Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chương 9: Văn Yên Mộc cầu hôn




Bích Nhi nghe được lời nói lạnh lùng của nàng hơi sững sờ, chẳng bao lâu mà tiểu thư đã lạnh lùng như vậy, cũng là vì yêu đã khiến tiểu thư trở thành như hôm nay. Có lẽ nếu lúc đầu gặp phải chuyện như vậy, tuyệt đối nàng sẽ không dễ dàng buông tay, đừng nói là thiếp, sẽ dùng hết mọi thủ đoạn đoạt Ninh Vương lại.

Ngọn lửa ở trong chậu than lượn vòng, ánh sáng chiếu lên gương măt trẵng nõn của Thủy Mạc Nhi, cảm thấy thật xa cách. Bích Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng không suy tính nữa, bất luận tiểu thư như thế nào, cũng là tiểu thư của nàng.



Huống chi bây giờ tiểu thư càng bình dị gần gũi, nàng có thể dễ dàng ở bên cạnh hơn.

“Tiểu thư, thật sự tiểu thư định gả cho Cẩn Vương sau? Nghe nói Cẩn Vương hắn…” Bích Nhi muốn nói lại thôi.

“Ta có thể lựa chọn thế nào nữa, nhưng mà thật đúng là muốn chọn như vậy, thích hợp với ta nhất chỉ có Cần Vương thôi.”

Bích Nhi vẫn nghi ngờ, Thủy Mạc Nhi cười đứng lên: “Bích Nhi, ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên chút nữa, ngươi sẽ biết.”

Nhìn Bích Nhi ngơ ngác gật đầu, Thủy Mạc Nhi vẫn cười nói: “Thật ra Cẩn Vương cũng không tồi, hôm nay ngươi cũng thấy giống như hắn giải vây cho ta vậy, nghĩ lại, ta gả đi cũng sẽ không chịu ủy khuất, hoặc có khi còn thêm vui thích.”

Bích Nhi còn muốn hỏi thêm nữa lại bị nàng bảo đi về phòng nghỉ ngơi. Đến ngày hôm sau quả nhiên Cẩn Vương tự mình đến cửa cầu hôn, hắn đến không lâu, thánh chỉ ban hôn cũng đến.

Thủy Mạc Nhi đến tiền viện tiếp chỉ, lúc này mới vô tình đưa mắt nhìn Cẩn Vương.

Chỉ thấy hắn khoảng hai mươi tuổi, tóc dài, so với hôm qua càng thể hiện bản chất tùy hứng. Lúc nói chuyện vẫn ho khan vài tiếng, nói thật chậm, nhưng rất nho nhã lễ độ, tuy gương mặt bị mặt nạ che đi khiến người ta sinh sợ hãi, nhưng là sự kính sợ, nhìn hai chân hắn không đi lại được phải ngồi xe lăn, khiến người ta cũng có chút không đành lòng. Thủy Mạc Nhi cũng không thể hiểu được tâm tình của mình khi mới đầu gặp hắn.

Nhìn thấy có người nhìn mình, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, cũng không biết có phải hay không, Thủy Mạc Nhi cảm thấy trong mắt hắn có mấy phần vui vẻ, nhìn lại, lại vô cùng bình tĩnh, dường như hắn không hề ngẩng đầu lên.

“Mộ Nhi, tới đây ra mắt Vương gia.” Thủy Diên Niên trách móc, nàng bất đắc dĩ nhìn hai người rồi ngoan ngoãn tiến tới hành lễ.

“Thần nữ Thủy Mạc Nhi ra mắt Vương gia.”

Cẩn Vương che miệng ho khan vài tiếng, hồi lâu mới nói: “Đứng lên đi.” Lúc nói chuyện dường như hơi thở hơi khó nhọc, nhưng giọng nói hoàn toàn êm ái, dịu dàng, có mấy phần nhẹ nhàng khiến người ta quyến luyến.

Thủy Mạc Nhi nhìn hắn, dùng bàn tay không chút khí lực nâng trà lên rồi cáo từ rời đi.

Đợi ngày gả đi còn khổ cực hơn, từ trước đến giờ bất luận nàng ngang bướng thế nào, phụ thân cũng nhắm mắt cho qua, nhưng mà nay ông lại không cho nàng ra khỏi cửa, ở nhà hai ngày, đến ngày thứ ba nàng đã đứng ngồi không yên. Trùng hợp hôm đó là ngày Thủy Tĩnh hồi môn, nàng liền dẫn Bích Nhi chạy ra ngoài.

Trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, nàng đi dạo mấy cửa hàng, đột nhiên một con ngựa chạy loạn ở giữa đường, mọi người cuống cuồng bỏ chạy. Thủy Mạc Nhi cùng Bích Nhi đứng đó không xa, đương nhiên sẽ đứng mũi chịu sào làm người hy sinh đầu tiên, không những mứt quả trong tay bị lăn đi nơ nào, bắp chân cùng bụng lại thêm phần đau đớn, nàng bị con ngựa kia quật ngã xuống đường, rốt cuộc có người từ trong xe ngựa nhô đầu ra, phi thân ra chế trụ ngựa.

Đợi thấy rõ bóng dáng cao ngất màu xanh kia, sắc mặt Thủy Mặc đột nhiên thay đổi, cả người căng thẳng quên cả đau đớn.