Không phải Đinh Trọng không muốn duy trì hình tượng của mình mà là ông ta không thể kiềm chế được!
Trong vòng chưa đầy một phút, không biết đã bắn liên thanh bao nhiêu cái.
Càng về sau tần suất càng nhanh, giống như là đánh bài vè vậy.
Đinh Trọng xấu hổ muốn tự đào hố chôn mình.
Ông ta lo lắng hỏi Lương Điệp: “Tiểu Điệp à, chuyện này phải làm sao đây?”
Lương Điệp cũng sững sờ, chỉ là một tiếng nấc nhỏ, theo lý mà nói uống hai viên thuốc thì sẽ chữa khỏi bệnh ngay lập tức, làm sao có thể...!
Bà ta sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, bó tay không có cách.
Chấn động càng ngày càng nhiều, căn phòng này không thể ở lại được nữa.
Mọi người đều đứng dậy và định bỏ ra ngoài.
Giang Sách lấy một tờ khăn giấy trên bàn, chia làm hai nửa, nhét vào hai lỗ mũi, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bước đến chỗ Đinh Trọng.
“Ông cụ, ngồi yên đừng nhúc nhích, tôi sẽ giúp ông loại bỏ luồng khí này là được.”
“Cậu?”
Đinh Trọng nghi ngờ nhìn Giang Sách, ông ta không dám đưa thân thể của mình cho cái kẻ vô dụng luôn huênh hoang khoác lác này được.
Đinh Khải Sơn khinh thường nói: “Sao hả, vẫn không tin được con rể của con à? Ba à, vừa rồi chẳng phải ba cũng không tin sao? Kết quả thế nào hả? Nghe kẻ lang băm nào đó uống thuốc của họ, đến nỗi xảy ra sự cố này đây.”
Lương Điệp sốt ruột.
Cho tới bây giờ chỉ có người khác nịnh bợ bà ta, lấy lòng bà ta chứ chưa có ai sỉ nhục bà ta như vậy.
Huống chi, trong lòng Lương Điệp thì Đinh Khải Sơn chính là một thứ rác rưởi, đáng lẽ phải là bà ta tùy tiện chà đạp ông mới phải, sao lại có chuyện ông đến đè đầu cưỡi cổ bà ta chứ?
“Đinh Khải Sơn, ông nói ai là lang băm? Làm phản rồi à?”
“Này, đàn ông nói chuyện, con đàn bà thối tha kêu cái rắm gì vậy?” Bị đè nén cả một đêm, Đinh Khải Sơn cũng nổi điên lên.
Đinh Vân Trấn tỏ vẻ không vui.
Ông ta cau mày nói: “Lão tam, sao lại nói chuyện với chị dâu như thế hả?”
Đinh Khải Sơn cười khẩy: “Anh hai, là anh của em nên em mới nói, tìm vợ thì tìm người đoan trang hiền lành chứ đừng tìm một lang băm suốt ngày nghĩ cách khoe khoang.
Anh xem lừa bịp ông cụ thành ra nông nỗi này rồi.
Hơn nữa đàn ông chúng ta nói chuyện, làm gì có chỗ cho bà ta chen vào? Anh hai, anh quản vợ kiểu gì vậy?”
Tô Cầm nhếch miệng.
Đinh Trọng Sơn là một người đàn ông gia trưởng, bình thường ở nhà bà vẫn luôn cảm thấy khó chịu khi nghe những lời này, không hiểu sao lúc này nghe lại thấy rất dễ chịu.
Lương Điệp nổi nóng: “Ông… ông… ông…”
“Tôi cái gì mà tôi? Anh hai, anh liệu mà quản tốt người phụ nữ của anh đi.
Đàn ông nói chuyện thì đừng có mà chen ngang.”
Đinh Vân Trấn cũng chết lặng.
Lúc này Đinh Trọng nhanh chóng ngắt lời mọi người: “Được rồi được rồi, tất cả an phận hết cho tôi.”
Ông ta quay đầu lại nhìn Giang Sách nói: “Cậu thật sự có cách trị bệnh cho tôi sao?”
“Đương nhiên.”
“Nếu không chữa được?”
“Hả…”
Giang Sách không biết dùng cái gì làm ‘thế chấp’, dù sao thì anh cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Đinh Mộng Nghiên đứng lên.
“Nếu Giang Sách không trị hết bệnh cho ông thì 5% cổ phần của cháu sẽ trả lại cho công ty!”
Giang Sách cảm động, lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên không hề do dự mà chủ động tin tưởng anh.
Thật ra sau khi sống chung lâu như vậy, Đinh Mộng Nghiên cũng phát hiện ra rằng mặc dù Giang Sách thường nói những điều kinh thiên động địa và phi thực tế nhưng lần nào cũng đều thực hiện được.
Ngẫm lại xem, Giang Sách đã từng thất bại chưa?
Không có.
Nếu đã như vậy, tại sao không chọn cách chủ động đặt niềm tin vào Giang Sách, người chồng luôn tạo nên kỳ tích này?
Đinh Trọng gật đầu: “Được, nếu cháu đã nói như vậy thì ông sẽ cho Giang Sách một cơ hội.
Nếu cậu chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ đưa số cổ phần của Phong Thành cho Mộng Nghiên.
Nếu cậu không chữa khỏi cho tôi, tôi sẽ lấy lại số cổ phần của Mộng Nghiên.”
“Một lời đã định.”
Giang Sách mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là những cây kim bạc, từ ngắn đến dài, kích thước khác nhau.
Lương Điệp vừa nhìn đã hiểu ra: “Giang Sách, chẳng lẽ là cậu định châm cứu cho ông cụ?”
“Đúng.”
“Ha ha, cậu bớt ra vẻ đi, mấy cây kim rách đó có tác dụng cái rắm ấy.
Đây đơn giản chỉ là lừa gạt trẻ con thôi.”
Giang Sách thản nhiên nói: “Nền văn minh Trung Hoa có tới năm nghìn năm, phải biết coi trọng chứ.
Có những chuyện không phải một bà già sính ngoại có thể hiểu được.”
Lương Điệp vừa sốt ruột vừa bực bội: “Được, tôi muốn xem mấy cây kim rách đó có ích gì.”
Giang Sách cũng không nói nhiều, sau khi để Đinh Trọng ngồi xuống thì bắt đầu châm.
Một cây, hai cây, ba cây.
Khi một cây kim vừa châm xuống, hiệu quả tức thì, phần dưới cơ thể của Đinh Trọng không bắn ra nữa, bụng cũng không còn sôi ùng ục.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Giang Sách cũng có chút tài năng.
“Tôi ổn rồi chứ?” Đinh Trọng hỏi.
“Chỉ tạm thời làm tan khí và mở thông đạo thôi.
Bây giờ tôi còn phải chữa trị dạ dày cho ông, cam đoan sau này sẽ không gây ra nhiều khí như vậy nữa.”
Nói xong, Giang Sách tiếp tục châm kim.
Lúc đầu Đinh Trọng rất sợ, sợ đau, sợ bị kim châm.
Nhưng không biết vì sao sau khi Giang Sách vừa châm vào thì không những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, toàn thân uể oải mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mười phút sau.
“Ông cụ, xong rồi.”
“Ơ, hả?”
Đinh Trọng mở mắt ra và thấy toàn bộ kim châm trên người đã được rút ra, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, bụng cũng không còn đau mà cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Thật thoải mái, dễ chịu quá.”
“Giang Sách, cậu thật sự rất giỏi đó.”
Ngay cả Đinh Trọng, người vẫn luôn ghét cay ghét đắng Giang Sách cũng không khỏi khen ngợi.
Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, ngồi tại chỗ không nói được câu nào, vẻ ngạo mạn đắc ý ban nãy đã biến mất.
Đinh Khải Sơn thì cực kỳ phấn chấn, vui tươi hớn hở nói: “Ba à, thấy chưa, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng chứ? Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đó.”
“Con rể của con có y thuật siêu phàm, lại là người khiêm tốn chứ không khoe khoang khoác lác.”
“Không giống như một vài tên lang băm, thùng rỗng kêu to, chỉ có xíu xiu bản lĩnh mà bày đặt khoe khoang.”
“May mà con rể con có bản lĩnh thật sự, nếu không hôm nay ông cụ không cần ngồi xe về nữa, cứ phóng hơi mà bay về thôi.”
E hèm...!
Tô Cầm kéo tay Đinh Khải Sơn, kêu ông đừng làm quá, được rồi đấy.
Đinh Trọng nhếch miệng, tuy rằng ông ta rất khinh thường gia đình Đinh Khải sơn nhưng hôm nay lại không nói gì, còn thật sự oán giận Lương Điệp.
Không có bản lĩnh thì đừng chữa bệnh lung tung cho người khác.
Còn cái mác bác sĩ chuyên ngành nội khoa ở nước ngoài.
Ha ha, mất mặt.
Giang Sách quay trở lại chỗ ngồi của mình và lấy khăn giấy ra để thông hai lỗ mũi.
Đinh Trọng thở dài, nói với vẻ miễn cưỡng: “Đúng là Giang Sách đã chữa khỏi bệnh cho tôi.
Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa 5% cổ phần của Phong Thành cho Đinh Mộng Nghiên.”
Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết.
Bị áp bức cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình được.
Hơn nữa cộng thêm 5% này, Đinh Mộng Nghiên đã có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của gia đình trong tương lai.
Lại nhìn Đinh Phong Thành, đắc ý mãi cuối cùng ngay cả cái rắm cũng chẳng có.
Đây gọi là thắng trước không tính là thắng.
Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người chiến thắng..