Tối hôm đó, trời mưa tầm tã
Đông đang vác cái giường xếp ra ngắm sao trời chợt thấy 1 ngôi sao bay từ trên trời xuống. Với bản tính bất cần đời của mình Đông mang áo mưa và chạy đến chỗ ngôi sao vừa rơi đó. 1 ngôi sao màu vàng lấp lánh hình ngôi sao khiến lòng xao xuyến. Đông không chần chờ mà cầm lấy ngôi sao và chạy 1 mạch về nhà với suy nghĩ: Kiếp này khỏi đi học
Về đến nhà Đông chui vô giường ngủ và không ngừng vuốt ve, ôm ấp của quý của mình vơi mong muốn: Trời nhanh sáng đê còn đi bán.
Ò.......................Ó...................................O Gà gáy té le té le sáng rồi ai ơi gà gáy... bíp....bíp...bíp.
Đông bật dậy và tắt chuông báo thức vơi 1 tâm trạng tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa. Nhưng sự tốt đẹp đó lại nhanh chóng bị thay thế bởi sự hụt hẫng và tiếng la thất thanh:
"Làng.... Nước.....Ơi THẰNG CHÓ NÀO LẤY CỦA QUÝ CỦA BỐ A...................A.................................A."
Nghe tiếng la thất thanh em gái hắn là Võ Thị Thanh chạy vào và nói: "Anh Hai lại lên cơn mẹ ơi, lấy thuốc nhanh đi mẹ".
Không quan tâm đến em gái mình Đông chạy khắp nhà kiếm của quý của mình nhưng mãi không thấy.
Bước chân thê lương tập tễnh bước vào phòng Đông cảm thấy đau hơn cả Lão Hạc khi cho Cậu Vàng ăn món ""Bã DOG"".
Vừa đặt lưng xuống giường 1 tiếng tinh vang lên trong đầu của Đông.
"Hệ Thống Thăng Cấp đã được kích hoạt - Đang kiểm tra tình trạng kí chủ.
Mời ký chủ đặt mã bảo mật". ""Ôi đ-t mịa "" Đông chợt thốt lên vì không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Mã bảo mật đã được kích hoạt - Xin nhắc lại mã bảo mật là: Ôi đ-t mịa. Mong kí chủ không chia sẻ mã cho bất kì ai khác. Thanks kí chủ".
"Vãi Linh Hồn" đây là câu duy nhất Đông thốt ra sau khi nghe những gì mà cái hệ thống đó nói.
Đông chợt hỏi: "mày là cái gì vậy".
Hệ Thống:" I am Hệ Thống Thăng Cấp".
Đông: "Tui mù tiếng Anh".
Hệ Thống: "con Bò".
Sau khi bị cái Hệ Thống chửi Đông vẫn bình tĩnh 1 cách lạ thường. Bởi, ở trường bị cô chửi chai mẹ rồi.
Đông hỏi Hệ Thống: "Mày là viên đá lúc tối à? Thế mày giúp gì được cho tao không?".
Hệ Thống:" Không ai cho không ai cái gì bao giờ".
Sự chịu đựng của con người có hạn và giới hạn của Đông đã đến.
Đông thét lên: "Cái Đ-t mẹ mày giả thần giả quỷ. Nghĩ tao bị ngu à. Chương trình thực tế chứ gì, ông đây thông minh lắm, méo bị lừa đâu. Trò vặt của mày đi lừa bọn con nít 3 tuổi tuổi còn không tin.".
Đông thầm nghĩ:" Mình thông minh vô cùng luôn kaka.".