Câu này làm cho Giang Sách nghe mà sợ suýt chút hôn mê.
Mặc dù anh đã chinh chiến nhiều nơi, gặp gì cũng không sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy lời này vẫn bị dọa giật mình.
Anh ngại ngùng hắng giọng một cái: “À chuyện này không cần đâu.”
Tần Uẩn sửng sốt.
“Không cần sao?”
“Ừ, tôi sẽ không cưới cô đâu.”
Thấy anh nói như vậy Tần Uẩn lại cảm thấy rất bất ngờ, đồng thời cũng có một chút tức giận.
Trong suy nghĩ của cô ấy gần như tất cả những người đàn ông ở cạnh cô ấy đều muốn cưới được mình, mà cô ấy cũng đã quen với các kiểu cua gái của bọn họ.
Bởi vì nhìn thấy nhiều nên mới thấy chán ghét, buồn nôn.
Không người đàn ông nào có thể lọt vào mắt cô ấy, vì vậy nên cô ấy mới luôn độc thân đến tận bây giờ.
Đối với cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý thì muốn kiểu đàn ông nào là có loại đàn ông đó.
Chỉ có cô ấy mới có quyền chọn đàn ông, không có chuyện đàn ông chọn cô ấy hay không.
Nhưng hôm nay Giang Sách lại dạy cho cô ấy một bài học.
Hóa ra, vẫn còn có người đàn ông có thể chống lại sự xinh đẹp của cô ấy.
Tân Uẩn hơi không vui, giọng điệu không thân thiện mà hỏi lại: “Sao, anh cảm thấy tôi không xứng với anh à?”
“Không phải.”
“Hay anh thấy tội vẫn chưa đủ xinh đẹp?”
“Cũng không phải.”
Tân Uẩn nhíu mày: “Thế này không phải, thế kia cũng không phải, vậy vì sao anh từ chối tôi?”
“Bởi vì… Tôi đã có vợ rồi.”
Hiện trường bất chợt hơi xấu hổ.
Tân Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, mình nghĩ nhiều như thế mà lại không nghĩ đến người ta đã kết hôn rồi?
Cô ấy xấu hổ hắng giọng mấy cái: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Giang Sách cũng rất ngại: “Không sao, tôi giúp cô cũng không phải vì những thứ hứa hẹn này, mà chỉ là hoàn thành tâm nguyện của chiến hữu thôi, không có ý gì khác.”
Bầu không khí mập mờ còn có chút ngượng ngùng.
Vào lúc hai người đang không biết nên nói tiếp chuyện gì thì Tân Tử Dân nãy giờ vẫn hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Ba!”
Tân Uẩn vội vàng quay ra chăm sóc ông ấy, hơn nữa còn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Tân Tử Dân.
Sau khi nghe xong chuyện, Tân Tử Dân liên tiếp cảm ơn Giang Sách.
Nhưng chỉ cần nhớ đến con trai đã qua đời, trong lòng Tân Tử Dân càng quặn thắt, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là chuyện không ai có thể tiếp nhận nổi.
Giang Sách nói: “Có một chuyện tôi phải thay Tân Kỳ giải thích cho rõ ràng.”
“Thật ra mọi người đều đã hiểu lầm anh ấy.
Anh ấy không phải là kiểu người nhát gan không dám chịu trách nhiệm, mà ngược lại, anh ấy vẫn luôn là người cực kỳ có trách nhiệm.”
“Khi ấy, lúc mẹ sắp qua đời nhưng anh ấy cũng không về là do chúng tôi đang chiến đấu với kẻ địch, người chết và bị thương rất nhiều.
Nếu như lúc đó anh ấy quay về thì những tướng sĩ ở tiền phương sẽ chết và bị thương càng nghiêm trọng hơn, nhất là lúc đó cuộc chiến đang đến giai đoạn căng thẳng, bất kể một thay đổi nhỏ nào cũng đều ảnh hưởng đến thắng bại.”
“Vì tính mạng của toàn thể tướng sĩ, vì báo đáp cho tổ quốc, để chiến thắng kẻ địch nên anh ấy mới phải ở lại.”
“Từ xưa trung hiếu đã khó song toàn.”
“Mọi người thật sự đã hiểu lầm anh ấy rồi.”
Sau khi nghe Giang Sách nói, Tân Uẩn rơi vào trầm lặng.
Thật ra từ nhỏ đến lớn cô ấy đều coi anh trai như thần tượng của mình, nhưng sau này tất cả những điều anh trai làm đã khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng.
Yêu bao nhiêu thì lại hận bấy nhiêu.
Vì vậy sau này Tân Uẩn mới trở nên căm hận anh trai đến thế.
Bây giờ đã biết được sự thật, Tân Uẩn dần thấy tự trách, tất cả giận hờn đối với anh trai đều tan biến, sự sùng bái thuở nhỏ dành cho anh tự nhiên lại quay trở lại.
Tân Tử Dân cười khổ lắc đầu: “Đúng là số mệnh mà! Nhưng nghe cậu kể những gì Tân Kỳ đã làm ở biên cương phía Tây, nó không những không làm nhà họ Tân mất mặt mà còn là anh hùng của quốc gia, cái chết của nó cũng có ý nghĩa.
Hơn nữa, nó còn dựa vào sức mình mà tìm được cách chữa căn bệnh di truyền này, Tân Kỳ thật sự là niềm tự hào của nhà họ Tân chúng tôi!”
Đứa trẻ đã từng bị cả gia tộc xem thường cuối cùng cũng được mọi người công nhận lại.
Giang Sách nói tiếp: “Trước lúc ra đi Tân Kỳ có hai tâm nguyện.
Tâm nguyện đầu tiên là chữa khỏi được căn bệnh di truyền của gia đình, tâm nguyện thứ hai là giao “Bát quái khí châm” cho người trong gia tộc, sau này có thể phát huy tác dụng.
Bây giờ tôi giao lại cuốn sách cho hai người, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi.”
Tân Tử Dân và Tân Uẩn nhìn nhau một cái, cả hai đều lộ vẻ mặt đau thương.
Tân Tử Dân nói đầy bất đắc dĩ: “E là cậu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Bởi vì “Bát quái khí châm” dựa theo “khí thuật” cực kỳ đặc biệt của nhà họ Tân mà biến hóa ra.
Tân Kỳ cũng không biết được tài năng thiên bẩm của thằng bé cao đến chừng nào.
Hơn trăm năm nay nhà họ Tân trừ những tổ tiên thành lập gia tộc có “khí” thì những người đời sau đều không có, mãi đến khi Tân Kỳ ra đời.”
Tân Tử Dân nói: “Tân Kỳ là người duy nhất có “khí”.
Loại y thuật này cũng chỉ có nó mới có thể luyện đến thành thạo.
Những người khác luyện cũng không đến đâu, học chơi chơi thì còn được, còn muốn tinh thông nắm vững là không thể.
Vậy nên làm sao mà phát huy tác dụng được chứ?”
Tân Uẩn gật đầu: “Ví dụ như tôi vừa sử dụng trang “Cửu dương” ở cuối sách kia, thật ra tôi cũng chỉ có thể làm được đến sáu mươi phần trăm hiệu quả, nếu như có thể làm theo sách một trăm phần trăm thì có lẽ bây giờ ba tôi đã có thể xuống giường đi lại băng băng rồi.”
Lúc này Giang Sách mới ý thức được vấn đề.
Hóa ra cuốn sách y thuật này mặc dù xuất chúng nhưng ngoài Tân Kỳ ra thì gần như không có ai có thể luyện được?
Vậy chẳng phải là thành quả nghiên cứu cả đời của anh ấy cũng chỉ đành bỏ đi sao?
Giang Sách nhíu mày suy nghĩ.
Sự khó chịu trong lòng làm anh cảm thấy hơi tức giận, khí tức trên người thoắt ẩn thoắt hiện, người bình thường không thể nhìn ra được.
Nhưng đối với người có y thuật cao thâm như Tân Tử Dân, ông ấy chỉ cần nhìn qua là thấy luồng khí này.
“Cậu Giang, cậu…”
Tân Tử Dân kích động nói: “Trên người cậu có “khí” kìa!”
Giang Sách ngẩn người, anh cũng không biết trên người mình lại có thứ đó.
Tân Tử Dân nói: “Cậu Giang, cậu cảm nhận thật kỹ lại xem, có phải trong người cậu cũng có “khí” đang chuyển động, khi cậu sắp bộc phát, luồng “khí” này sẽ khiến cậu có thể phát ra sức lực lớn hơn?”
“Đó là “khí” sao?” Giang Sách nói: “Năm xưa giáo quan cũng nói với tôi lời tương tự như vậy.
Ông ấy nói khả năng thiên bẩm của tôi không phải tầm thường nên đã dạy tôi cách kiểm soát lực lượng này, vì vậy nên về mặt chiến đấu tôi càng mạnh hơn những người khác.
Thì ra đây chính là “khí”.”
Tân Tử Dân kích động nắm lấy hai cánh tay Giang Sách.
“Tốt quá, tốt quá rồi.”
“Cậu Giang, tôi sống đến chừng này tuổi, ngoài Tân Kỳ ra, cậu là người thứ hai có “khí” mà tôi gặp được.”
“Tâm huyết của Tân Kỳ cuối cùng cũng không bị uổng phí rồi.”
Giang Sách vẫn nhíu mày không thôi, thế nghĩa là sao?
“Ông Tân, ý của ông là…?”
Tân Tử Dân kích động nói: “Ý của tôi chính là để cậu học “Bát quái khí châm”, để nó được phát huy tác dụng!”
“Hả? Nhưng tôi là người ngoài ngành mà.”
“Này có sao đâu? Tôi sẽ dạy cho cậu y thuật nhà họ Tân, để y thuật của cậu đạt đến một trình độ nhất định, sau đó mới nắm giữ được “Bát quái khí châm”.
Cả Giang Sách và Tân Uẩn đều hơi kinh ngạc.
Phải biết rằng y thuật nhà họ Tân trước nay đều không truyền ra bên ngoài, đây chính là nền tảng để y quán nhà họ Tân có thể sừng sững đứng vững hàng trăm năm.
Nhưng giờ đây Tân Tử Dân lại tình nguyện giao hết toàn bộ lại cho Giang Sách.
Đây là cơ hội hiếm có và vinh quang biết bao nhiêu chứ?.