Liễu Nham đi đến trước cửa phòng của Quân Lưu Niên, nhẹ nhàng gõ cửa, "Công
tử đã ngủ chưa? Nếu như chưa ngủ, ta có thể đi vào không?"
"Vào đi!" Đã trễ thế như vậy mà nàng còn tìm mình có không biết chuyện gì?
Liễu Nham đẩy cửa bước vào, Quân Lưu Niên vừa vặn choàng thêm áo khoác ngoài từ sau bình phong đi ra."Ta tới thi châm cho Công tử, ban ngày có một
số việc nên chậm trễ, muộn như vậy mà quấy rầy ngươi quả thật rất không
có ý tứ."
Nàng thật sự đặt bệnh đau đầu của mình ở trong lòng,
nàng làm cho mình tin tưởng nàng nhất định sẽ chữa được căn bệnh này,
trong nội tâm của Quân Lưu Niên bỗng cảm thấy ấm áp, "Không có gì, Liễu
tiểu thư còn nhớ tới thân thể của ta, ngược lại ta còn rất cảm tạ."
Liễu Nham nghe thấy hắn chân thành cảm ơn nàng, trong giọng nói không còn
chứa đựng sự châm chọc, khiêu khích cùng hoài nghi. Nhưng phảng phất
trong đó vẫn có một chút xa cách, làm cho nàng muốn xem nhẹ cũng không
được. Trong lòng nàng lập tức dâng lên một chút cảm giác hụt hẫng,
"Không cần gọi ta là tiểu thư, nghe không được tự nhiên, gọi tên ta là
được rồi. Công tử lên giường nằm đi, chúng ta lập tức bắt đầu! Có thể sẽ hơi đau một chút, ngươi chịu khó nhịn nhé."
Quân Lưu Niên nhẹ
nhàng gật đầu, đi đến cạnh giường rồi nằm xuống, như chợt nhớ ra chuyện
gì, hắn có chút ngượng ngùng mở miệng "Vậy cái kia? ? ? Vẫn mặc y phục
cũng có thể chứ ?"
"Đương nhiên, chủ yếu là châm huyệt vị ở trên
đầu, ở trên người thì châm vào đại huyệt, cách một lớp y phục cũng có
thể châm được." Ở đây trinh tiết nam nhân cũng giống như nữ nhân cổ đại, nó cũng trở thành tính mạng của bọn họ, vô luận nam tử đó có độc lập
như thế nào hay chăng nữa, cũng đều không có ngoại lệ, trong lòng Liễu
Nham xẹt qua vẻ bi thương.
Nàng lấy ngân châm ra cẩn thận đâm lên huyệt vị của Quân Lưu Niên, hạ châm vừa nhanh vừa chuẩn. Mấy ngày này
nàng đều theo Thái bà bà luyện tập, cho dù cách huyệt vị năm trượng,
nàng cũng có thể đâm vào huyệt vị một cách chính xác, Thái bà bà còn
kinh ngạc không thôi về khả năng sử dụng ám khí của nàng.
Ngân
châm đâm vào đầu rất đau, thời điểm Liễu Nham đâm đến châm thứ ba, trán
Quân Lưu Niên đã toát mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không rên
lên một tiếng. Ở trước mặt người ngoài hắn đều giữ dáng vẻ Kiên Cường
như vậy đi, tất cả đau đớn, tất cả khổ sở đều tự mình nuốt vào, Liễu
Nham nhìn thấy cũng đau lòng, có lẽ chỉ khi hắn ở trước mặt người mình
yêu mới lộ ra bộ mặt chân thật nhất, mới có thể để lộ ra sự yếu đuối của hắn, hắn đau đớn, hắn khổ sở. Nàng hy vọng mình là người kia biết
nhường nào, bảo vệ cho hắn, để hắn chỉ đơn thuần sống vui vẻ."Nếu như
đau, thì kêu ra, không sao cả."
"Không sao? ? ? Không có việc gì? ? ?" Thanh âm của Quân Lưu Niên do ảnh hưởng của đau đớn nên có chút
run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng, không chịu lên tiếng.
Rốt
cuộc mình cũng không phải người kia, Liễu Nham tự giễu, dù mình có muốn, hắn cũng không cần mình ở bên cạnh hắn, rất nhanh nàng thu lại tâm tư
của mình, hạ châm nhanh hơn, muốn nhanh chóng chấm dứt nỗi thống khổ của hắn.
Chờ đến khi Liễu Nham rút hết tất cả châm ra, Quân Lưu Niên đã ngất đi. Nàng cầm khăn vải, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn,
động tác nhẹ nhàng như đối với một bảo bối trân quý, nàng nhìn thấy
ngoại bào của hắn, phát hiện nó đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, trung y bị
ướt dính cả lên người. Cứ như vậy mà đi ngủ, ngày mai nhất định sẽ cảm
mạo.
Vì vậy Liễu Nham đánh thức Lan Y, để hắn giúp Quân Lưu Niên
lau qua thân thể, thay y phục khác, sau đó nhẹ nhàng giúp hắn kéo lại
góc chăn thấy hắn không bị đánh thức, vẫn ngủ say như cũ, mới quay người rời khỏi.
Ngày hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, Liễu Nham đặt cả
thân hình lên giường, ngay cả khí lực cởi quần áo cũng không có, mệt mỏi thiếp đi, trong khoảng khắc đi vào giấc ngủ nàng còn nghĩ, xuyên qua
đến đây điều tốt nhất chính là không cần dậy sớm, có thể yên tâm ngủ
nướng.
Rạng sáng ngày hôm sau, Liễu Nham đã bị một đám người lôi
dậy, mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quân Lưu Niên, thoạt nhìn giận dữ ngút trời, lúc này mới là sáng sớm rốt cuộc ai chọc
giận hắn vậy? "Công tử, sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Liễu Nham
căn bản không nghe được Quân Lưu Niên trả lời, chỉ nghe bộp một tiếng,
một cái bạt tai đã rơi xuống mặt của Liễu Nham, mà chủ nhân bàn tay đó
lại chính là Quân Lưu Niên. Liễu Nham thoáng ngây người, nàng thật sự
không thể suy nghĩ được là có chuyện gì đã xảy ra, đầu óc trống rỗng.
Trong mắt của Quân Lưu Niên, Liễu Nham lúc này là một loại không biết sống
chết, trên mặt của nàng biểu hiện chết cũng không muốn hối cải, hắn tức
giận hét lớn một tiếng, "Từ nay về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi."
Nói xong phất tay áo rời đi.
Lan Y theo sát sau lưng Quân Lưu
Niên cũng bị hành động của hắn khiến cho sợ ngây người, buổi sáng thức
dậy thiếu gia cả người đã tràn đầy giận dữ, kể cả ngoại bào cũng không
mặc hẳn hoi liền chạy tới phòng Liễu tiểu thư, tát Liễu tiểu thư một bạt tai, tại sao vậy chứ? Nhìn má trái Liễu Nham sung đỏ năm ngón tay cuãng hiện rõ, hắn dặn dò Lan Trúc vừa mới vào nhà, "Lan Trúc, nhanh giúp
Tiểu thư bôi thuốc tiêu sưng tán ứ." Sau đó đuổi theo Thiếu gia chạy ra
ngoài.
Lan Trúc nghe được tiếng la của Thiếu gia liền vội vàng
chạy tới, thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của Liễu Nham có mấy vết xanh
tím, mặt cũng sưng phù, "Ai nha, Tiểu thư, lúc nãy có chuyện gì xảy ra
vậy?"
Nghe được Lan Trúc gọi, Liễu Nham rốt cục tỉnh táo lại,
nàng cười khổ, cử động miệng cũng khiến cho khuôn mặt đau rát ."Ta cũng
không biết."
Lan Trúc vội vàng đi tìm thuốc, giúp Liễu Nham bôi
lên."Là thiếu gia đánh sao? Vì sao vậy? Những ngày này Tiểu thư và Thiếu gia quan hệ rõ ràng rất hòa bình!"
Haiz, ta cũng đang muốn biết
đây, Liễu Nham trong lòng yên lặng nghĩ. Khi Lan Trúc bôi thuốc xong,
Liễu Nham bảo hắn cầm gương đến cho mình nhìn một chút. Nàng nhận lấy
tấm gương nhìn vào, Quân Lưu Niên ra tay thật sự là rất mạnh, tuy đã bôi thuốc, Nhưng mặt trái của nàng vẫn sưng lớn, một bàn in rõ ràng ở trên
mặt thế kia, xem ra phải tầm ba đến năm ngày mới biến mất. Buổi tối hôm
nay nàng lại đã nhận lời mời đi Túy Hồng lâu rồi, bộ dạng như thế này
cũng không thể không đi.
Quân Lưu Niên trở về phòng ngồi ở cạnh
mép giường, cơn giận dữ vẫn chưa tan. Lan Y đi theo vào, thấy trên mặt
tràn Thiếu gia đầy tức giận, bộ dáng như muốn bùng nổ. Hắn củng cố lòng
dũng cảm của mình, thận trọng hỏi: "Công tử, người làm sao vậy?"
Nghe thấy Lan Trúc hỏi, Quân Lưu Niên hơi ngẩng đầu, đôi mắt phun Hỏa, mặt
cũng giận đến đỏ bừng: "Uổng công ta tin tưởng nàng, thì ra nàng lại là
một tên sắc phôi!"
Sắc phôi? Lan Y nghĩ, chẳng lẽ ngày hôm qua
Liễu Tiểu thư đã làm gì Thiếu gia ư, không thể nào, hắn rất hiểu rõ Liễu Tiểu thư, nàng sẽ không làm ra hanh động gì vũ nhục Thiếu gia."Công tử
có gì đó hiểu lầm chăng, Liễu Tiểu thư không phải người như vậy."
"Hiểu lầm, sự thật bày ra ở trước mắt, còn có cái gì hiểu lầm, ngày hôm qua
thi châm xong, nàng? ? ? Nàng vậy mà? ? ?" Mặt của Quân Lưu Niên càng đỏ hơn, không thể nào nói tiếp được nữa, con mắt nhìn chằm chằm vào y phục của mình.
Lan Y thoáng cái đã hiểu, nhất định là Thiếu gia cho
rằng y phục của mình là do Liễu tiểu thư thay, Liễu tiểu thư thật sự rất đáng thương, bị oan ức như vậy."Thiếu gia y phục của người là do ta
đổi. Tối hôm qua sau khi thi châm xong, y phục của Thiếu gia bị ướt hết, Liễu tiểu thư sợ ngươi bị lạnh, bảo ta thay y phục giúp cho Thiếu gia.
Người đã hiểu lầm Liễu tiểu thư rồi."
Lửa giận của Quân Lưu Niên
dường như bị một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống dập tắt. Mình
đã hiểu lầm nàng, không phân tốt xấu đánh nàng một cái bạt tai, còn nói
nàng vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt mình, rốt cuôc là hắn đã làm
cái gì đây? Tuy nói nàng rất ôn nhu, rất săn sóc, nhưng dù sao cũng là
một nữ tử, ở nhà khác dám chống đối Thê chủ sẽ bị bỏ, tuy nàng ở rể,
không có thể nào bỏ mình, nhưng chỉ sợ rằng nàng cũng sẽ không bao giờ
muốn gặp mặt mình nữa.
Vừa nghĩ đến Liễu Nham sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa, Quân Lưu Niên cảm thấy chậu nước lạnh kia chẳng những
dập tắt lửa giận của hắn, mà còn khiến cho tim hắn lạnh buốt. Nàng vì
hắn mà nấu cháo, vì hắn lạnh mà nàng phủ thêm áo choàng, nàng vì hắn mà
thi châm, những việc nàng làm vì hắn từng việc từng việc một lần lượt
hiện ra ở trong đầu, bao lâu nay hắn luôn mong mỏi có một người bất chấp tiền tài và địa vị quan tâm đến hắn, bây giờ người này dường như đã
thật sự xuất hiện, kết quả lại bị bản thân hắn hung hăng đẩy ra.
Lan Y thấy nét mặt của Quân Lưu Niên đột nhiên trở nên tuyệt vọng, biểu
hiện này hắn chưa từng thấy xuất hiện trên mặt của Công tử, chắc là Công tử cũng quan tâm đến Liễu Tiểu thư. Lan Y an ủi hắn, "Thiếu gia, Liễu
Tiểu thư đối với người tốt như vậy, người đi đến chỗ nàng xin lỗi, nàng
nhất định sẽ tha thứ cho Thiếu gia."
Một người dám đánh Thê chủ
có thể được tha thứ sao? "Để cho ta suy nghĩ, ngươi không được đi tìm
Liễu Tiểu thư, nếu không ta sẽ đem ngươi gả ra ngoài." Nếu để cho nàng
biết rõ chân tướng, có phải trong lòng nàng mình sẽ biến thành một phu
quân ngang ngược hay không?
"Thiếu gia? ? ? Sao lại không được nói? ? ?" Lan Y cảm thấy thật là khó xử nha.
"Tóm lại ngươi nhớ cho kỹ, không thể nói."