Dưới sự mời mọc của Giang Sách, Dương Diệp Hoa cũng tiến vào hàng ghế Vip, góc độ nơi này có thể quan sát tốt nhất màn biểu diễn của các ca sĩ trong buổi biểu diễn.
Trình Đan Đình cúi đầu ngồi cạnh Giang Sách.
Một lúc sau, cô ấy bỗng nói với Giang Sách: “Tổng giám đốc Giang, tôi xin lỗi, tôi không nên không tin tưởng anh.”
Giang Sách nhún vai.
“Không sao đâu, cô đừng để trong lòng.”
Anh càng như vậy thì trong lòng Trình Đan Đình càng áy náy, cô ấy thà để Giang Sách mắng chửi cô ấy mấy câu, bây giờ cô ấy cảm thấy cực kỳ áy náy.
Lúc này cô ấy mới biết hóa ra Giang Sách thật sự khác với những người đàn ông xấu xa kia.
Có thể giữ mãi niềm hy vọng vào người đàn ông này.
Nhưng cô ấy vẫn không hiểu rõ Giang Sách làm được mọi chuyện bằng cách nào.
Trình Đan Đình nảy sinh lòng tò mò nên hỏi: “Tổng giám đốc Giang, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh làm được bằng cách nào không?”
Giang Sách giải thích: “Chuyện này rất đơn giản, tôi là bạn tốt của chủ tịch Châu báu Hằng Tinh.”
“Hả?”
“Suỵt! Cô không được nói với người khác đấy.”
Trình Đan Đình dở khóc dở cười, sớm biết thế này cô ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Thảo nào mới đầu Giang Sách hoàn toàn không sợ hãi, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thì cần gì phải sợ nữa?
Trong tiếng cười khổ của Trình Đan Đình, buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch đúng giờ bắt đầu.
Đầu tiên là Trương Tập Hữu lên sân khấu trình diễn một bài để mở màn.
Sau đó MC sẽ lên sân khấu.
Nhưng khác với những gì mọi người nghĩ, lần này MC của Giải trí Ức Mạch không phải là Phương Tân Minh – người đứng đầu trong giới MC, mà là Sở Nhạc Đồng – một chàng trai vắt mũi chưa sạch trông cực kỳ lạ mắt.
Mới đầu mọi người đều khó chấp nhận.
Từ SSR biến thành N, kim cương biến thành kim cương pha lê, chênh lệch một trời một vực như vậy khiến người khác khó có thể chấp nhận.
Rất nhiều khán giả dứt khoát chuyển kênh.
Khán giả ở hội trường cũng bộc lộ tâm trạng bất mãn.
Mấy chuyện này đều có thể dự đoán trước.
Giang Sách lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn Sở Nhạc Đồng dẫn chương trình, để xem anh ta dùng cách nào để xoay chuyển cục diện dưới tình huống mọi người đều bất mãn.
Nhưng...!
Hình như Sở Nhạc Đồng sợ rồi, anh ta đứng im ở đó không nhúc nhích, cũng chẳng nói một câu.
Mà cứ thế nhìn khán giả phát tiết cảm xúc.
Anh ta đứng im suốt ba phút.
Phải biết rằng một buổi biểu diễn có thời gian trống ba phút là chuyện cực kỳ đáng sợ, mọi người đều cảm thấy Sở Nhạc Đồng đã mơ màng, sắp phá hủy buổi biểu diễn rồi.
Trán Trình Đan Đình toát mồ hôi lạnh.
Tên lính mới này vừa vào nghề chưa được một năm nên không thể dựa dẫm được.
Ba phút sau, mọi người cũng mắng chửi đủ rồi, cũng phát tiết hết tâm trạng bất mãn.
Sở Nhạc Đồng mới cầm micro lên cười hì hì rồi từ tốn nói: “Mọi người đều mệt rồi đúng không? Bây giờ đến lượt tôi rồi.”
Phụt!
Khán giả ở hội trường bị chọc cười trước câu nói này, mọi người đã gặp qua người hèn hạ nhưng chưa thấy ai hèn hạ như anh ta.
Hóa ra ban nãy Sở Nhạc Đồng không lên tiếng là vì tâm trạng khán giả quá chống đối, nói không lại khán giả, nên mới đợi khán giả nói mệt rồi bản thân mới lên tiếng.
Anh ta vừa mở miệng đã chọc khán giả tức đến mức bật cười, chuyện này cũng thật sự là một bản lĩnh.
Thật ra con người là thế, cũng không phải chuyện gì lớn nên phát tiết xong thì nở nụ cười, rồi mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Sở Nhạc Đồng vững vàng khống chế tâm lý khán giả.
Sau đó, anh ta nói ra một tràng lời pha trò chọc khán giả cười ha hả, buổi biểu diễn như biến thành đại hội tấu hài, mọi người lần lượt trút gánh nặng, khán giả càng xem càng thích.
Tâm trạng chống đối lúc trước cũng dần biến mất.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Sở Nhạc Đồng đã khiến mọi người tiếp nhận anh ta, từ chống đối đến tiếp nhận chỉ trong mấy phút, Sở Nhạc Đồng thật sự rất có thiên phú trở thành MC.
Sau đó, buổi biểu diễn tiến hành bình thường, từng ngôi sao lớn lần lượt lên sân khấu, chẳng còn ai nhớ đến Phương Tân Minh là ai?
Đồng thời xảy ra một chuyện cực kỳ thú vị.
Khán giả không những không chống đối Sở Nhạc Đồng, ngược lại còn cực kỳ “nhớ” anh ta.
Bởi vì chỉ nghe hát sẽ khó tránh khỏi rất khô khan, nên Sở Nhạc Đồng gánh trọng trách pha trò cực kỳ tốt, khiến khán giả nghe xong đều bật cười ha hả, bầu không khí ở hội trường vô cùng vui vẻ.
Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng Trình Đan Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy dám kết luận, chỉ cần đi theo tiết tấu này thì sau khi buổi biểu diễn lần này kết thúc, chắc chắn giá trị của Sở Nhạc Đồng sẽ tăng vọt, thậm chí còn có thể tiến vào hàng ngũ MC hạng A.
Nghĩ đến đây, cô ấy không thể không khâm phục ánh mắt nham hiểm của Giang Sách.
Giang Sách đang xem biểu diễn thì điện thoại đổ chuông, anh lấy ra xem thì thấy là vợ mình Đinh Mộng Nghiên gọi tới.
“A lô, Mộng Nghiên?”
“Giang Sách, giao thừa tối nay anh có về nhà không?”
“Anh xin lỗi, anh đang làm việc, có lẽ sẽ về nhà muộn một tý, em có chuyện gì gấp không?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
“Em cũng không có chuyện gì gấp gáp, mà chỉ thuận miệng hỏi thôi, vậy anh cứ làm việc đi, em cúp máy đây.”
Tút...!
Giang Sách nhìn màn hình điện thoại, bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Trình Đan Đình khẽ lắc đầu cười nói: “Xem ra vợ anh rất muốn anh về nhà cùng cô ấy.”
“Hả?”
“Chẳng phải chuyện này rất bình thường à? Lúc chuyển giao từ năm cũ qua năm mới, ai mà chẳng muốn ở bên cạnh người mình yêu?”
Trình Đan Đinh ho một tiếng rồi đề xuất: “Chuyện bên này đã giải quyết ổn thỏa rồi, tổng giám đốc Giang, hay là...!anh về nhà tụ họp với gia đình trước đi.”
Giang Sách ngẫm nghĩ.
“Tôi sẽ đợi thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng sau tôi sẽ quay về.”
“Tại sao anh phải đợi thêm nửa tiếng nữa?”
Giang Sách giả vờ thần bí nói: “Đến lúc đó cô sẽ biết thôi.”
Bên này.
Nhà họ Đinh ở số 33 tiểu khu Danh Uyển.
Bây giờ ở nhà họ Đinh, cả nhà Đinh Mộng Nghiên đang ngồi vây quanh bàn ăn đầy ắp thức ăn, cùng thưởng thức những món ngon.
Ngoài nhà họ Đinh, còn có đồng nghiệp cũ của Đinh Khải Sơn là Vương Chí Vinh dẫn theo con gái và con rể cùng tới dùng bữa, mọi người quây quần cùng nhau thưởng thức món ngon.
Từ lần trước con rể Vương Chí Vinh là Từ Thông bị Giang Sách sỉ nhục một trận thì luôn ghi hận trong lòng.
Lần trước, Giang Sách dùng thư pháp của Đường Bá Hổ và mời Lăng Dao đến trình diễn ca khúc đã sỉ nhục Từ Thông đến mức không có chỗ dung thân, kể từ đó, Từ Thông luôn chờ đợi cơ hội để trả thù.
Anh ta cứ đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi tới đêm giao thừa hôm nay, ai dè tên Giang Sách đó lại tăng ca ở công ty, chưa về nhà.
Từ Thông đã chuẩn bị một bụng từ nói móc, ai ngờ lại không có chỗ để dùng đến.
Nên anh ta rất lúng túng.
Mắt thấy Đinh Mộng Nghiên cực kỳ mất mát cúp điện thoại, Từ Thông liền biết bọn họ đã nói những gì, trong đầu anh ta nảy ra một suy nghĩ xấu xa.
Anh ta cố ý ho một tiếng, lạ lùng nói: “Chậc chậc, Mộng Nghiên, chẳng phải Giang Sách nhà các cô một tháng không được tám nghìn tệ sao? Anh ta nhận được số tiền ít ỏi như vậy còn phải tăng ca vào đêm giao thừa, cũng thảm thương quá rồi đó.”
Vương Phượng Nhã vợ của anh ta cũng phụ họa: “Chuyện này cũng còn cách nào đâu? Nhân viên tầng dưới chót là thế đó, nhận được tiền lương ít nhất nhưng lại làm việc mệt nhất, người càng vô tích sự thì càng cực khổ.”
Sắc mặt người nhà họ Đinh đều trở nên khó coi.
Từ Thông vẫn không buông tha nói: “Không ngờ vào ngày giao thừa thế này mà cũng phải tăng ca, thậm chí còn không về nhà, nhất định là tình cảm vợ chồng sẽ bất hòa, cố ý trốn ra ngoài rồi.
Gì mà đang tăng ca ở công ty, có quỷ mới biết liệu anh ta có đang ôm ấp say ngất ngây với cô em nào không?”.