Liễu Nham nằm ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc nguyên khí của nàng cũng đã khôi phục lại, trừ cánh tay phải bị thương không thể hoạt động
được như cũ ra, thân thể của nàng đã không còn gì đáng ngại nữa. Nàng có chút không thể chờ đợi được muốn chạy ngay về Quân phủ, chứng đau đầu
của Quân Lưu Niên không biết có tái phát hay không.
“Mặc Lăng,
hôm nay muội phải về Quân phủ rồi.” Trước khi đi dù sao cũng phải nói
với chủ nhân là tỷ một tiếng “Tuy nhiên muội có chút việc muốn nhờ tỷ
giúp.”
“Chúng ta là quan hệ thế nào, muội có việc gì cứ nói thẳng đi.” Mặc Lăng đáp lại rất sảng khoái, “Nhưng thương thế của muội còn
chưa hoàn toàn tốt, ở lại Mặc phủ tốt biết bao, quay về Quân phủ ai có
thế chăm sóc tốt cho muội.”
Mấy ngày nay luôn bị ép hỏi chuyện
của mình và Quân Lưu Niên, dưới sự truy hỏi điên cuồng của Mặc Lăng,
nàng không có biện pháp khác đành thừa nhận mình và hắn chỉ là vợ chồng
trên danh nghĩa, khiến các nàng khinh bỉ, cười nhạo mình đến nam nhân
cũng không quản được. Liễu Nham trước kia vì sao không phát hiện Mặc
Lăng có tiềm năng buôn dưa như vậy, còn tưởng nàng ấy chỉ là người mê y.
“Không sao, muội đã tốt hơn rồi. Chẳng qua là muội muốn mượn tỷ một bộ kim
châm. Sau khi Quân Lưu Niên bị phong hàn, luôn nhức đầu, muội đang bắt
đầu trị liệu cho hắn rồi, không thể vì cánh tay bị thương mà bỏ dở
được.”
“Muội đối với hắn đúng là rất tốt, đợi lát nữa tỷ phái y
đồng theo muội trở về, cũng tiện chăm sóc muội.” Mặc Lăng cười có chút
xấu xa, “Nếu như ngày nào đó hắn đuổi muội ra khỏi Quân phủ, Mặc phủ
vĩnh viễn hoan nghênh muội. Ha ha, tiểu công tử ôn nhu tỷ cũng có thể
giới thiệu cho muội nha.”
Liễu Nham liếc nàng một cái, không muốn để ý tới nàng. Nhưng mấy ngày nay dưỡng thương thực sự khiến cho kế
hoạch của nàng bị gián đoạn, cối đá nàng kêu người làm có lẽ cũng đã làm xong, mấy ngày nữa cũng nên đi tìm một ngôi nhà, sau đó đón Chỉ Vân ra
khỏi Liễu phủ. Đệ đệ cũng sắp thành niên rồi, nhất định phải mang hắn đi trước khi Chính quân đưa hắn cho người khác. Hiện tại Liễu gia e ngại
mặt mũi Quân phủ, cũng sẽ không dám làm gì bất lợi với Chỉ Vân, một khi
bọn họ biết được tình cảnh của mình ở Quân phủ thì tất cả sẽ vô vọng.
“Không để ý đến tỷ? Có phải thuốc cho Quân công tử kia muội cũng không cần hay không?”
“Tỷ tỷ đã chuẩn bị xong rồi ư?”
Mặc Lăng cũng liếc nàng không nói, động tác này khiến Liễu Nham bị chọc
cười, “Thôi mà, Mặc tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, vậy muội muội hữu lễ nhé.” Nói
xong liền cúi đầu vái lạy nàng một.
Mặc Lăng nhìn thấy nàng thế,
cũng vui vẻ cười, bình thường nhìn Liễu Nham rất lạnh nhạt nhưng một khi nàng đùa giỡn cũng khiến ngươi ta cũng không thể đỡ được. “Đừng đùa
nữa, tỷ tỷ sẽ đưa cho muội.” Mặc Lăng đi lấy thuốc, tiện thể cũng tìm
một y đồng, ra lệnh đưa Liễu Nham về Quân phủ.
Liễu nham vừa về
tới Lưu Viên, thì gặp Lan Y, Lan Y vừa gặp nàng đã kích động dị thường,
khiến nàng không biết phải làm sao. “Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã
trở về rồi, người còn không trở lại thiếu gia hắn…hắn…”Không chờ Lan Y
nói hết lời, thì đã nghe được phía sau hắn một tràng tiếng ho nhẹ.
Liễu Nham nhìn phía sau Lan Y thấy Quân Lưu Niên. Sao hắn lại ở nhà lúc này, đây là thời gian hắn đi xem xét cửa hàng mà. Sắc mặt của hắn rất yêu
ớt, giống như dinh dưỡng không đủ, nghỉ ngơi không tốt vậy, chẳng lẽ
bệnh cũ tái phát? Bây giờ đã có đủ thuốc, điều dưỡng mấy ngày là tốt
thôi.
“Công tử, sắc mặt của ngươi nhìn không tốt chút nào, ngươi
cảm thấy có chỗ nào khó chịu ư?” Nói xong liền đi tới bắt mạch cho hắn.
“Thiếu gia mấy ngày nay là bởi vì…” Lan Y cứng rắn mở miệng lại bị Quân Lưu
Niên cản lại. “Lan Y, ta kêu ngươi đi chuẩn bị điểm tâm, sao còn không
đi?” Trên mặt hắn tự nhiên ửng đỏ kỳ lạ, Lan Y này thực là không kín
miệng, nếu hắn nói mình bởi vì lo lắng Liễu Nham nên ăn không ngon, ngủ
không yên, hắn không xấu hổ chết mới lạ.
Lan Y nghe xong, vội
vàng tới phòng bếp, trong nội tâm lại oán thiếu gia không chịu thành
thật, rõ ràng lo lắng cho người ta, lại không chịu nói, nếu thế sao tiểu thư có thể biết được.
Liễu Nham chú ý thấy Quân Lưu Niên đỏ mặt, nghĩ đến vừa rồi hắn mới ho một trận, có lẽ hắn lại nhiễm phải phong
hàn rồi. Nàng vươn tay phải đặt lên trán hắn thử nhiệt độ, Quân Lưu Niên giống như bị phỏng, giật mình lùi lại mấy bước.
“Ta thấy ngươi
ho khan, mặt cũng đỏ lên, muốn xem có phải ngươi bị sốt hay không.” Liễu Nham thấy Quân Lưu Niên giật mình lùi lại, đành lên tiếng giải thích.
Nàng lại nghĩ là mình phát sốt, Liễu Nham này thật sự là người gỗ. Quân Lưu
Niên tức giận nghĩ, trừng mắt liếc nàng rồi quay người về phòng.
Liễu Nham có chút đau đầu, Đại thiếu gia này, không biết mình lại chọc vào
chỗ nào của hắn. “Lát nữa nhớ tới dùng cơm, đồ ngốc.” Quân Lưu Niên
trước khi biến mất còn nói vọng lại một câu, Liêu Nham cũng nghe được rõ ràng. Kỳ thật nàng đã sớm nhìn rõ Quân Lưu Niên là người thế nào, điển
hình miệng chua ngoa tâm mềm, hắn cho dù ghét một người như thế nào cũng không nỡ xuống tay làm chuyện tuyệt tình. Trên thương trường ngươi gạt
ta, ta gạt ngươi, hắn vẫn có thể một lòng giữ được trái tim đơn thuần.
Cơm tối phong phú, như là vì nàng đón gió tẩy trần vậy, nhưng Liễu Nham sẽ
không vì thế mà tự mình đa tình. Từ khi vào cửa cho đến lúc ăn cơm, Quân Lưu Niên chưa bao giờ dừng mắt nhìn nàng, Liễu Nham cũng đã quen như
vậy, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng ăn cơm lại trở thành
việc tốn sức, vai phải của nàng có thương tích, hầu như không giơ nổi,
những ngày này ăn cơm nàng đều dùng thìa. Tay trái của nàng cầm chiếc
đũa, tư thế cực kỳ không tự nhiên, đồ ăn được nâng lên dù cách miệng
nàng rất gần nhưng cũng chỉ vì một chút lơ là mà rơi xuống mặt bàn.
Quân Lưu Niên nhận ra sự khác thường của nàng. “Ngươi sao lại dùng tay trái cầm đũa?”
“Ta nghe nói cầm đũa tay trái sẽ trở nên thông minh, ta muốn thông minh một chút, cho nên đang luyện dùng tay trái ăn cơm.” Liễu Nham thuận miệng
bịa một lý do chống đỡ.
Quân Lưu Niên không nhịn được định trào
phúng nàng có luyện thế nào cũng không thông minh được, nhưng lời đến
khoé miệng lại dừng lại, hắn không thể tự tiện như trước được, về sau
phải chỉnh sửa một chút, một nữ tử dù thể nào cũng không thể dung túng
mình, dù sao nàng cũng có tự ái của mình. Hắn vẫn giữ yên lặng, tiếp tục ăn cơm của mình.
Quân Lưu Niên không mở miệng lại khiến Liễu
Nham cảm thấy kinh ngạc, bình thường hắn không phải sẽ châm chọc nàng
vài câu sao? Ví dụ như nói nàng không có thuốc chưa, hoặc là ngu ngốc
các loại. Suy nghĩ đến đây, Liễu Nham không khỏi tự mắng chính mình,
không lẽ lại thích tự ngược, phải bị người khác châm chọc mới thoải mái? Ăn cháo loãng cùng đồ nhạt lâu như vậy mới có một bàn đại tiệc mà nhìn
được lại không ăn được, khó chịu ơi là khó chịu. Được rồi, mắt không
thấy tâm không phiền. Nàng để đũa xuống, “Công tử, ta ăn xong rồi, cáo
từ.” Không chờ Quân Lưu Niên trả lời đã buồn bực đi ra ngoài.
Nàng về đến phòng, lấy thuốc được Mặc Lăng giao cho Lan Trúc đi sắc thuốc
cho Quân Lưu Niên. Sau đó đọc trình tự châm cứu và huyệt vị phải châm
cho y đồng, lát nữa để hắn đi châm cứu cho Quân Lưu Niên. Mặc Lăng quả
nhiên là tri kỷ của nàng, cố ý cho nàng dẫn theo một nam y đồng tới.
Liễu Nham thì không sao, nam đại phu khám phụ khoa cũng có rất nhiều,
thầy thuốc xem bệnh còn quan tâm gì đến giới tính cơ chứ.
Quân
Lưu Niên đang ở trong phòng xem sổ sách liền nghe thấy tiếng gõ cửa,
chắc là Liễu Nham đến. Thừa dịp Lan Y đi mở cửa, hắn vội đến trước gương chỉnh chỉnh lại búi tóc trên đầu. Y đồng nhìn thấy Quân Lưu Niên liền
quy củ cúi chào, “Quân công tử”
Tại sao lại là nam tử, hình như
hôm nay hắn và Liễu Nham cùng nhau trở về, đến tìm mình là có chuyện gì, Quân Lưu Niên vẻ mặt buồn bã, nhưng vẫn bảo trì lễ phép căn bản. “Công
tử không cần đa lễ, có chuyện gì không?’
“Ta là y đồng của Mặc gia y quán, Liễu tiểu thư dặn dò ta tới thi châm cho Quân công tử.”
Trong lòng Quân Lưu Niên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, “Liễu Nham đang làm
cái gì? Vì sao nàng không đến?” Nàng thật sự chán ghét mình rồi sao, do
đó mới tới nhà người thân là để tránh né mình, khó trách nàng không nói
là nàng đang ở đâu. Quân Lưu Niên cảm giác bao năm giáo dưỡng của mình
không còn lại chút gì, hắn nhìn y đồng rống lớn một tiếng, “Ta không
cần!” rồi phóng tới chỗ Liễu Nham.
Liễu Nham bị tiếng mở cửa đột
ngột làm cho hoàng sở, chai thuốc trong tay trượt rơi trên mặt đất.
“Công tử, có chuyện gì sao?” Thấy người tới là Quân Lưu Niên, nàng rất
ngạc nhiên.
Quân Lưu Niên đẩy cửa bước vào, thấy ngoại bào của
Liễu Nham tuột đến bên hông, trên thân chỉ còn mặc một cái yếm, cơn giận dữ liền biến mất không còn dấu vết, xấu hổ đỏ bừng mặt. “Ngươi??? Ngươi đang làm cái gì, nhanh mặc y phục vào.”
Liễu Nham thực sự có nỗi khổ mà không thể nói ra thầm nghĩ: “Ta ở trong phòng ta bôi thuốc, còn
phải bôi qua quần áo hay sao”. Nàng kéo áo bào bên hông lên, “Xong rồi.”
Quân Lưu Niên ngẩng đầu lấy lại bình tĩnh mới phát hiện cả phòng tràn ngập
một mùi thuốc, mùi này bay ra từ bình sứ mới vửa rồi rơi khỏi tay Liễu
Nham. Hắn đi tới cúi xuống nhặt bình thuốc lên, “Ngươi ngã bệnh hay sao? Mà mùi thuốc ở trong phòng ngươi lại nồng như vậy.”
“Không phải, ta rảnh rỗi nên muốn thử điều chế thảo dược mới mà thôi.”