Khuôn mặt của Đinh Mộng Nghiên không giấu được vẻ thất vọng.
Đinh Khải Sơn lại rất tin tưởng và ủng hộ con rể, ông nói: “Mộng Nghiên, Sách Nhi đã nói muốn tặng quà cho con thì sẽ tặng.
Con yên tâm đi, rất nhiều lần như vậy rồi, có lần nào Sách Nhi khiến con thất vọng đâu chứ?”
Từ Thông lắc đầu.
“Bác à, bác thật khờ khạo đến mức đáng yêu.”
“Anh ta tặng quà ư? Có thể tặng quà gì chứ? Chẳng lẽ có thể lấy món quà từ trên ti vi ra được sao?”
“Mọi người à, đừng tự lừa mình dối người nữa, tốt nhất hãy chấp nhận sự thật đi.
Giang Sách chính là muốn mượn hoa dâng phật thôi, anh ta có thể làm chuyện này cũng coi như không tệ, ít nhất anh ta cũng không quên mọi người.”
“Muốn nhiều hơn à, thôi đừng mong đợi nữa.”
“Dù sao một người có thu nhập tám ngàn tệ một tháng thì có thể mua được cái gì chứ?”
Những câu nói vô cùng hợp tình hợp lý.
Đúng vậy, Giang Sách còn không ở nhà thì tặng quà gì được chứ? Tặng như thế nào đây?
Nếu nói là nhờ người đến tặng quà thì còn đáng tin hơn, đằng này Giang Sách lại bảo họ xem ti vi chờ quà, ha ha, quà từ trong ti vi có thể chạy ra ngoài được ư?
Đúng là một trò đùa quốc tế.
Đinh Mộng Nghiên lắc đầu rồi đứng dậy: “Con ăn xong rồi, con đi nghỉ ngơi trước đây.”
Cô muốn về phòng.
Đinh Khải Sơn lập tức ngăn lại: “Con làm gì mà vội vàng như vậy? Cứ xem xong món quà của Sách Nhi là gì rồi hãy đi.
Con gái à, ngay cả chồng mình mà con cũng không tin ư?”
Không biết vì sao mà lúc này Đinh Khải Sơn rất tin tưởng Giang Sách.
Có lẽ là do Giang Sách đã nhiều lần giúp ông giải quyết vấn đề nên giờ đây Đinh Khải Sơn đã tin tưởng Giang Sách đến tận xương tuỷ.
Đinh Mộng Nghiên thở dài.
Cô quyết định cho Giang Sách thời gian là một bài hát.
Sau khi nghe xong bài hát này sẽ xem thử Giang Sách đã chuẩn bị món quà gì cho cô, nếu thật sự giống như Từ Thông đoán là mượn hoa dâng Phật thì…
Khi đó cô thực sự không biết phải làm thế nào.
Mỗi một giây của bài hát trôi qua đều là sự giày vò, mọi người đều đặt đũa xuống cùng nhau xem ti vi, ai cũng muốn biết Giang Sách đang giở trò gì.
Cuối cùng thì bài hát cũng kết thúc.
Người dẫn chương trình Sở Nhạc Đồng bước ra sân khấu, sau một vài lời nhận xét hài hước, anh ta thông báo với mọi người một chuyện: “Có một vị tên là Giang Sách, bởi vì buổi tối tăng ca nên không thể đón năm mới cùng vợ, vì vậy mà rất tiếc nuối.
Anh ấy muốn xin lỗi vợ mình nên đã chuẩn bị một món quà, bây giờ, anh ấy muốn tặng món quà này trước mặt mọi người đang xem ti vi.”
Vừa dứt lời.
Tiếng pháo hoa vang lên.
Có tiếng pháo nổ vang, trong tích tắc, màn hình ti vi chuyển sang nhiều màn hình nhỏ, trên mỗi màn hình đều đang trình diễn pháo hoa.
Toàn bộ thành phố Giang Nam chìm trong biển pháo hoa.
Bùm.
Bùm.
Đinh Mộng Nghiên cũng nghe thấy một loạt pháo ở ngay phía đối diện của khu dân cư mà họ đang sống.
Đồng thời trên ti vi xuất hiện một dòng chữ: “Mộng Nghiên, đêm nay cả thành phố Giang Nam vì em mà tỏa sáng.”
Đinh Mộng Nghiên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Cô cũng không biết phải nói gì, Giang Sách này cũng chơi lớn quá rồi chăng?
Cả thành phố Giang Nam, nơi nơi đều bắn pháo hoa, phải trả bao nhiêu tiền mới đủ đây?
Giang Sách vì Đinh Mộng Nghiên, thật sự đã làm hết sức có thể.
Đinh Khải Sơn vui sướng ngất ngây, đứng dậy đi ra cửa, nhìn loạt pháo hoa trên bầu trời mà miệng cười đến mức không khép lại được.
“Tốt, tốt.”
“Sách Nhi, thật không hổ danh là con rể của tôi.”
“Thật ra tôi cũng muốn tặng một món quà lãng mạn như vậy, nhưng lại chẳng có nhiều tiền, Sách Nhi đã làm được chuyện mà tôi đây không làm được, giỏi!”
Đinh Mộng Nghiên sung sướng tới mức khẽ bật cười thành tiếng.
Giờ phút này, cô chỉ còn cảm thấy hạnh phúc.
Những gì Giang Sách đã làm cho cô, quả thật vô cùng kì diệu.
Nhưng mà, món quà vẫn chưa kết thúc.
Trên ti vi, người dẫn chương trình Sở Nhạc Đồng thông báo tiết mục tiếp theo là một bài hát kinh điển của siêu sao Tạ Thính Phong, bài hát “Cảm ơn tình yêu.”
Giữa tiếng hò reo của khán giả, Tạ Thính Phong cầm micro lên sân khấu.
Câu đầu tiên là: “Bài hát này dành tặng cho vợ của anh Giang Sách, cô Đinh Mộng Nghiên.”
“Cũng dành tặng cho tất cả mọi người có mặt ở đây.”
“Hy vọng mọi người sẽ thích.”
Siêu sao trút hết tình cảm để biểu diễn.
Món quà này quá quý giá, cao cấp hơn nhiều so với mấy bài hát trên đài phát thanh kia.
Nghe bài hát hay, ca từ đẹp đẽ mà đôi mắt của Đinh Mộng Nghiên ươn ướt.
Vui đến nỗi rơi nước mắt.
Giang Sách thực sự đã tặng cho cô một món quà, mặc dù anh không về nhưng tấm lòng này cũng đủ để trân quý rồi.
Đinh Khải Sơn trở lại chỗ ngồi, liếc nhìn cuộn băng trên bàn nói: “Chí Vinh, Từ Thông, bây giờ đã là niên đại gì rồi mà còn đặt bài hát trên đài phát thanh, thật là vô vị.”
“Lúc nào đó mấy người cũng học hỏi con rể của tôi, bảo siêu sao hát một bài hát trước mặt người dân cả nước nha?”
Mặt mo của Từ Thông đỏ bừng.
Đó là buổi biểu diễn đêm giao thừa của công ty giải trí Ức Mạch, mỗi khách mời đều là những ngôi sao đắt đỏ, anh ta mời một người cũng không nổi chứ đừng nói đến việc mời hát trước người dân cả nước.
Từ Thông không hiểu nổi, dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào Giang Sách, một kẻ có mức lương tám ngàn tệ một tháng mà có thể mời được siêu sao ư? Lại còn có thể thuyết phục quản lý của công ty giải trí Ức Mạch cho phép anh tặng quà vào một đêm quan trọng như vậy.
Đúng thật là!
Đinh Khải Sơn thừa thắng xông lên nói với Vương Phượng Nhã: “Phượng Nhã, cháu nhìn xem pháo hoa bên ngoài đều là món quà của Giang Sách nhà chúng tôi gửi tặng con gái bác đấy.
Đêm nay, cả thành phố Giang Nam đều tỏa sáng vì con gái bác.”
“Chậc chậc chậc, tại sao cùng là đàn ông mà Từ Thông của cháu lại không bày tỏ gì vậy?”
“Cậu ta không tặng nổi pháo hoa thì tặng mấy pháo kép cũng được mà, ăn mừng chút thôi cũng được, sao mà không tặng gì hết vậy?”
Vương Phượng Nhã cúi đầu, không còn gì để nói.
Đinh Khải Sơn vui đến mức cười không khép được miệng: “Mặc dù tiền lương Giang Sách nhà chúng tôi chỉ có tám ngàn một tháng nhưng nó không tiêu xài hoang phí, rất khắt khe với bản thân.
Tiền của thằng bé đều để dành cho ba mẹ vợ và vợ, đó mới là người đàn ông tốt.”
Ông quay lại nói với Vương Chí Vinh: “Ngược lại Từ Thông nhà mấy người lại chẳng ra gì, mỗi năm kiếm được cả trăm vạn mà lại tặng cho ông một cái băng hỏng năm tệ, hơn nữa lại quên béng mất cả vợ của mình.”
“Tôi rất muốn biết, tiền của cậu ta đã đi đâu hết rồi?”
“Có phải là đã bao người tình ở bên ngoài không?”
Từ Thông vỗ bàn rồi đứng bật dậy: “Bác trai, xin hãy tự trọng.”
Đinh Khải Sơn vui vẻ: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu làm gì mà kích động dữ vậy? Tục ngữ nói đúng, cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu cậu không có gì thì tôi có nói bao nhiêu cũng vô ích, không phải sao? Nhưng nhìn cậu kích động như vậy, có phải đã bị nói trúng tim đen rồi không?”
Phải công nhận Đinh Khải Sơn cũng thật là cay độc.
Từ Thông tức giận đỏ mặt tía tai.
Năng lượng dồn dập trước đó biến mất không còn tăm hơi, một lần nữa, anh ta lại bị đánh bại thảm hại..