Chí Tôn Ám Long

Chương 17: Khởi đầu




Sau khi có Tàu Vũ Trụ thì trong lòng hắn lại khó chịu miên man.

1 là gia đình, người thân

1 là ước mơ

Biết chọn gì đây?

Đột nhiên tiếng hệ thống lại vang lên: " Việc gì khó đã có Phân Thân "

Giờ đây, nhờ có hệ thống hắn đã đưa ra được quyết định chính xác nhận cho mình. 1 quyết định khiến hắn sẽ không hối hận lúc về già.

Bây giờ hắn dùng hết điểm của mình mua thuốc tăng tuổi thọ, trị bệnh...v.v... để lại cho phân thân rồi dùng Tàu Vũ Trụ rời đi.

1 Ngày.....2 ngày.......3 ngày............. 30 ngày đã trôi qua. Nhờ có bản đồ của Tàu Vũ Trụ cho nên hắn khá thuận lợi đi đến 1 hành tinh cách Trái Đất gần nhất với khoảng 300.000 năm ánh sáng. Cũng trong thời gian này hắn cũng đã luyện tập thành công skill thứ 5 của Liệp Sát.

Đến gần hành tinh này đập vào mắt hắn chính là sự rộng lớn và nhộn nhịp ở đây. Hành tinh này to gấp vạn lầnTrái Đất của hắn còn Tàu Vũ Trụ thì nhiều không kể xiết mặc dù cùi hơn của hắn. Ở đây còn có trạm canh gác ngoài tinh không và khi Tàu Vũ Trụ đi qua còn phải giao nộp cái gì đó.

Nhưng điều làm hắn thắc mắc nhất chính là tại sao lại chưa có Tàu Vũ Trụ nào ngoài tinh không tìm đến Trái Đất của hắn.

Hắn nghĩ ngợi 1 hồi nhưng cũng không nghĩ ra nên đành tiếp tục đi đến. Đến trạm có 1 tên lính canh gọi hắn lại nói:

" Chào các hạ, Phí vào cửa là 10 Hạ Phẩm Linh Thạch "

Hắn hỏi lại: " Linh Thạch là cái gì "

Tên lính canh ngắm nghía Tàu Vũ Trụ của hắn 1 hồi rồi nói: " Linh thạch là tiền tệ tiêu dùng chung của toàn bộ các thế giới, ngoài tiền tệ ra nó còn có tác dụng tu luyện. Linh thạch cũng phân chia theo từng cấp bậc gồm Hạ Phẩm Linh Thạch - Trung Phẩm Linh Thạch - Thượng Phẩm Linh Thạch - Cực Phẩm Linh Thạch với tỉ lệ 100.000: 1 ở Hạ - Trung - Thượng còn từ Thượng - Cực thì tỉ lệ 1.000.000: 1 "

Bây giờ trong lòng hắn mới tá hoả " Không xu dính túi làm sao mà vào bây giờ ". Trong lòng là thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng vì hắn có thể chắc rằng " Tên lính canh đang nghĩ đến hắn là Chủ Tịch giả vờ" vì hắn đi sang thế cơ mà.

Hắn lạnh lùng đáp: " Ta đã xài hết linh thạch nên giờ không còn 1 viên nào. Ngươi chờ ta xuống lấy rồi trả cho ngươi nha "

Tên lính canh bắt đầu nghi hoặc hẳn rồi nói: " Đại gia à! Ta làm ở đây cũng cực khổ lắm chứ co vui sướng gì đâu! Ai cũng như ngài thì ta sống sao giờ "

Hắn thấy tên kia nói cũng có lý nhưng mà giờ hắn cũng không có thứ gì quý giá. Chợt hắn nhớ đến 2 viên trị thương đan của mình rồi đưa ra nói: " Ta dùng 2 viên này thay thế được không "

Tên lính canh sáng mắt bảo: " Được! Được! Mặc dù còn thiếu nhưng cũng tạm được rồi. Đại gia có thể đi "

Tên lính canh vừa nói xong thì đột nhiên 1 giọng thiếu nữ vang lên: " Tên lính chết tiệt kia! Thu phí có 5 Hạ Phẩm Linh Thạch thôi mà ngươi lấy người ta 2 viên trị thương đan. 2 viên đó ít cũng 100 Hạ Phẩm Linh Thạch rồi. Lừa đảo quá đáng. "

Nói xong, người thiếu nữ lấy 5 Hạ Phẩm Linh Thạch trả cho tên lính rồi đưa lại 2 viên trị thương đan cho hắn rồi nói: " Ngươi thừa tiền à sao vung tiền như rác vậy. Thừa thì đi làm từ thiện đi " Nói xong nàng quay mặt ra đi để lại cho hắn???????????

Haizzzzzzzzzzz. Hắn thở dài 1 tiếng rồi tiếp tục đi xuống. Đi theo những Tàu Vũ Trụ khác hắn đến 1 nơi khá giống với nới " Gửi xe " ở Trái Đất.

Hắn xuống sân bay xong thì hắn bắt đầu đi thăm thú khắp nơi. Sau khi hắn bay qua khá nhiều làng mạc thì hắn đến 1 nơi giống như thành trì thời xưa ở Trái Đất vậy nhưng điều khác biệt lớn là thành trì này có thể nói là nó rộng hành trăm ngàn km2. Ở phía trên thành có khắc 2 chữ

"Yên Thành". Lần này hắn đã quan sát kĩ hơn lần trước nên phát hiên được phí vào cửa là 1 Hạ Phẩm Linh Thạch. Hắn nhanh chóng ở ngoài thành bán đi 1 viên trị thương đan với giá 50 Hạ Phẩm Linh Thạch rồi vào trong thành.

Vừa vào trong thành hắn bị choáng ngợp bởi mọi thứ. Đường đông nghì ngụt, cùi giả như mây. Nhưng giờ đây mục đích duy nhất của hắn là kiếm gì ăn lót bụng. Gần 1 tháng trời ăn đan dược trị đói khiến hăn quên mất mùi vị thức ăn là gì mất rồi.

Có thể nói rằng thức ăn ở đây phải được coi là cực phẩm ngon hết chỗ để chê. Hắn ăn như chưa từng được ăn mà cuối cùng phải trả có 3 Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi.

Ăn xong rảnh rỗi nên hắn đi tham quan quanh thành 1 chuyến. Mặc dù hắn chưa đi hết nhưng hắn biết có 2 chỗ rất thú vị đó là Luyện Đan tháp, Hội Đấu giá. Luyện Đan tháp là 1 trong những thế lực lớn nhất trong toàn Vũ Trụ này. Chúng len lỏi qua hầu hết các thế giới và là nơi cũng cấp Đan dược cho hầu hết các Võ Giả còn Hội Đấu giá là nơi tổ chức đấu giá các loại vật phẩm quý hiếm và cũng là nơi buôn bán các dược liệu luyện đan. Ngoài ra hắn còn biết được 1 nơi nữa đó chính là Sơn Mạch. Sơn Mạch là nơi tụ tập của các loại yêu thú và dược thảo. Nơi đó rộng bao la bát ngát đi hoài không thấy điểm dừng vậy.

Ở ngoài phụ cận Yên Thành có 1 Sơn Mạch tên là Thâm Lâm Sơn Mạch. Nơi đây tụ tập hầu hết các yêu thú Nhất giai -> Tứ giai còn Ngũ giai thì rất ít khi xuất hiện.Ở trong Sơn Mạch để tránh nguy hiểm người ta thường kết thành dong binh đoàn đi vào.

Yêu thú cũng phân chia đẳng cấp như con người vậy. Yêu thú chia làm Nhất Giai -> Thập giai và cảnh giới tương đương với từ Linh Sĩ -> Linh Đế.

Ở mỗi đẳng chúng cũng phân chia thành Sơ Kì - Trung Kì - Hậu Kì - Đỉnh Phong. Yêu thú Ngũ Giai mở ra linh trí còn Thất giai thì sẽ hoá hình.

Do thời gian tu luyện của yêu thú rất lâu nên khi yêu thú và con người cùng đẳng cấp chiến đầu thì chiến thắng hầu như đều thuộc về yêu thú.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc này hắn đang chuẩn bị hành trang đi vào Thâm Lâm Sơn Mạch. Ở rìa ngoài của Sơn Mạch hắn chỉ gặp 1 số yêu thú nhất giai -> Tam giai nên cũng khá dễ giải quyết. Đang lúc tiến vào sâu bên trong thì hắn chợt nhận ra có 1 khoảng rừng đã bị đốt cháy cách đây không lâu. Khoảng rừng bị đốt 1 cách trơ trụi không 1 bóng cỏ cây. Hắn tiến đến quan sát thì thấy rằng lửa này khá là mạnh chắc cũng phải bằng 1/100 lửa của hắn.

Xem xét xong hắn lại tiếp tục hành trình của mình nhưng hắn lại chợt nhận thấy không ổn vì mình đã đi hơn 1000km rồi cũng không thấy 1 bóng con yêu thú nào. Theo kinh nghiệm 2 ngày nay của hắn thì chắc chắc 90% là gần đây có yêu thú ngũ giai. Nói đến yêu thú Ngũ giai thì cũng không quá đáng sợ đối với hắn nhưng hắn là 1 người yêu quý động vật cho nên không muốn tìm cách sát hại con Ngũ giai đó.

Trời tối dần

Đang lang thanh tìm chỗ dựng lều thì đột nhiên hắn nhìn thấy 1 hang động phát ra ánh sáng. Hắn nhanh chóng lẻn vào xem và phát hiện được người ở trong động là cô nàng giúp mình ở trạm gác.

Theo như hắn thấy thì cô nàng này nhất định là người tốt, tính khí hơi gắt gỏng 1 chút, Nhìn sơ qua thì thấy cũng thuộc hàng quý tộc nhưng không biết sao vô núi ở ẩn. Hắn rất muốn làm quen nhưng vẫn không nghĩ ra lý do. Đột nhiên hắn nảy ra 1 ý tưởng.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------

A.........A.................A..............AAAAAAAAAAAAA....Cứu ta với aaaaa.......

Nghe thấy tiếng kêu cứu ở ngoài động. Cô gái chạy ra đỡ hắn vào. Lúc này tên thanh niên được cứu đang vui mừng khôn xiết vì kế hoạch thành công mĩ mãn còn cô gái đang dốc lực trị thương cho hắn.

Sáng hôm sau hắn giả vờ tỉnh ngủ rồi nói: " Chào cô nương, ta là Hắc Long. Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương "

Cô gái đáp: " Ta là Phượng Huyền Linh là người của tộc...... "

"Tộc gì " Hắn hỏi lại

Huyền Linh vộ vàng nói: " Không có gì, ngươi còn bị thương nên nằm xuống nghỉ ngơi đi "

Giờ đây lúc đứng gần nàng hắn mới nhận thấy vẻ đẹp của nàng.Nàng có đôi mắt to sáng, hai lúm đồng tiền, môi hồng răng trắng, vai nhỏ eo thon. Đặc biệt sự phối hợp giữa bộ váy máu đỏ bó sát lại càng làm nổi bật lên những đường cong tinh tế của nàng.

Dường như " ohhhhh sự biến thái của ta đã va phải sự cảnh giác của nàng ". Hắn đã cảm nhận được chỉ số hảo cảm giữa hắn và nàng vừa mới lên đã hạ xuống con số " âm ".

Hắn nhẹ nhàng rời mắt rồi nằm xuống giả vờ ngủ còn nàng thì ra ngoài kiếm thức ăn.

Trời đã tối......

Hắn và nàng đang ngồi bên bếp lửa và trên tay nàng là món thịt thỏ quay thơm phức. Nàng đang ngồi ăn 1 cách ngon lành còn hắn thì phải nhịn đói. Có lẽ nàng đang trừng phạt ta chăng: Hắn tự hỏi

Sau khi nàng ăn no xong thì nàng mới quay đi ngủ và bỏ lại đống lửa và một ít thịt thỏ cho hắn. Hắn phì cười: " Thật là ngây thơ "

Nhưng hắn đâu biết nàng lại nghĩ: " Yếu ớt như hắn thì làm trò trống gì " Nếu như hắn mà biết được suy nghĩ này của nàng thì hắn sẽ bật dậy và ôm chầm lấy nàng và nói: " Sao nàng biết hay vậy "

- --------------------------------------------------------------------------------------------------

P/S: Tác giả đang máu dồn lên não rồi. Ae ngang qua để lại 1 comment tiếp sức nào