Đôi má Tô Nhàn đỏ bừng như quả táo chín, cả người không tự giác cúi đầu xuống.
Tình cảm từ từ dâng lên trong lòng.
Cụ bà mỉm cười ra lệnh cho người mở nắp và tự tay lấy chiếc vòng cổ ngọc bích ra.
"Nào, đeo vào xem thử."
Cụ bà cố tình "giở trò xấu", đưa vòng cổ cho Giang Sách, và Giang Sách tự tay đeo nó cho Tô Nhàn.
Tô Nhàn của giờ khắc này cảm giác được cái gì gọi là hạnh phúc.
Cô ấy nhắm mắt lại và tận hưởng khoảnh khắc này.
Cụ bà nói đúng, không cần suy nghĩ về sau thế nào, cũng không cần nghĩ có thể ở bên nhau hay không, Những thứ đó đều không quan trọng, thứ bạn cần hưởng thụ chính là hiện tại.
Ít nhất là giờ phút này, người đàn ông trước mặt thuộc về bạn.
Ngay cả khi bạn giả vờ rằng anh ấy thuộc về bạn, vậy thôi cũng đủ rồi.
Giang Sách tự tay đeo chiếc vòng cổ ngọc bích cho Tô Nhàn.
Giờ khắc này, khóe mắt của Tô Nhàn có nước mắt chảy xuống.1
Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
"Sao lại khóc?"
"Không, không có gì."
Tô Nhàn xoay người lau nước mắt, đứng trước gương ngắm nhìn chiếc vòng ngọc.
Quả nhiên, nó rất phù hợp với cô ấy.
Cô ấy cầm sợi dây chuyền bằng cả hai tay, có được sự thỏa mãn lớn nhất.
Cụ bà ho khan một tiếng: "Hai vị, bữa tối đã bắt đầu, mời đi cùng bà già này qua dùng bữa."
Dưới sự dẫn dắt của cụ bà, mọi người cùng nhau đi lên lầu ba.
Tầng ba là nơi chỉ có nội bộ mới có thể đi lên, người ngoài hoàn toàn không được phép lên.
Có thể cho phép Giang Sách đi lên cũng là một ngoại lệ.
Lên đến tầng ba, chỉ thấy khắp nơi là cây cột chạm trổ, nguy nga tráng lệ.
Đây là "Cung điện Hoàng gia" thực sự!
Đi đến cuối có thể thấy một chiếc bàn dài, các nhân vật trọng yếu của bên trong gia tộc đều đã yên vị.
Một người đàn ông trong số đó trông có vẻ trung hậu với bộ ria mép bước đến và nắm lấy tay cụ bà.
"Mẹ, con nghe nói mẹ ở trên máy bay..."
Cụ bà nháy mắt ý bảo ông ta đừng nói thêm gì nữa, sau đó cụ bà giới thiệu Giang Sách với người đàn ông trước mặt.
"Thần y Giang, đây là con trai lớn của tôi - Kỳ Chấn."
Kỳ Chấn đi tới, kích động nói: "Cậu chính là thần y Giang? Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.
Nếu không có cậu, mẹ tôi không biết sẽ gặp phải tình huống khủng khiếp nào nữa.
Cậu đã cứu mẹ tôi, tôi không có cách nào báo đáp, xin nhận một lạy của tôi!"
Giang Sách hoảng sợ.
Tuổi của Kỳ Chấn lớn hơn anh hai mươi tuổi, dập đầu với anh trước mặt mọi người thì không hay lắm nhỉ? Anh mau chóng ngăn lại.
"Ông Kỳ, không cần khách khí."
Thấy quỳ không được, vì thế Kỳ Chấn bưng một chén trà nói: "Gan của tôi không tốt lắm, không thể uống rượu.
Tôi dùng trà thay rượu kính thần y Giang một ly!"
Nói xong uống cạn một hơi.
Thấy ông ta làm người hào sảng, nghĩa khí lúc tham gia quân ngũ của Giang Sách được khơi dậy, anh đưa tay ra cầm ly rượu.
"Vậy tôi cũng đáp lễ ông Kỳ một ly."
Giang Sách uống một hơi cạn sạch.
"Thần y Giang, tửu lượng tốt lắm!"
Dưới sự dẫn dắt của Kỳ Chấn, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan nghênh.
Đang thời khắc hòa hợp và được mọi người chào đón, một giọng nói gàn dở phát ra từ cầu thang.
"Là ai tửu lượng tốt?"
Sắc mặt của mọi người tức thì thay đổi, cả đám cấp cao của gia tộc xoay người lại, chẳng hề muốn nhìn người đến.
Cộc, cộc, cộc, sau vài tiếng bước chân, chỉ thấy một người đàn ông đáng khinh xấu xí với khuôn mặt tàn nhang, vừa nhìn đã thấy không phải là thứ gì tốt đẹp.
Đặc biệt là giọng nói ông ta nói chuyện giống như lấy móng tay sượt qua tấm kính vậy, khiến người ta nghe xong mà tê dại hết cả da đầu.
Người này chính là con trai thứ hai của cụ bà - Kỳ Dương.
Kỳ Dương nhìn thoáng qua Giang Sách: "Là nói cậu có tửu lượng tốt sao?"
Giang Sách lịch sự mỉm cười, nhưng không trả lời.
Kỳ Dương chỉ vào chính mình: "Biết tôi là ai không? Ngàn chén không say, biệt danh người ngoài đặt cho tôi - Túy Tửu Tiên.
Ở trước mặt tôi mà cậu cũng không biết xấu hổ xưng là tửu lượng tốt ư? Xì!"
Trên mặt Tô Nhàn tỏ vẻ bất mãn, người này bị sao vậy? Vừa đến đã trách mắng người khác, y hệt đồ thần kinh.
Cô ấy muốn tranh luận vài câu, nhưng lại bị Giang Sách ngăn lại.
Loại người này, tranh luận với ông ta không có kết quả tốt.
Hơn nữa mình là khách, người ta lại là chủ nhà, cũng không tiện nổi giận.
Quan trọng nhất là nếu ầm ĩ bất hòa với Kỳ Dương sẽ làm tổn thương thể diện của cụ bà.
Không đáng.
Kỳ Chấn lại chịu không nổi, bất mãn nói: "Chú hai, chú đừng có quậy nữa.
Thần y Giang chính là ân nhân cứu mạng của mẹ, không thể đắc tội!"
"Ân nhân cứu mạng ư? Ha ha."
Kỳ Dương nhìn về phía Kỳ Chấn: "Không nhắc tới chuyện này thì còn ổn.
Nhắc tới chuyện này, bụng em liền đầy lửa giận."
"Anh cả, anh làm việc kiểu gì vậy?"
"Thuốc của mẹ đều đưa qua tay anh mà tới, sao anh lại không cẩn thận như vậy, để mẹ uống thuốc không đạt tiêu chuẩn?"
"May mà mẹ cát nhân có thiên tướng, nếu có chuyện gì xảy ra, anh chính là tội nhân số một của nhà họ Kỳ chúng ta!"
Kỳ Chấn bị mắng mà không còn lời nào để nói.
Quả thật, thuốc của cụ bà đều là do Kỳ Chấn tự tay xử lý.
Thuốc xảy ra chuyện thì tất nhiên ông ta là người đứng mũi chịu sào.
Kỳ Chấn và Kỳ Dương luôn mâu thuẫn về tài sản của gia tộc.
Bây giờ lại xảy ra việc này, Kỳ Dương lại không tiếc hết thảy mà bôi đen Kỳ Chấn.
Một gia tộc khổng lồ như vậy, nhiều tiền như vậy, tuổi của cụ bà cũng đã lớn, sẽ cưỡi hạc bay về trời bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó, gia sản sẽ được phân chia như thế nào?
Hiện tại là cụ bà làm chủ lo liệu việc nhà, Kỳ Chấn được chăm sóc đặc biệt cho bà cụ, khó tránh khỏi đến lúc đó Kỳ Chấn sẽ được chia nhiều.
Nghĩ đến đây, Kỳ Dương liền cảm thấy khó chịu trong lòng, hận anh cả mình không thể mau chóng chết đi, như vậy sẽ không có ai cướp đoạt gia sản cùng với ông ta nữa.
Sự bất hòa giữa hai người con trai là điều khó chịu nhất trong lòng cụ bà.
Bà thở dài nói: "Được rồi, các con đừng nói gì nữa.
Chuyện này dừng ở đây, không ai được phép nhắc lại chuyện này."
"Không được!!!"
Kỳ Dương hung tợn nói: "Mẹ đã chịu bao nhiêu khổ sở rồi chứ? Không nhắc tới là không nhắc tới sao?"
Kỳ Chấn hỏi: "Vậy chú muốn tôi làm gì? Tự sát xin lỗi sao?"
Kỳ Dương cười ha ha: "Đừng nói khó nghe như vậy, anh là anh cả của em, anh em ruột thịt làm sao có thể giết lẫn nhau? Em cũng không cần anh làm gì cả, chỉ cần anh..."
Ông ta đi tới bên cạnh bàn, lấy ra ba cái bát lớn xếp từng cái một rồi khui một chai rượu trắng, rót đầy hết ba bát.
Đặt bình rượu xuống và chỉ vào ba bát rượu.
"Anh cả, nếu anh thật lòng biết sai rồi thì cứ uống hết ba bát này nhận tội với mẹ."
Gương mặt Kỳ Chấn bỗng chốc tái nhợt.
Điều này có khác gì với việc lấy đi mạng sống của ông ta?
Sắc mặt cụ bà tối sầm lại, rống lên: "Đủ rồi! Thằng hai, con đang quậy cái gì vậy? Không biết gan của anh cả con không tốt, không thể uống được rượu sao? Đụng đến một giọt thôi đã đau không chịu nổi, con còn bảo nó uống ba bát, con định giết anh cả của mình à?"
Kỳ Dương cười lạnh một tiếng: "Mẹ, mẹ thiên vị."
"Đây là rượu, không phải thuốc độc.
Con vẫn chưa nghe nói ai uống rượu có thể uống tới nỗi chết người cả."
"Gan của anh cả không tốt, nhưng không có nghĩa là không uống được dù chỉ một giọt, anh ấy vẫn có thể uống một chút."
"Nếu anh ấy có thể chịu đựng nỗi đau và uống xong ba bát rượu, điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự biết rằng mình đã sai và sẵn sàng dùng nỗi đau để chuộc tội."
"Ngược lại thì có nghĩa là anh ấy chỉ bô bô cái miệng! Hoàn toàn không phải thật sự biết sai rồi."
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Kỳ Chấn, chờ đợi câu trả lời của ông ta..