Chỉ Say Mê Quân

Chương 42: Trên đường đi gặp âm mưu




Ở góc rẽ Quân phủ có một người đang đứng chờ ở đó cùng với hai con ngựa, Liễu Nham nhìn thấy hai con ngựa lập tức hỏi: "Chúng ta mỗi người cưỡi một con ngựa đúng không?"

"Đương nhiên, chứ ngươi nghĩ sao?" vẻ mặt Ám Ngũ không thay đổi trả lời, không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Liễu Nham.

"Thế nhưng mà? ? ? Nhưng mà, ta không biết cưỡi ngựa." Liễu Nham cũng thản nhiên nói, ai nói ở thế giới nữ tôn nữ tử thì nhất định phải biết cưỡi ngựa, nàng chính là không biết cưỡi đấy.

Nàng cũng không phải là nhân sĩ võ lâm. Nàng nhìn chằm chằm Ám Ngũ, như là nói, ngươi cũng trông thấy đó.

Cuối cùng, Liễu Nham và Ám Ngũ cùng cưỡi chung một con ngựa. Nàng ngồi ở phía sau Ám Ngũ, ôm thật chặt hông Ám Ngũ, ở mọi thời khắc nàng đều cảm giác có nguy cơ bị quăng xuống, cái này so với ngồi tàu lượn siêu tốc còn kích thích hơn.

Chạy nửa ngày đường, mặt trời chiều ngả về phía tây, Liễu Nham cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thật sự không chịu nổi, nàng bảo Ám Ngũ ngừng lại."Ám Ngũ, sắc trời đã tối, hôm nay không đi tiếp nữa, ở lân cận tìm một chỗ nghỉ lại đi." Nếu như tiếp tục đi nữa, nàng thật sự xong đời rồi.

Vì vậy, hai người ngủ lại ở một khách điếm tại ngoại ô Đô thành. Liễu Nham vừa tắm rửa xong, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lớn ồn ào.

"Cái gì, sao lại không còn phòng hảo hạng? Ngươi biết gia nhà ta là ai hay không?" Một người ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ nói.

Chưởng quỹ và tên tiểu nhị ở bên cạnh chỉ biết ăn nói khép nép: "Vị gia này, đây vốn là một con đường giao thông quan trọng, thời điểm này, thật sự không còn phòng hảo hạng. Phòng trọ bình thường cũng rất sạch sẽ, mời gia dời bước vào trong đó đi! Tối nay bổn tiệm sẽ không thu tiền của nhị vị gia."

"Gia là phó tướng thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành, chọc gia, gia san bằng quán của các ngươi." Hiển nhiên, chưởng quỹ cũng không thuyết phục được người nọ, ngược lại càng chọc giận nàng.

"Thế nhưng mà? ? ? Vị gia này, ở đây thật sự không còn phòng trống mà ta cũng không thể đuổi khách nhân ở trong phòng ra ngoài!" Vẻ mặt chưởng qũy khó xử, nàng âm thầm lau mồ hôi trên trán.

Nghe được nàng là phó tướng thủ vệ quân ở ngoại ô khinh thành, Liễu Nham từ trong phòng đi ra, lặng lẽ nhìn lướt qua người vừa mới tới, sau đó nói với chưởng qũy: "Vị gia này là đại quan ở Kinh Thành, sao có thể không cố gắng chiêu đãi vị gia này cho thật tốt cơ chứ? Phòng hảo hạng của ta nhường lại cho vị gia này đi." Sau đó đối với người nọ dùng giọng nói gần như nịnh nọt nói: "Vị gia này, mời vào."

Người nọ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chăm chú Liễu Nham vài giây, lúc đi ngang qua nàng liền vỗ xuống bả vai của nàng nói: "Được đấy, coi như ngươi rất biết thức thời!" Nói xong liền tiến vào phòng.

Chưởng qũy nói với Liễu Nham một tiếng cám ơn, rồi muốn dẫn nàng tới phòng trọ bình thường nghỉ ngơi. Liễu Nham vẫn không nhúc nhích, ngược lại dặn dò tiểu nhị: "Ngươi đi chuẩn bị chút ít rượu ngon cùng thức ăn, đợi lát nữa ta muốn bưng đến trong phòng vừa rồi."

"Khách quan, vừa rồi hai vị cái tướng quân kia cũng không dễ chọc, người có lẽ nên cách các nàng xa một chút thì tốt hơn." Chưởng qũy thấy Liễu Nham giúp các nàng giải vây cho nên muốn góp ý cho nàng.

"Cám ơn ý tốt của chưởng qũy, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho chưởng qũy." Liễu Nham cũng không chút nào phật lòng.

Chưởng qũy nhíu mày lại, thấy bộ dạng kiên trì của Liễu Nham, thầm nghĩ vậy bản thân ngươi tự cầu phúc đi. Bất đắc dĩ khoát tay áo cùng tiểu nhị đi xuống. Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã bưng món ngon trở lại.

Liễu Nham vẫy tay gọi nàng: "Những thứ này để tự mình ta đem đi vào là được, ngươi về nghỉ ngơi đi."

"Cái này... tiểu thư, ngươi cẩn thận chút." Liễu Nham cười cười an ủi nàng, rồi gõ cửa phòng một cái. Trực giác nói cho Liễu Nham, lúc này hai vị tướng quân kia xuất hiện ở nơi đây nhất định có gì đó quái lạ. Ngoại ô thủ vệ quân Kinh thành nếu như không phải có hiệu lệnh của binh bộ thì không được tự tiện rời khỏi doanh trại đóng quân hay sao? Chắc bởi vì nhận được mệnh lệnh của người nào đó đi.

"Ai?" Bên trong truyền đến âm thanh không kiên nhẫn.

"Là ta, là người khách vừa trọ ở căn phòng này. Ta lấy một chút rượu cùng thức ăn, muốn cùng nhị vị tướng quân uống vài chén."

Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra. Một nữ tử toàn thân lộ ra hơi thở lạnh như băng đứng ở trước cửa, đánh giá Liễu Nham. Lúc này nàng vẫn đứng ở nơi đó không có lên tiếng, Liễu Nham cảm thấy so với cái bao cỏ chỉ biết gầm thét, lòng dạ người này rất là thâm sâu.

"Rất cảm tạ vị tiểu thư này đem phòng trọ nhường lại cho chúng ta, nhưng bây giờ sắc trời đã tối, ngày mai chúng ta còn phải đi, sợ rằng không thể tiếp nhận ý tốt của ngươi."

Sao Liễu Nham có thể cho phép nàng ta cự tuyệt mình được? Cái bao cỏ trong phòng kia có lẽ là cấp trên của người này, chỉ cần khiến cho cái bao cỏ kia đồng ý, thì sẽ không có vấn đề gì. Nàng ra vẻ lớn tiếng nói vọng vào bên trong: "Những món này đều là chiêu bài của quán rượu, ta thấy nhị vị tướng quân vội vàng chạy đến đây, nhất định là chưa ăn cơm chiều. Chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi, không lẽ tướng quân cũng không đồng ý sao?"

"Để cho nàng đi vào đi!" Vừa nghe đến có mỹ vị để hưởng thụ, người trong phòng ngay lập tức mời nàng vào bên trong. Liễu Nham âm thầm cười cười, quả nhiên vẫn ở trong dự liệu của nàng.

Người đứng ở trước cửa không tình nguyện nghiêng mình, Liễu Nham lập tức từ khe cửa chui vào. Người còn lại vốn đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, thấy nàng bưng đồ ăn đến gần, ánh mắt rạng rỡ sáng lên nhìn cằm chằm vào các món ăn trong khay. Liễu Nham rất muốn hỏi nàng một chút, chẳng lẽ trong quân doanh không có cơm ăn sao? Trông nàng không khác gì một con sói bị bỏ đói lâu ngày vậy.

Rượu vượt quá ba tuần, vị phó tướng kia đã ngà say, Nhưng thủ hạ của nàng thì vẫn còn phòng bị Liễu Nham, chỉ nhấp mấy ngụm, ngay cả đồ ăn cũng không động đến. Liễu Nham thấy nàng như vậy, âm thầm giễu cợt, nàng sao có thể đần đến mức trực tiếp hạ độc vào trong rượu và thức ăn.

Liễu Nham giả bộ say, uốn lưỡi hỏi: "Nhị vị tướng quân lần này đi ra ngoài có chuyện gì à? Gia đình tiểu muội ở Đô thành làm ăn buôn bán, có chuyện gì có thể giúp một tay, cứ việc nói, không nên khách khí."

"Chúng ta chỉ là được nghỉ ngơi muốn đi ra ngoài Đô thành chơi đùa mà thôi, không cực khổ tiểu thư phải hao tâm tổn trí." Một người lạnh lùng nói.

Xem ra không giải quyết người này, nàng sẽ không làm được gì. Tay áo Liễu Nham lơ đãng lướt nhẹ qua mặt của người kia, bịch một tiếng, người nọ lập tức say ngã lên trên mặt bàn. Liễu Nham đẩy nàng, xác định nàng đã hôn mê bất tỉnh, liền nói với Phó tướng kia: " Thủ hạ của ngươi tửu lượng cũng quá kém, làm sao mới uống được hai chén mà đã gục rồi."

Con mắt phó tướng mông lung lờ đờ liếc nhìn qua người bên cạnh, khinh thường nói: "Say là tốt, miễn cho hắn quấy rầy hứng thú uống rượu của chúng ta." Tiếp đó lại lầm bầm một câu: "Nếu có thể vứt bỏ được nàng ta còn tốt hơn, tránh cho nàng ta làm hỏng mất chuyện tốt của ta." Tuy vị phó tướng này nói lăng rất chi là lung tung, nhưng mà Liễu Nham vẫn nghe được rõ ràng.

Nàng giả bộ như thuận miệng hỏi: "Tướng quân, gần đây gặp chuyện gì tốt đúng không, nhìn tướng quân tươi cười rạng rỡ thế kia, càng tô đậm thêm khí khái anh hùng!"

Phó tướng cười ha ha: "Chuyện tốt, thật là có chuyện tốt, không lâu sau, ta có thể thăng quan phát tài rồi! ha ha? ? ?"

Thăng quan phát tài? Vậy nhất định không phải Binh Bộ Thượng Thư triệu kiến hắn trở về. Liễu Nham cũng có thể đoán được tám chín mười phần, nếu như việc này không phải là do Hiên Viên Cẩm an bài, thì nhất định chính là Phượng Hậu giở trò, xem ra vị nam nhân trong thâm cung này thực sự không thể coi thường! Liễu Nham lắc lắc ống tay áo, phó tướng cũng té ở trên mặt bàn.

Nàng lục soát hai người, quả nhiên tìm được một bức mật thư không ký tên. Hai người trên bàn, trúng mê hồn hương nàng đặc chế, không hết thời gian một ngày cũng không tỉnh được. Loại mê hồn hương này là từ hai loại hương liệu hỗn hợp tạo thành, chỉ dùng một loại sẽ không có tác dụng. Liễu Nham đem một loại thả vào trong rượu, còn một loại khác bôi vào ống tay áo. Cho nên mặc kệ người phương nào cũng sẽ không phát giác ra được.

Nàng đi ra ngoài, đóng cửa lại như cũ, tạo cảm giác như chưa từng có ai ra khỏi phòng, sau đó âm thầm lặng lẽ vào căn phòng của Ám Ngũ. Nàng mới từ cửa sổ nhảy vào, ngay lập tức trên cổ có một cảm giác lạnh như băng, là kiếm của Ám Ngũ."Không hổ là ám vệ, tính cảnh giác rất là cao."

Ám Ngũ nghe thấy giọng nói của Liễu Nham, buông kiếm xuống, nói: "Có chuyện gì sao?" Liễu Nham nhìn Ám Ngũ vẫn một thân y phục dạ hành, liền biết vừa rồi Ám Ngũ cũng không ở trong phòng, chắc là đi làm nhiệm vụ mà Hoàng nữ giao phó. Tuy trên danh nghĩa các nàng là chiến hữu, nhưng Liễu Nham biết rõ, chỉ dựa vào vài lần ở chung, Hiên Viên Cẩm cũng không thể nào hoàn toàn tín nhiệm nàng. Đương nhiên, nàng cũng không muốn biết quá nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh.

"Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật. Thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành là thế lực của Hoàng nữ sao?"

Ám Ngũ thấy Liễu Nham nhìn mình chăm chú, biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn, liền đáp: "Không phải, thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành lệ thuộc trực tiếp vào Binh bộ, Binh Bộ Thượng Thư là một người cương trực công chính, nàng chỉ trung thành với Nữ Hoàng. Hoàng nữ đã từng ám chỉ qua, muốn mượn sức của nàng, nàng chẳng những không đồng ý, còn hung hăng khiển trách Hoàng nữ."

Nếu là như vậy, chuyện này nhất định là do Phượng Hậu hạ thủ đối với ngoại ô thủ vệ quân kinh thành."Vậy tướng quân của thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành là người như thế nào?"

"Tướng quân của thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành lệ là trưởng nữ của Binh Bộ Thượng Thư, tính cách giống như mẫu thân của nàng."

Trách không được lần này ra mặt lại là một phó tướng, xem ra sắp sửa xảy ra nội chiến."Ngươi cùng Hoàng nữ có phương pháp liên lạc chứ ?"

"Có, tiểu thư muốn truyền tin tức gì cho Hoàng nữ?" Ám Ngũ đối với những chuyện nàng hỏi rất kinh ngạc, tại sao Liễu Nham lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành?

Liễu Nham hơi suy nghĩ một chút: "Báo với Hoàng nữ, bảo nàng chú ý hành động của thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành. Phòng bên cạnh là hai vị phó tướng của thủ vệ quân ngoại ô Kinh Thành, ta từ trên người các nàng tìm được một phong mật thư." Nói xong nàng đem mật thư đưa cho Ám Ngũ: "Nói cho Hoàng nữ mau chóng hành động, nêu như không ngoài dự liệu của ta, trưởng nữ của Binh Bộ Thượng Thư hiện tại đang gặp nguy hiểm, nếu như cứu được nàng, có lẽ Binh Bộ Thượng Thư sẽ thay đổi thái độ không chừng."

Nàng dừng một chút: "Ta tin sắp xảy ra chuyện gì, ngươi cũng rõ ràng. Ngày mai ta tiếp tục lên đường, ngươi tìm người dịch dung thành bộ dáng của ta qua phòng bên cạnh, đợi đến khi các nàng tỉnh lại, giả vờ như say rượu mới tỉnh. Lá thư này, tốt nhất nên trả lại nguyên như cũ. Những việc này, nhất định phải làm thỏa đáng trong vòng mười hai canh giờ."

Ám Ngũ bắt đầu có chút bội phục Liễu Nham rồi, một buổi tối Liễu Nham có thể dò xét được nhiều chuyện, còn an bài mọi chuyện rất thỏa đáng, Hoàng nữ quả nhiên không nhìn nhầm người."Đã rõ, tiểu thư. Nhưng mà, ngày mai ngươi làm sao có thể lên đường được?"

"Này? ? ?" Liễu Nham gãi gãi đầu: "Đương nhiên là ngươi phải mướn xe ngựa cho ta! Sau khi làm xong chuyện, ngươi đuổi theo ta là được."

"Vâng, tiểu thư." Nói xong, Ám Ngũ biến mất không thấy tăm hơi.