Chị! Sao Không Thể Yêu Em?

Chương 6




Quân có chuyến công tác Hà Nội hơn 1 tuần, nhưng dù chỉ mới 3 ngày Chị đã cảm thấy nhớ Quân vô cùng, Chị biết tình yêu của mình dành cho Quân ngày càng sâu đậm, nó khiến chị như không thể thở nổi mỗi khi Quân có chuyến công tác xa nhà.

Hằng ngày chị đi ra đi vào và chỉ mong sao thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh để chị có thể gặp Quân, nhìn Quân mỗi ngày, chị không cần biết trong lòng Quân có ai, chỉ cần được nhìn thấy Quân mỗi ngày, với chị như thế là đủ rồi. Đang ngồi thơ thẩn thì điện thoại reo. Chị vui như trẻ con được cho kẹo, là Quân gọi:

– Cậu Quân hả

– Chị đang làm gì vậy?

– Tôi xem Phim

– Sướng vậy hả? Ăn cơm chưa?

– Rồi,cậu ăn chưa?

– Chưa

– Khi nào cậu về

– Mới đi có 3 ngày mà nhớ tôi sao?

– Vì nấu cơm không ai ăn thôi. chị ngượng quá, trả lời qua loa.

– Vậy mà tôi tưởng chị nhớ tôi.

– Khi nào về vậy cậu?

– Chị đang mong tôi về sao?

– Thì cũng có.

– Nói là mong tôi về mà nảy giờ tôi đợi hoài không ai mở cửa.

– Cậu nói gì? chị ngạc nhiên và vui mừng tột cùng.

– Chị định không mở cửa sao,Tôi mỏi chân rồi,khi đi tôi quên mang chìa khóa.

– Có thật không? Vừa nói chị chạy như bay ra cổng,đúng Quân rồi,chị có mơ không? hay vì nhớ Quân mà chị tưởng tượng? Quân đang cười, là thật rồi.

– Chị không mở cửa sao?

– À,vâng.chị luống cuống,mở cổng

– Tôi nghĩ cậu tuần sao mới về

– Ừ,Sáng mai tôi bay ra

– Có việc đột xuất hả cậu

– Không,chỉ là muốn về thôi

– Cậu đi tắm đi,tôi nấu gì cho cậu ăn nha?

– Nấu cho tôi tô phở đi,tôi ăn xong tắm sau cũng được,tôi đói lắm rồi

– Vậy cậu đợi tôi 1 lát

Nấu xong tô phở chị đem ra phòng khách cho Quân nhưng Quân đang ngủ.

Cậu Quân ơi xong rồi cậu ăn đi.

-Ừm,tôi ngủ quên mất.mệt quá

Ăn xong Quân bước ra phòng khách ngồi

-Chì à, chị ngồi đây đi.Vừa nói Quân vừa tay xuống chiếc ghế bên cạnh.chị ngoan ngoãn ngồi xuống.

[su_posts id=”3813″ tax_term=”1″ tax_operator=”0″ order=”desc”]

Quân hạ giọng, giọng cậu thật nhẹ nhàng.

-Chị biết sao hôm nay tôi về sớm không?

Chị lắc đầu.Quân nhìn chị với đôi mắt thật buồn.

-Tôi nhớ cô ấy quá, tôi không nghĩ là mình lại nhớ cô ấy đến vậy, tôi không thể nào làm được việc gì hết, Tôi cũng không biết bản thân mình lại yêu cô ấy nhiều đến vậy, còn chị, lời nói của Quân như ngà kim đâm vào tim chị, Quân yêu cô ta nhiều bao nhiêu thì chị cũng yêu Quân bấy nhiêu, giờ chị muốn khóc quá. Chị tự nói với lòng phải mạnh mẽ,không được khóc.

-Cậu gặp cô ấy chưa?

-Rồi,vừa xuống sân bay là tôi chạy ngay đi gặp cô ấy

Quân nói tiếp

-Tôi chưa 1 lần dám nói rằng mình yêu cô ấy,tôi biết là chuyện của chúng tôi sẽ không được chấp nhận,nhưng giờ không thể làm gì khác,cũng không muốn nghĩ gì hết.chỉ muốn được ở cạnh bên cô ấy mà thôi.

Chị muốn đứng dậy và chạy thật nhanh để không còn phải nghe Quân kể lể về cô gái ấy

Đột nhiên Quân cầm lấy tay chị và nói.

-Chị! mình yêu nhau cũng không sao, đúng không chị?

Tay chị như rụng rời nước mắt chị đang chảy xuống, Quân đang nói gì thế này, Quân nói yêu ai? là chị sao? cô gái đó là chị sao? Đùa gì vậy,làm gì có chuyện đó được.không thể nào,không thể có chuyện đó được,chị xô Quân thật mạnh và lau nước mắt thật nhanh,chị cố nghiêm giọng để lấy lại bình tỉnh.

-Cậu đang nói gì vậy? thật không thể tin được,cậu đùa hơi quá rồi đó.

-Tôi không đùa.

-Cậu mệt rồi nên không còn đủ tỉnh táo nữa,cậu đi nghỉ đi.

-Tôi rất tỉnh táo,tôi đã suy nghỉ rất nhiều mới nói ra những lời này,tôi yêu chị,không phải chị cũng yêu tôi sao? hay tôi lầm? chị nói đi.

-Cậu biết tôi yêu cậu nên mới nói ra những lời này,cậu đang đùa giỡn với tôi sao.chị khóc,nước mắt cứ tuôn ra.

-Tôi không đùa,tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy,tôi yêu chị,đó là sự thật.

Chị cuối xuống ôm mặt khóc,chị khóc như 1 đứa trẻ,là sự thật,là thật sao,là chị đang ghen vơi chính mình sao.Quân ôm lấy chị,lau nước mắt.

-Sau này sẽ có rất nhiều khó khăn phải đối mặt,dù ra sao chị chỉ cần yêu em và tin em thôi,chị hiểu chưa.

Sáng hôm sau Quân dậy thật thật sớm để chuẩn bị cho chuyến công tác còn dang dở,chị đang chuẩn bị bữa sáng cho Quân,Quân nhìn chị cười.chị ngồi đối diện Quân.

-Cười gì vậy?

-Vì Con người xấu xí này mà tôi phải bỏ dở chuyến công tác của mình,hazzz tôi hết thời rồi.

Chị cười thật nhẹ nhàng, cái nhẹ nhàng của chị là đã trút được bao gánh nặng trong lòng bấy lâu nay.

-Chị có phước quá rồi đó.

-Ừm. chị gật đầu.

-Thôi, đừng giởn nữa, cậu nhanh lên kẻo trể.

-Sáng nay có cuộc họp quan trọng, vì ai mà tôi mất nhiều thời gian vậy chứ, thật không hiểu nổi.

Ăn xong Quân nắm tay và nói.

-Tôi sẽ rất nhớ chị.

-Chị gật đầu Quân đi rồi chị cảm thấy trống vắng quá, nhưng chị thật không ngờ rằng minh còn có thể có được cảm giác hạnh phúc như vậy, Cảm giác được yêu và có thể yêu là như vậy sao?

-Alô

-Là tôi đây

-Có mệt không?

-Ừm, chị đang làm gì?

-Tôi dọn dẹp thôi

-Tôi nhớ chị

Chị đỏ mặt, lâu lắm rồi chị chưa được vui như vậy.

-Alô

-Tôi đây

-Hôm nay cậu gọi 4 lần rồi

-Ừm,tôi muốn kiểm tra xem chị có nhà không?

-Tôi thì đi đâu được chứ?

-Không được nghỉ đến ai biết chưa?

-Tôi có ai đâu mà nghĩ,cậu thật là..

-Không được nhớ đến ai biết chưa?

-Tôi có nhớ ai đâu.

-Chị sướng thật,chẳng nghỉ tới ai,chẳng nhớ ai,còn tôi lúc nào cũng nhớ chị,cũng nghĩ đến chị…

-Không,Tôi nhớ cậu

-Vậy sao không gọi?

-Cậu bận mà

-Ừm, dù không nghe được nhưng tôi vẫn biết chị gọi

-Tôi biết rồi

-Nhớ chị quá.Giọng Quân thật ấm và nhẹ nhàng

-Tôi cũng vậy

-Hay tôi về nha?

-Thôi,như vậy sẽ mệt lắm.

-2 ngày nửa mới được gặp chị.

-Vâng!

-Đừng để mình xấu xí nhe,ăn ngủ thật nhiều vào để còn xinh đẹp hơn 1 chút,tôi ghét những cô gái xấu xí.

-Thì tôi xấu xí đó giờ mà.

-Ừm,vì con người xấu xí này tôi đã fải bỏ đi rất nhiều cô gái đẹp.chị fải trân trọng biết chưa?

-Lại nửa rồi,cậu thật là….

-Cậu về rồi

-Ừm,xong việc là tôi về ngay

-Để tôi mang đồ lên cho cậu.

Chị mang hành lí lên vừa bước lên phòng sắp xếp cho Quân.Quân ôm chị vào lòng.chị chỉ đứng đến vai Quân thôi,chị thật sự nhỏ bé khi đứng cạnh người đàn ông này.

-Tôi nhớ chị quá!

-Tôi cũng vậy.Thôi cậu nằm nghỉ đi,tôi chuẩn bị cơm lát cậu xuống ăn.

Họ đã có những tháng ngày thật vui vẻ và hạnh phúc, mặc dù biết rằng sẽ có những thử thách trước mắt nhưng họ như muốn quên đi để vui với những gì mình đang đó.Liệu họ có thể vượt qua tất cả để có được lời chúc phúc của mọi người không?

………………….