Tận đến khi Triệu Đỉnh rời đi, Trình Đan Đình vẫn không thể chấp nhận được.
Cô ấy tức giận, gằn giọng nói: “Tổng giám đốc Giang, anh thật sự quá lương thiện.
Một kẻ nội gián phản bội công ty như vậy mà anh vẫn không giết gà dọa khỉ sao?”
Giang Sách xua tay, đáp: “Không cần phải làm vậy.”
“Bây giờ ngoại trừ mấy người chúng ta ra, những người khác không hề biết chuyện có nội gián.
Sắp phải tổ chức buổi nhạc hội giao thừa thôi, vào thời điểm quan trọng như vậy, tại sao phải tự làm loạn lên? Hơn nữa, Triệu Đỉnh có năng lực nghiệp vụ rất xuất chúng, nếu để phí hoài như thế thì thật sự rất đáng tiếc.”
Trình Đan Đình bĩu môi nói: “Vậy anh không sợ anh ta sẽ lại một lần nữa bán đứng anh sao?”
Giang Sách nở nụ cười: “Cô nghĩ anh ta còn dám ư?”
Có bài học lần này, Triệu Đỉnh đã hiểu rất rõ về thủ đoạn của đám người Giang Sách, anh ta tuyệt đối sẽ không dám tái phạm.
Hơn nữa Triệu Đỉnh còn nợ Giang Sách năm trăm vạn, nợ người ta một khoản tiền lớn như thế, làm sao anh ta dám tùy tiện động thủ?
Một điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất: anh ta đã không còn lý do gì để phản bội nữa.
Giang Sách cho ta một ân tình lớn như vậy, nếu phản bội Giang Sách đầu tiên là anh ta sẽ thấy cắn rứt lương tâm, viện phí và tiền thuốc men cho ba anh ta cũng sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Uy hiếp kết hợp với dụ dỗ.
Giang Sách đồng thời làm được hai điều này, Triệu Đỉnh chắc chắn sẽ không có khả năng phản bội anh.
Trình Đan Đình nhìn Giang Sách với vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Bấy giờ cô ấy mới phát hiện ra hóa ra tâm cơ của anh thâm sâu như vậy, khác xa so với vẻ ngoài bình thường, vô hại của anh.
Cô ấy hỏi: “Giang Sách, trước đây anh thật sự đã đi lính ở Tây Cương ư?”
Giang Sách mỉm cười, nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng đi lính chỉ là xông pha chiến đấu, đánh đấm chém giết ư?”
“Không phải sao?”
“Đương nhiên là không.
Chiến tranh không chỉ là sự so bì, cạnh tranh xem ai dũng mãnh hơn ai.
Người hữu dũng vô mưu lúc nào cũng có thể bị kẻ địch giết hại.
Trong quá trình “chơi cờ”, cô không những cần phải biết kẻ địch nghĩ như thế nào mà còn phải biết được cấp dưới của mình nghĩ như thế nào.
Lúc nào cần cứng rắn thì phải cứng rắn, lúc nào cần mềm mỏng thì phải mềm mỏng, lúc nào cần giả câm giả điếc, tất cả đều cần có sự học hỏi.
Có những lúc, trừng phạt không thể đem lại cho cô hiệu quả mà cô muốn, hiểu chưa?”
Trình Đan Đình hoàn toàn choáng váng.
Những lời này của Giang Sách cách những gì cô ấy làm được rất xa.
Mặc dù mọi người đều hiểu đạo lý, nhưng chẳng có mấy ai thật sự làm được.
Cô ấy hỏi: “Giang Sách, rốt cuộc ở Tây Cương anh làm chức vụ gì?”
Giang Sách chỉ đáp một câu: “Tôi không thể tiết lộ được.”
“Được rồi, không nói thì thôi, tôi cũng không muốn biết nữa.” Cô ấy nhìn về phía cửa lớn: “Cũng không biết Triệu Đỉnh có thể mang lại cho chúng ta giá trị hữu ích nào không?”
Giang Sách nói bằng giọng chắc nịch: “Cô yên tâm đi, giữ lại Triệu Đỉnh, anh ta chắc chắn sẽ mang lại cho chúng ta những giá trị to lớn đến bất ngờ.”
“Mong là vậy.”
Một ngày trôi qua, không có chuyện gì xảy ra nữa.
Giang Sách vẫn như thường ngày, gọi một chiếc xe taxi về nhà.
Vừa về đến cửa, anh đã nhìn thấy mọi người trong nhà đang quây quần bên bàn ăn rồi.
Hôm nay họ không chủ động đợi anh về mà đã động đũa trước rồi ư?
Lúc bước vào, Giang Sách mới biết hóa ra trong nhà có khách đến.
Cũng không phải người ngoài.
Mà chính là em gái của Đinh Mộng Nghiên, cháu gái của Tô Cầm – Tô Nhàn.
“Sách nhi, nào, bát đũa của con đã chuẩn bị sẵn rồi.
Con mau qua đây ngồi đi.” Tô Cầm chủ động nói.
Giang Sách ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn cơm cùng mọi người.
Trong lúc đó, Tô Nhàn mỉm cười nói: “Anh rể, em sợ là phải xin lỗi anh trước rồi.”
Giang Sách ngẩn người, hỏi: “Hả? Ý em là gì?”
Tô Nhàn với tay rút hai tấm vé du lịch ra, nói: “Hôm trước mẹ em đã lấy cho em hai tấm vé du lịch năm ngày ở Milan! Em định đi cùng chị Mộng Nghiên, nên mấy hôm đó phải phiền anh “một mình trông phòng”, không có ai bầu bạn rồi.”
Khụ khụ...!
Giang Sách ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Mặt Đinh Mộng Nghiên cũng đỏ lên, nói: “Chỉ là đi chơi có mấy ngày thôi, cũng không phải ly biệt xa xôi, em nói như vậy dọa người quá.”
Đang lúc nói chuyện thì điện thoại của Đinh Mộng Nghiên đổ chuông.
Sau khi bấm nút nghe, trong ống nghe vang lên giọng nói của Đinh Trọng, hai người họ nói chuyện một lúc rất lâu.
Kết thúc cuộc gọi, Đinh Mộng Nghiên đặt điện thoại xuống, bất lực nói: “Tô Nhàn, chị sợ là phải nói xin lỗi em rồi.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Haizzz, gần đây công việc ở công ty quá nhiều, Đinh Phong Thành còn chạy ra ngoài chơi, ông nội chỉ có thể trông cậy vào chị, vì thế tạm thời chị phải ôm đồm thêm khá nhiều việc.
Đừng nói là đi du lịch, chị thấy ngay cả việc về nhà đúng giờ để ăn tối cũng khó.”
“À! Chuyện này...”
Tô Nhàn bĩu môi, hiển nhiên là có chút không vui: “Vậy chỉ có một mình em đi thôi ư, haizzz....”
Tô Cầm lắc đầu, nói: “Milan xa xôi như vậy, một mình Nhàn nhi ra nước ngoài có an toàn không?”
Bà quay đầu sang hỏi Giang Sách: “Sách nhi, gần đây công ty con có bận bịu gì không?”
Giang Sách chưa kịp phản ứng lại, tiện miệng đáp: “Không ạ, gần đây rất nhàn rỗi.”
“Vậy thì tốt, con đi Milan với Nhàn nhi đi, chăm sóc con bé cho tốt, đừng để nó bị kẻ xấu ức hiếp.”
Chuyện này...!
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên kỳ quái.
Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên, Tô Nhàn đều cúi đầu xuống, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Giang Sách không nghĩ gì nhiều, chỉ là sau vài lần tiếp xúc với Tô Nhàn lúc trước, anh biết trong lòng cô nhóc này đã có chút thay đổi, chỉ sợ một mình đi cùng cô ấy lâu như vậy sẽ “xảy ra chuyện”.
Còn Đinh Mộng Nghiên, thân là vợ Giang Sách, dù thế nào cô cũng không muốn người đàn ông của mình ở một mình cùng cô gái khác lâu như vậy, tận năm ngày.
Cho dù có là em gái mình cũng không được.
Cuối cùng là Tô Nhàn, thực ra cô ấy đã giấu kín đoạn tình cảm đó sâu trong đáy lòng, không muốn có bất cứ “xao động” nào.
Nhưng nếu hai người họ đi chơi riêng như vậy.
Haha, muốn không bị xao động cũng khó.
Vì thế không khí trên bàn ăn lúc đó hơi lúng túng khó xử, mọi người cũng không biết nên nói gì.
Mặc dù ba người họ đều muốn từ chối, nhưng không ai biết nên mở lời thế nào, nếu chủ động cự tuyệt thì cứ như là có chuyện gì mờ ám đằng sau vậy.
Sau một hồi im lặng, Tô Cầm nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Sách nhi, buổi tối con sắp xếp hành lý, sáng sớm ngày mai cùng lên máy bay với Nhàn nhi.”
Giang Sách cũng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Sau bữa cơm.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên quay về phòng ngủ.
Đinh Mộng Nghiên lạnh mặt ngồi trên giường, nét mặt hiện rõ vẻ không vui.
Giang Sách cũng không phải kiểu đàn ông biết dỗ dành phụ nữ, anh cứ ngốc nghếch đứng ở bên cạnh, cũng không biết nói gì.
Cuối cùng, là Đinh Mộng Nghiên chủ động lên tiếng trước: “Được rồi, loại người đứng núi này trông núi nọ.
Giang Sách, anh mà bên trái ôm bên phải ấp sẽ không được sống yên đâu!”
“Uầy, không phải đâu Mộng Nghiên, em đừng nghĩ lung tung.”
“Tại sao em lại nghĩ lung tung? Em gái em xinh đẹp trẻ trung như thế, còn là hoa khôi của trường, anh sẽ không có một chút động lòng nào ư?”
Giang Sách sợ tới mức lật đật chạy tới, nói: “Anh thề, trong lòng anh từ trước đến nay và cho đến sau này, mãi mãi chỉ có một mình em thôi, không hề nghĩ đến người khác.”
“Có cho anh hai lá gan anh cũng không dám như thế!” Đinh Mộng Nghiên véo mũi Giang Sách, nói: “Nói cho anh biết, sau khi đi phải an phận một chút.
Chú ý giữ khoảng cách, không được có suy nghĩ vớ vẩn nào đó.
Nếu để em biết được anh động tay động chân với em gái em, có tư tưởng không an phận nào đó thì em sẽ không tha cho anh đâu!”
“Anh tuyệt đối không dám!”
Giang Sách đáng thương, trước mặt vợ mình chẳng có một chút mặt mũi nào hết.
Nếu bị kẻ thù cũ nhìn thấy, đường đường là một chiến thần Tu La lại có thể trở nên “bất lực, yếu hèn” như vậy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Chỉ có thể nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!.