Chị! Sao Không Thể Yêu Em?

Chương 2





Chị chọn cho mình 1 căn phòng trên lầu 2, căn phòng rộng hơn căn nhà trọ mà chị ở trước đây, chị cảm thấy thoải mái hơn, chị mong rằng mọi việc từ đây với chị sẽ tốt đẹp hơn.

Đang thu xếp quần áo thì chị nghe tiếng Quân gọi”: Chị Loan pha cho tôi ly cafe.

Chị lật đật chạy xuống pha cho Quân ly cafe, Quân uống 1 ngụm và nhăn mặt:

Ngọt quá, tôi không uống cafe có đường chị pha ly khác đi. Chị lại phải chạy đi lấy 1 ly cafe không đường khác, lần này Quân cũng hớp 1 miếng và hỏi. Chị không biết pha cafe đúng không?

Dạ???

Loãng quá, mai mốt pha đậm 1 tý, không cần phải tiết kiệm dùm tôi

À, dạ

Hôm sao Chị dậy thật sớm để nấu bữa sáng cho Quân, Qua lời kê của mẹ Quân thì anh đang làm giám đốc của 1 khách sạn 5 sao do gia đình anh làm chủ.

Quân chuẩn bị đi làm lúc 7h, thấy Anh từ trên lầu bước xuống Chị chạy lại và nói

Tôi có pha sữa và nấu bữa sang cho cậu, cậu ăn đi,tôi đi quét dọn phòng cho cậu, rồi sẽ ra dẹp dọn sau. Dọn dẹp phòng xong chị xuống bếp thấy thức ăn vẫn còn nguyên, Quân chỉ uống sữa và đi làm.

Nhà Quân cách khách sạn Quân làm việc khoảng 8 cây số nên trưa nào Anh cũng về nhà ăn cơm, Tối đến thì hơn 19h Cậu mới về đến nhà. Đã 2 tháng trôi qua Chị cứ nấu thức ăn, dọn dẹp nhà cửa, riêng Quân thì chưa bao giờ hỏi han về công việc hay cuộc sống của Chị. Quân tiết kiệm với Chị từng lời nói, chỉ khi nào cần thiết lắm thì mới bảo chị làm, Anh đi làm về là ở hẳn trong phòng.có nhiều lúc chị cảm thấy ấy náy không biết có phải chị đã làm không tốt việc của mình, hay chị đã làm gì đó khiến Quân không hài lòng. Chị có cảm giác Quân là người lạnh lùng khó hiểu.

Hôm nay Chị quyết định hỏi rõ xem Quân có điểm nào không vừa ý về chị để chị sửa chữa bởi chị không muốn phụ lòng Bà Phụng đã thương yêu chị. Như mọi ngày ăn cơm xong Quân ra phòng khách đọc sách. Chị bước đến và nói Cậu Quân…tôiiiii

Giọng chị tự nhiên lắp bắp,chị cảm giác mình đang run, vì Quân là người lạnh lùng hay vì 1 lý do nào đó chị cũng không hiểu nổi. Chị có chuyện muốn nói sao?

Vâng, chị nói đi

Cậu thấy tôi làm không tốt việc ở đây sao?

……………….

Cậu không hài lòng tôi ở điểm nào?

……………

Cậu nói đi tôi sẽ sữa

Chị thấy chị làm tốt việc của mình chưa? Quân hỏi chị mà mắt không hề rời quyển sách

Tôi cố gắng làm tất cả mọi việc rồi

Vậy là được rồi,sao còn hỏi tôi làm gì

Tại Tôi thấy có vẻ như cậu không được hài lòng lắm

Tôi bình thường mà,chị cứ làm việc của mình không cần để ý đến tôi đâu

Quân đứng dậy lên lầu và nói vọng xuống. “Tôi không có thói quen ăn sáng sau này chị không cần làm bửa sáng cho tôi”.

“Trời vậy từ hôm đó tới nay không nói làm sáng nào cũng phải nấu hết”. Chị nghĩ bụng:

Thời gian trôi qua mọi việc trở nên dễ dàng với chị hơn, chị dường như đã quen với cái tính tình trầm lặng của Quân, Thỉnh Thoảng chị cũng hay hỏi han Quân về công việc của cậu, nhưng đó chỉ là cách để chị phá bỏ không khí nặng nề trong căn nhà rộng rãi này thôi, nhưng tuyệt nhiên Quân chưa hỏi về gia đình hay cuộc sống của chị.

Đang quét dọn trên lầu bổng chị nghe tiếng Quân gọi:

Chi Loan ơi mang cho em 2 ly cafe

Chị vội vàng chạy xuống và khựng lại.Quân đang có khách,1 cô gái trạc tuổi Quân, cô ấy thật xinh đẹp. Chị đi thẳng xuống bếp, 2 người nói chuyện thật rôm rả, Chị nghe tiếng Quân thật lớn, chị chưa bao giờ thấy Quân sôi nổi như vậy, Chị mang cafe lên Quân đang cười, lần đầu tiên chị thấy Quân cười, nụ cười thật đẹp, nó khác hẳn với gương mặt đăm đăm mà hằng ngày chị vẩn thấy, nụ cười đó nhìn thấy chị thì tắt hẳn. Quân giới thiệu: Đây là Thúy bạn em

DẠ, Chào Cô

Còn đây là Chị Loan

Chào chị, Chị làm ở đây bao lâu rồi

Dạ cũng gần 1 năm rồi

À, anh Quân nói chị nấu ăn ngon lắm

Dạ, À? chị hơi ngạc nhiên, bởi chưa bao giờ chị quân khen chị nấu ăn ngon

Chị cứ làm việc của mình đi. Quân nói

Chị lên lầu và tiếp tục việc quét dọn của mình.Đột nhiên chị nghỉ đến Quân và nhớ đến nụ cười của cậu, Chị nghĩ Quân là người không biết cười, bởi suốt thời gian chị ở đây có khi nào cậu ấy cười với chị đâu, gương mặt lúc nào cũng tỏ ra khó chịu,không ngờ cậu lại có thể cười nói vui vẻ như vậy, đột nhiên tim Chị đập mạnh chị cũng không biết tại sao,chỉ biết rằng Chị rất thích nét mặt của Quân khi cười,nó có gì đó khiến chị cảm thấy vui, Chị nghĩ và cười thầm. nhưng có bao giờ cậu ấy cười với chị đâu, có lẻ vi chị là người giúp việc nên cậu không cần phải làm vậy, nghỉ đến đây đột nhiên chị cảm thấy hơi buồn

Trưa đến Chị dọn cơm cho Quân và bắt chuyện:

Cô Thúy đẹp quá cậu hén

Ừm

Chắc nhà cổ giàu lắm hả cậu

Ừm

Cậu và cô ấy là bạn thân lắm phải không

Là bạn và cũng là đối tác của công ty

À, thấy 2 người rất thân nhau

Chị cứ nói thế này làm sao tôi ăn cơm được. Quân tỏ ra khó chịu

Vâng, tôi xin lỗi, cậu ăn cơm đi

……………………………..