi, anh muốn đưa em đến một nơi.”
“Hả?” Đinh Mộng Nghiên hơi do dự.

Bây giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết.

Nửa đêm nửa hôm còn lang thang ở ngoài, không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng Đinh Khải Sơn lại nói: “Aiya, hiếm khi có dịp Sách nhi muốn đưa con ra ngoài chơi, con đi đi, thanh niên mà cứ suốt ngày ở nhà cũng không tốt đâu.”
Đinh Mộng Nghiên hết nói nổi,
Ông vẫn là ba cô đấy chứ?
Nửa đêm còn bảo cô ra ngoài chạy loăng quăng, không sợ gặp phải kẻ xấu hả?
Giang Sách nói: “Có anh ở đây, anh sẽ đảm bảo an toàn cho em, không cần lo lắng.”
Có câu này của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên liền thấy rất yên tâm.

Vì từ trước đến nay, những gì Giang Sách hứa với cô anh đều làm được, không có chuyện gì mà anh không làm được hết.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết Giang Sách định đưa cô đi đâu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”
Đinh Mộng Nghiên khoác tay Giang Sách, hai người nắm tay nhau ra ngoài.

Giang Sách lái xe, ba mươi phút sau, anh đưa cô đến một công viên đang sáng rực ánh đèn.

Đó là công viên Hoa Hải.

Đây là nơi ba của Giang Sách, ông Giang Hàn Phi thích đến nhất.

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, hai người ngồi trên bậc đá.

Công viên này khá nổi tiếng, dù đã mười một giờ đêm nhưng vẫn có rất nhiều người đang vui chơi trong công viên, trong đó phần lớn là các nam thanh nữ tú.


Mọi người đi theo đôi, ngồi sóng vai nhau.1
Có người tặng hoa cho người yêu, có người xếp nến thành hình trái tim, bày tỏ tình cảm, hôn môi, ôm ấp, chỗ nào cũng tràn ngập không khí của tình ái.

Trong công viên này đâu đâu cũng thấy tình yêu.

Nhìn người khác ôm ấp tình tứ, trái tim Đinh Mộng Nghiên cũng đập thình thịch, nắm chặt tay Giang Sách hơn.

Cô hỏi: “Giang Sách, anh đưa em đến đây làm gì?”
Giang Sách mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Anh nhớ lúc còn nhỏ, hàng năm vào đêm giao thừa, ba anh đều đưa anh và em trai đến đây.

Ba nói, đây là nơi ba gặp mẹ.

Mỗi năm cứ đến đêm giao thừa là ba lại đến đây để tưởng nhớ mẹ, một nhà ba người bọn anh sẽ ngồi ăn đồ ăn vặt, uống nước và trò chuyện, vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Bây giờ mẹ và em trai anh đã mất, ba anh cũng bặt vô âm tín.

Mộng Nghiên, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của anh, anh muốn em ở bên anh, cùng anh sống lại trong cảm giác có gia đình, cũng để mẹ và em trai anh ở trên trời nhìn thấy bây giờ anh đang rất hạnh phúc.

Mong bọn họ có thể phù hộ cho anh sớm tìm được ba.”
Khóe môi Đinh Mộng Nghiên cong lên, cô và Giang Sách đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh thốt ra những lời chân thành như vậy.

Cô dựa đầu vào vai Giang Sách, hai tay ôm eo anh, cùng anh ngắm bầu trời.

Có lẽ trên bầu trời kia, mẹ và em trai Giang Sách cũng đang nhìn bọn họ.

“Mộng Nghiên?”
“Vâng?”
“Có thể lấy được em thật hạnh phúc.”.