Chiếc xe nhanh chóng sẵn sàng, Tân Uyển để người hầu tiếp tục chăm sóc Tân Tử Dân, còn cô ấy tự mình lái xe đến công ty giải trí Ức Mạch một chuyến.
Suốt dọc đường lòng Tân Uẩn như lửa đốt.
Nhìn thấy trạng thái kia của ba, cô không biết khi nào sẽ qua đời.
Đều trách cô không tốt.
Nếu như cô không cố chấp theo ý mình, nếu cô không kiên trì tin lời của Thạch Văn Bỉnh thì Tân Tử Dân sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tân Uẩn càng ngổn ngang cảm xúc.
Cảm thấy chính mình đã “mưu sát” ba mình.
Kítttt
Một chiếc xe Lincoln màu đen lái tạt qua, ngang ngược chắn giữa đường.
Tân Uẩn không thể không dừng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một vết hằn dài.
Phanh xe đột ngột khiến Tân Uẩn suýt chút nữa đập đầu vào lưng ghế ngồi phía trước.
Cô ấy tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thưa cô, có một chiếc xe đột nhiên lao ra giữa đường, không thể đi tiếp được ạ!”
Tính mạng của Tân Tử Dân đang trong lúc nguy cấp, đúng lúc cấp bách lại nhảy ra một chiếc xe cản đường khiến Tân Uẩn tức nổ phổi.
Cô ấy mở cửa xe, đi thẳng đến xe trước mặt.
Trước giờ cô ấy vẫn luôn giữ lý trí nhưng lúc này cũng không nhịn nổi nữa mà mở miệng mắng người: “Anh có biết lái xe không thế? Anh chặn đường người ta rồi đấy, có biết không? Mau lái xe đi, tôi còn có chuyện gấp!”
Chiếc xe Lincoln không nhúc nhích.
Cửa sau xe mở ra, một người đàn ông ngồi trên ghế phía sau xe, trong tay còn cầm một quyển sách.
Người kia là Giang Sách, quyển sách là “Bát quái khí châm”.
Tân Uẩn đứng ngẩn ra.
Giang Sách cười, bình thản nói: “Còn đợi gì nữa? Mau lên xe, xe của tôi nhanh hơn xe cô.”
“À…”
Tân Uẩn không nói gì nữa, cứ thế lên xe của Giang Sách, sau đó xe chạy về hướng y quán của nhà họ Tân.
Trên xe.
Tân Uẩn hỏi: “Anh không về à?”
Giang Sách bình tĩnh nói: “Vốn định quay về nhưng tôi lại nghĩ chắc chắn cô sẽ đến tìm tôi, nếu tôi về sẽ trì hoãn thời gian, nhỡ bệnh tình của ba cô có chuyển biến đột ngột gì đó biết phải làm sao?”
Mặt Tân Uẩn hơi ửng hồng, hơi ngại ngùng.
“Vừa rồi tôi dùng những lời kia nói với anh mà anh vẫn còn suy nghĩ cho nhà tôi nữa? Xin lỗi anh.”
“Không có gì, tôi cũng không phải làm vì cô.” Giang Sách nói sự thật: “Tôi làm vậy vì Tân Kỳ thôi, dù sao đó cũng là ba của Tân Kỳ, kể cả tôi có giận hơn nữa cũng không thể lấy ba của chiến hữu ra trút giận được.”
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại.
Giang Sách và Tân Uẩn lần lượt xuống xe, đi vào trong y quán, đến trước giường bệnh của Tân Tử Dân.
Lúc này bệnh tình của Tân Tử Dân đã nghiêm trọng hơn nhiều, ý thức đã mơ hồ, hơi thở nặng nề.
Nhìn dáng vẻ đó chắc hẳn cũng không sống được bao lâu nữa.
“Nếu Tân Kỳ nói không sai thì trang cuối cùng có thể cứu người.” Giang Sách nói, đưa quyển sách cho Tân Uẩn.
Tân Uẩn cũng không khách sáo nữa, cũng không để ý đến mối hận với anh trai, lúc này còn thứ gì quan trọng hơn cứu sống ba mình chứ?
Cô ấy nhanh chóng lật đến trang cuối.
Chương cuối cùng của “Bát quái khí châm” là “Cửu dương thiên”.
“Bệnh hàn tổ truyền nhà họ Tân khó trị tận gốc là bởi vì khí lạnh trong người không chỉ đơn thuần là khí lạnh.”
“Nếu như dùng phương pháp làm nóng bình thường để điều trị, khí lạnh sẽ bị đồng hóa thành khí nóng, dẫn đến cơ thể nóng bức vô cùng.
Nếu như lúc này dùng phương pháp làm lạnh để điều trị thì khí nóng lại trở về thành khí lạnh.”
“Luồng khí này gặp lạnh trở lạnh, gặp nóng biến nóng, lơ lửng không cố định, không thể loại trừ.
Đây là bệnh di truyền nguy hiểm nhất của nhà họ Tân.
Nếu như cứ cố gắng chữa đi chữa lại không những không chữa khỏi được mà ngược lại còn làm cho cơ thể bị giày vò đến tàn tạ, người cũng mất mạng theo.”
“Bởi vì vậy, tôi sáng tạo ra phương pháp chữa trị Cửu Dương”.
“Cửu Dương lấy chín huyệt đạo trên cơ thể người làm cơ sở, dẫn dắt bệnh hàn vào huyệt đạo, bốn âm bốn dương, một cái là trung hòa.”
“Khi khí lạnh biến thành khí nóng, những huyệt đạo lạnh sẽ cân bằng lại, khi khí nóng biến thành khí lạnh, những huyệt đạo dương sẽ cân bằng.”
“Như vậy sẽ đạt được tình trạng âm dương cân bằng một cách kỳ diệu, hơn nữa luồng khí này cũng sẽ biến thành dinh dưỡng cho huyệt đạo trên cơ thể người, khiến cho người đó càng thêm khỏe mạnh.”
Sau khi đọc hết các dòng thuyết minh, Tân Uẩn kinh ngạc không khép nổi miệng.
Người có thể nghĩ ra phương pháp điều trị này đúng là trước sau chưa từng có người thứ hai.
Nói ngắn gọn là, cách chữa bệnh bình thường là lấy “bệnh” ra khỏi cơ thể người bị bệnh.
Nhưng bệnh di truyền của nhà họ Tân đáng sợ chính là ở chỗ không có cách nào để bài trừ ra được!
Kết quả là Tân Kỳ lại nghĩ đến không lấy “bệnh” ra khỏi người mà là ép chúng vào chín huyệt đạo trong cơ thể người, tạo thành âm dương hòa hợp, thành chất dinh dưỡng cho cơ thể.
Cực kỳ to gan.
Bởi vì chỉ cần một thao tác sai thì không những không chữa được bệnh mà bệnh còn càng nặng thêm nữa.
Đến lúc đó thì chết chắc không còn gì nghi ngờ.
Nhưng cũng phải nói lại, nếu như không làm như vậy thì Tân Tử Dân cũng không thể sống thêm bao lâu nữa.
Không còn thời gian mà nghĩ nhiều như thế nữa, Tân Uẩn bảo người mang châm đến, dựa theo những nội dung được ghi chép trong sổ mà làm theo từng bước một, phân tán “khí” trong cơ thể Tân Tử Dân vào chín huyệt đạo lớn trong cơ thể.
Khí nhanh chóng được hóa giải hết.
Không còn khí nữa, Tân Tử Dân đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy bất kể đau đớn hay thiêu đốt nào nữa, hơi thở cũng lưu thông dễ dàng lại.
Tân Uẩn lại bảo người mang thuốc bôi ngoài da đến, xử lý sạch sẽ những mụn mủ trên người Tân Tử Dân, băng bó gọn gàng.
Cô ấy vẫn còn chưa yên tâm, vẫn tiếp tục ở lại quan sát thêm.
Kết quả cô ấy kinh ngạc mà phát hiện ra, bệnh tình tiến triển hệt như những gì được viết trên sách, khí được hấp thụ hoàn toàn, hơn nữa chín huyệt đạo trên cơ thể cũng biến đổi theo khí, đạt đến sự cân bằng đầy vi diệu.
Luồng khí đó không những không tiếp tục “tác quái” trong cơ thể nữa mà còn trở thành chất dinh dưỡng trong cơ thể Tân Tử Dân, giúp ông ấy hồi phục sức khỏe.
Nhìn thấy hình ảnh này, Tân Uẩn cũng thở phào một hơi.
Cuối cùng ba cũng được cứu rồi!
Bầu không khí trong phòng hơi xấu hổ, Thạch Văn Bỉnh đứng ở một bên, cả người không được tự nhiên.
Anh ta muốn thông qua lần này mà có được y quán, có được Tân Uẩn.
Kết quả bởi vì tay nghề tàn tạ mà thất bại, ngược lại Giang Sách mà anh ta chế giễu lại cho Tân Uẩn quyển sách có cách cứu chữa.
Mặt đau quá.
Đường đường là con trai của trưởng hiệp hội Y học mà lại bị một người ngoài ngành đánh bại, chuyện này mà bị lộ ra sau này lấy mặt mũi nào gặp người ta nữa?
Thạch Văn Bỉnh không có liêm sỉ tiếp tục làm tới, khụ một tiếng ngượng ngập: “À thì, cô Tân này, chúc mừng cô đã chữa khỏi được bệnh của ba, nhà tôi vẫn còn chút việc, tôi xin phép không làm phiền nữa, tôi về trước nhé.”
Cũng không đợi Tân Uẩn đồng ý, anh ta đã cúi đầu, mặt mũi xám ngoét rời đi.
Danh tiếng của nhà anh ta bị quét sạch rồi!
Tân Uẩn nhìn bóng lưng rời đi của Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng: “Đồ lang băm hại người!”
Giang Sách khẽ cười: “Được rồi, việc tôi nên làm cũng đã làm xong rồi, cũng nên đi thôi, tạm biệt.”
“Đợi đã!”
“Còn chuyện gì à?”
Tần Uẩn nói: “Anh đã cứu ba tôi một mạng, theo lời đã hứa, tôi sẽ giao một nửa quyền điều hành y quán cho anh.”
“Hả?” Mặc dù Giang Sách có biết chuyện này nhưng anh không phải vì chuyện này mà đến.
Hơn nữa, anh là một kẻ tay ngang, nắm giữ y quán nhà người ta làm gì? Anh cũng đâu có biết khám bệnh cho người ta đâu.
“Còn nữa…” Tân Uẩn cắn môi, tâm trạng lên xuống bất định, cô ấy nhìn chăm chú Giang Sách một hồi lâu, đỏ mặt nói: “Theo lời đã hứa, tôi còn phải gả cho anh, làm vợ của anh.”.