Chỉ Riêng Mình Em

Chương 46




Thứ bảy tuần nào Nghênh Niệm cũng gọi điện cho ba mẹ, thỉnh thoảng nhận được điện thoại đột xuất của ba hoặc mẹ, cô cũng không bất ngờ mấy. Nhưng lần này lại khác, Nghênh Niệm nhận được điện thoại của ông anh lâu ngày không gặp.

Nghênh Hoành ra nước ngoài đã nhiều năm, mấy năm nay lại càng bận rộn, ba năm Nghênh Niệm học cấp ba, chưa có cái Tết nào Nghênh Hoành quay về thăm nhà. Kỳ nghỉ ở nước ngoài không giống với kỳ nghỉ trong nước, nhưng được nghỉ Nghênh Hoành cũng không về nước, anh còn bận hơn cả tổng giám đốc Nghênh Diệu Hành.

Nhìn thấy mặt anh trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trong cuộc gọi video, Nghênh Niệm không biết nên vui mừng hay nên cảm thán nữa.

Nghênh Hoành không có thời gian ôn chuyện với cô, vừa gặp đã nói ngay, "Ba mẹ có nói cho em biết chưa?"

"Nói gì?" Nghênh Niệm sững sờ khi bị anh hỏi.

"Chuyện của ông nội."

"Ông nội? Chuyện gì?"

Nghênh Hoành trong màn hình mấp máy đôi môi, nói trước, "Ngày mai anh bay về." Sự vui mừng trên gương mặt Nghênh Niệm vẫn chưa dứt, anh lại nói tiếp, "Ông nội bệnh rồi, ba bảo anh về thăm ông. Bọn Gia Thụ cũng về."

Nghênh Niệm thật sự không biết gì cả, "Bệnh?"

"Ba mẹ không nói cho em biết hả?"

"Không."

Hai anh em im lặng. Nhìn thái độ của vợ chồng Nghênh Diệu Hành, đại khái cũng biết chuyện này có hơi khó khăn đối với Nghênh Niệm.

"Em nghĩ thế nào?" Nghênh Hoành hỏi cô, "Lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?"

"Em nhớ anh." Cô im lặng, "Nhưng em không muốn về."

"Em với ông nội không thể nói chuyện được hả?"

"Không thể đâu anh à." Nghênh Niệm cười khổ, Nghênh Hoành ở nước ngoài, vì không muốn để anh lo, vợ chồng Nghênh Diệu Hành và cô chỉ có thể "tốt khoe xấu che", chỉ nói chuyện tốt, mấy chuyện ông cháu ầm ĩ đến độ không thể ăn Tết yên ổn thì không ai nhắc đến một câu.

"Sáng nay anh có gọi video với ba mẹ, mẹ nói mấy năm nay ông nội càng lúc càng quá đáng, đúng không?" Nghênh Hoành không ngốc, ngẫm lại tính tình của ông lão có thể đoán ra em mình đã bị đối xử như thế nào. Mặc dù tôn trọng ông nhưng cũng không nhịn được mà đau lòng, "Được rồi, em cố gắng học cho giỏi, anh về đó một chuyến, tới lúc đó sẽ thăm em."

Nghênh Niệm nặng nề gật đầu đồng ý.

...

Vì ông Nghênh bỗng dưng trở bệnh nặng, Nghênh Niệm có hơi mất tập trung. Sau khi Nghênh Hoành trở về, ở ba bốn ngày vẫn chưa đi, xem ra tình trạng của Nghênh Chiếu Quốc không mấy lạc quan.

Cô nói chuyện điện thoại với ba mẹ, lại hỏi Giang Gia Thụ, nhận được tin xác thực từ bọn họ, quả thực Nghênh Chiếu Quốc không được tốt cho lắm.

Lớn tuổi thì nhiều bệnh, thân thể càng lúc càng yếu, mặc dù trông Nghênh Chiếu Quốc vẫn quắc thước, nhưng bệnh tới lại như núi đổ.

Dụ Lẫm Nhiên bận thi đấu, sau khi kết thúc một trận đấu thì đến nhà thăm cô, vừa gặp đã phát hiện ra sắc mặt của cô không được tốt.

"Sao thế? Sao sắc mặt em kém vậy."

Nghênh Niệm cùng anh làm ổ trên sofa, mặt mày nặng nề, "Ông nội em bị bệnh... Nhưng em không muốn quay về thăm ông."

Dụ Lẫm Nhiên không nói gì, bây giờ chỉ cần lắng nghe không cần an ủi.

"Từ nhỏ ông nội đã không thích em rồi."

Nghênh Niệm đem hết những lời chất chứa trong lòng nói ra hết, "Lúc nhỏ, ông mua đồ ăn cho tất cả bọn trẻ trong nhà, nhưng lại không có phần của em. Ông ấy ôm từng đứa nhóc trong nhà, ngoại trừ em. Ông ấy sẽ gọi tên thân mật của mấy anh em họ trong nhà, nhưng đến giờ vẫn chỉ gọi tên em. Ông ấy rất nghiêm, rất dữ, nhưng thỉnh thoảng sẽ đùa với bọn họ, nhưng không bao gồm em."

Nghênh Niệm nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, "Lúc còn nhỏ, vì chuyện này mà em đã từng rất tự ti, em luôn nghĩ là do em không tốt cho nên ông nội mới không thích em. Nhưng sau này em phát hiện ra, dù em đạt điểm tối đa, ông ấy cũng không khen lấy một câu, nhưng mấy đứa trẻ khác trong nhà đạt 70, 80 điểm, ông ấy sẽ nói, giỏi lắm, tiếp tục cố gắng."

"Chờ đến sau khi em hiểu chuyện em mới biết được, hóa ra trong mắt ông em, cái sai của em không phải do em không giỏi, mà là do giới tính của em."

Từ đó trở đi, cô trở lại bình thường, tự công nhận mình giỏi, đồng thời, lại oán trách Nghênh Chiếu Quốc.

Vì cô nhắc lại chuyện cũ, bầu không khí lắng xuống, hai người đều không nói gì.

Bị ảnh hưởng bởi quá khứ, Nghênh Niệm sa sút hẳn, im lặng hồi lâu, cô bỗng ngẩng đầu hỏi Dụ Lẫm Nhiên, "... Vì sao anh thích em?"

Không thể nào xem nhẹ sự ảnh hưởng của hoàn cảnh và người xung quanh đối với sự trưởng thành của một người. Ví dụ như Nghênh Niệm, mặc dù bây giờ cô tài giỏi như thế, nhưng trong lòng vẫn ẩn giấu một góc nhỏ tối tăm. Trưởng bối uy nghiêm nhất nhà đã cắm xuống một cái rễ, tuổi thơ lại bị sự bất công đả kích, khiến sự sợ hãi vì không được yêu thích, không được công nhận mọc rễ nảy mầm trong lòng cô.

Vẻ mặt Dụ Lẫm Nhiên chưa bao giờ nghiêm trọng như thế, anh chậm rãi vuốt tóc cô, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Anh chưa từng kể chuyện nhà mình với em đúng không?"

Nghênh Niệm nhìn anh, gật đầu một cái, "Vâng."

"Anh có một người anh họ hơn anh 5 tuổi." Dụ Lẫm Nhiên nói, "Gia đình anh ấy xuất ngoại đến ở với ông của anh sớm hơn ba mẹ anh. Ông anh rất tốt với bọn anh, nhưng ông ấy là người có tính kiểm soát rất mạnh, không cho phép bất cứ ai thách thức quyền uy của ông. Anh họ anh rất thông minh, làm việc gì cũng rất giỏi, anh ấy thích chơi game nhất, rất có thiên phú."

"Ông anh rất kỳ vọng vào anh ấy, cho rằng chơi game sẽ làm mất đi ý chí. Anh họ anh từng nghĩ sẽ đi theo con đường chuyên nghiệp ở châu Âu, nhưng sau khi ông biết thì rất tức giận, anh ấy bị nhốt 3 tháng. Sau đó, ba mẹ anh ấy cầu xin mãi, anh ấy mới thỏa hiệp, đồng ý từ nay sẽ không chơi game nữa, tập trung học tài chính, sau đó tiếp nhận công việc của gia đình."

Nghênh Niệm nhíu mày, "Sau đó thì sao?"

Dụ Lẫm Nhiên nói tiếp, "Anh bắt đầu tiếp xúc với trò chơi là do anh họ dẫn anh đi theo, anh ấy chơi giỏi hơn anh nhiều, sau khi biết anh ấy thỏa hiệp với ông, anh đã rất tức giận, hỏi anh vì sao không chịu tranh thủ, anh ấy nói, "Chờ đến khi em lớn lên sẽ hiểu."

"Vậy anh theo con đường chuyên nghiệp chẳng phải..."

Anh gật đầu, "Ông anh vốn dĩ không đồng ý. Cái trận mà người bên SF và anh tiếp xúc, anh đứng thứ ba ở bảng xếp hạng nước ngoài, không phải nổi tiếng nhất, anh lại không giống Bạc Xán, anh giỏi nhất là tướng SP, lúc bọn họ mời anh về nước gặp mặt, anh có hơi bất ngờ. Sau này thương lượng xong, anh quyết định gia nhập SF đánh chuyên nghiệp, ông biết chuyện cũng nổi giận đùng đùng, nhưng không có nhốt anh lại, ông ấy không đặt kỳ vọng lên người anh cao như anh họ. Ông ấy chỉ tức giận nói với anh, nếu anh muốn mê muội để đánh mất ý chí, thế thì đừng bước vào nhà ông ấy."

Nghênh Niệm nghe mà trái tim thắt lại, Dụ Lẫm Nhiên nhận ra sự lo lắng của cô, anh nắm lấy tay cô.

"Mấy năm nay mỗi lần anh nghỉ phép đều ra nước ngoài, ông chưa từng gặp anh, cũng không cho anh và anh họ lui tới với nhau, bọn anh chỉ có thể tự mình gặp nhau. Anh biết ba mẹ anh hi vọng anh sẽ cúi đầu, nhưng anh vừa nghĩ đến anh họ..."

Anh ngừng lại, không nói nữa, ngược lại lại nói, "Mỗi lần gặp mặt bọn anh sẽ giao lưu kỹ thuật với nhau, như kỳ nghỉ vừa rồi, bọn anh có solo vài ván. Lúc trước anh đánh không lại anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy lại không phải là đối thủ của anh. Dù anh ấy có cố hết sức thì vẫn thua. Sau khi chơi xong, anh ấy cười khen anh có tiến bộ, còn bảo anh đem cúp quán quân về cho anh ấy xem."

"... Rõ ràng anh ấy rất buồn." Dụ Lẫm Nhiên im lặng cả buổi, bỗng nhiên nói.

Lần đầu tiên Nghênh Niệm biết hóa ra anh cũng bị gia đình ngăn cản, lần đầu tiên cô biết anh vì muốn theo đuổi giấc mơ, muốn làm chuyện mình thích, không nhận được sự tán thành của người lớn trong nhà, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi cửa.

Cô dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Dụ Lẫm Nhiên khoát tay lên lưng cô, làm chỗ chỗ dựa cho cô, đôi chân dài co lại trên sofa.

"Độ tuổi hoàng kim của tuyển thủ chuyên nghiệp không dài, bất cứ người nào nếu không đụng vào game trong một thời gian dài, kỹ thuật sẽ không bằng lúc trước. Anh biết anh ấy buồn không phải vì solo thua anh, mà là anh có thể đạt được hết điểm cao này đến điểm cao khác trên sân thi đấu." Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy lại có chút bất lực khiến người khác đau lòng, "Có lẽ sẽ có một ngày trình độ của anh sẽ giảm xuống khi tuổi tác tăng lên, nhưng ít ra anh đã từng theo đuổi giới hạn của mình. Anh họ anh, anh ấy còn chưa lên đến đỉnh cao đã không có cơ hội theo đuổi giới hạn của mình. Về sau lại càng không."

Nghênh Niệm biết Dụ Lẫm Nhiên lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe anh nói nhiều đến thế.

Ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên và ánh mắt cô giao nhau, "Em hỏi anh tại sao lại thích em, vì em rất tốt."

Nghênh Niệm sửng sờ nhìn anh.

"Dưới sân thi đấu có biết bao người, cuồng nhiệt, nghiêm túc. Dưới khán đài, trên mạng, bọn họ từng hô chữ "thích" ấy rất nhiều lần. Nhưng nếu mặt đối mặt lại không một ai dám nói --"

Dụ Lẫm Nhiên đưa ngón tay cái nhẹ nhàng lướt theo hàng chân mày của Nghênh Niệm, hơi cụp mắt, "Em hiểu ý anh chứ?" Anh nói, "Chỉ có em."

"Em lại không giống. Dù có đến gần, em cũng khác với bọn. họ. Trước mặt anh, em luôn nhấn mạnh thân phận fans của mình, ngay từ đầu, những việc em làm đều lấy thân phận người hâm mộ làm cơ sở, nhưng thực chất bên trong con người em không hề hạ thấp bản thân, em rất kiêu ngạo, lại còn thông minh, xuất sắc... Em xem, em có nhiều ưu điểm như thế. Cho nên, đừng hỏi những câu hỏi ngu ngốc thế này."

Nghênh Niệm ngơ ngác nhìn anh, một lát sau mới gật đầu, "Vâng."

Cô vùi vào lòng anh, rầu rĩ hỏi, "Đội trưởng... anh bảo em nên làm gì đây..."

Dụ Lẫm Nhiên nghĩ nghĩ, "Thật ra bây giờ anh đã có thể hiểu anh họ mình. Anh ấy chọn lựa thỏa hiệp, anh chọn kiên trì, tại ngã ba đường đời, bọn anh chọn hai con đường khác nhau, không có đúng sai. Dù là thỏa hiệp hay kiên trì, đều tiến về phía trước, không ai sai cả."

"Cho nên --" Tay anh dừng lại phía sau đầu cô, "Làm chuyện em muốn làm. Em có quyền yêu ai hoặc hận ai, em cũng có quyền lựa chọn tha thứ hoặc không tha thứ."

...

Nghênh Niệm chưa quay về nhà, vợ chồng Nghênh Diệu Hành và Nghênh Hoành không hề ép cô. Sau khi bệnh tình Nghênh Chiếu Quốc đã ổn định, Nghênh Hoành bay chuyến bay nhanh nhất đến thăm Nghênh Niệm.

Hai anh em họ lâu rồi không gặp nhau, vì anh trai, Nghênh Niệm vốn dĩ đã mua sẵn vé đi xem SF thi đấu, chỉ đành nhịn đau từ bỏ.

Nghênh hoành vừa xuống máy bay liền chạy đến căn hộ của Nghênh Niệm, tham quan điều kiện sống của cô xong, hai người trò chuyện từ chiều đến tối, ăn một bữa cơm do chính tay em gái làm, hương vị tuy không hoàn mỹ, nhưng Nghênh Hoành nịnh nọt suýt nữa liếm luôn cả dĩa.

Biết anh của Nghênh Niệm đến chơi, Dụ Lẫm Nhiên vừa thi xong đã chạy đến ngay. Đúng lúc vừa qua giờ cơm được 2 tiếng, hai anh em đang ở trong phòng khách ăn trái cây, nói chuyện nhà.

Hai người đàn ông vừa gặp nhau, đối đầu có hơi gay gắt.

Nghênh Niệm ở giữa, Dụ Lẫm Nhiên và Nghênh Hoành một trái một phải ngồi hai bên sofa. Trái cây mọng nước không còn ai ăn nữa, dù Nghênh Niệm muốn ngó lơ, nhưng cũng không thể ngó lơ bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm giữa hai người bọn họ.

Nghênh Hoành có phong độ của người làm ăn, cười khách sáo, "Em gái tôi lòng dạ không thâm sâu, luôn được người nhà bảo vệ rất tốt, ở đây lại được anh Dụ chăm sóc, nhưng mà giữa bạn bè thì chăm sóc vẫn nhau là điều nên làm, tôi cũng không nói cám ơn làm gì."

Một câu nhẹ nhàng đã vạch Dụ Lẫm Nhiên vào phạm vi "bạn bè".

Nghênh Niệm nhận ra "người đến không tốt", nháy mắt với Dụ Lẫm Nhiên, ra hiệu anh chịu đựng, đừng tưởng thật.

Dụ Lẫm Nhiên không hề tưởng thật, chỉ dùng nụ cười giả tạo khi tiếp nhận phỏng vấn bình thường, giống như anh không hề giận tí nào, "Anh nói đúng lắm, đúng là không cần cám ơn."

Nghênh Hoành nhíu mày, "Nghe nói cậu là tuyển thủ eSport? Mấy tuyển thủ các anh chắc là bận lắm? Bình thường thi đấu với huấn luyện chiếm nhiều thời gian lắm đúng không? Làm khó anh còn phải dành thời gian chăm sóc em gái tôi, nhưng không sao cả, con bé vừa mới đến, vừa vào đại học, về sau sẽ quen biết nhiều bạn hơn, cũng sẽ không cần cậu Dụ nhọc lòng nữa."

"Anh khách sáo rồi." Dụ Lẫm Nhiên bình tĩnh nói, "Bạn bè có nhiều thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn tôi."

"..." Nghênh Hoành nâng tay, ngón trỏ khẽ nhéo ấn đường, độ cong nơi khóe miệng không còn cao như lúc nãy, "Ây, thời gian trôi qua nhanh quá, nháy mắt Niệm Niệm của chúng ta đã lên đại học rồi, lúc nhỏ con bé cứ đòi tôi ôm. Mặc váy công chúa, cột tóc hai chùm, như búp bê. Ba mẹ tôi từng trêu con bé, hỏi nó lớn lên muốn lấy ai, nó liền chống nạnh, hung hăng nói, "Con không lấy chồng, không ai tốt bằng anh hai cả!"

"Anh kể chuyện em hồi nhỏ chi vậy..." Nghênh Niệm xấu hổ, đưa tay che mặt.

"Anh nói đúng, thời gian trôi qua nhanh thật." Dụ Lẫm Nhiên gật đầu, "Đương nhiên, con nít chưa hiểu chuyện thì hay nói nhảm, đó là chuyện bình thường."

"..." Nghênh Hoành siết chặt ly nước. Nửa câu sau của anh đúng là khiến người ta khó chịu, nhưng càng khó chịu chính là cách xưng hô của anh, "Cậu có thể đừng mở miệng là gọi anh được không?! Tôi lớn tuổi hơn cậu, nhưng cậu không thấy buồn nôn à?"

Dụ Lẫm Nhiên cười một cách ung dung, Nghênh Niệm vừa nhìn đã biết, dáng vẻ này không phải là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của anh.

Anh nói, "Anh nói gì thế? Anh là anh của Niệm Niệm, Niệm Niệm gọi anh là anh, em cũng nên gọi anh là anh, về sau là người một nhà, qua lại thường xuyên, qua mấy năm là quen thôi mà!"

- - Má!

Nghênh Hoành suýt nữa bóp nát cái ly.

Ai là người một nhà với cậu! DM, cậu là ai hả?! Còn thường xuyên qua lại, lại còn qua mấy năm là quen thôi?

Mẹ nó, một tiếng cũng không qua nổi đây này!

***

Sắp phải nói lời tạm biệt với đội trưởng Dụ và Niệm Niệm rồi, thực sự không nỡ tí nào. Lúc đào hố thì hăm hở, nhưng đến lúc lấp hố cứ thấy buồn buồn thế nào ấy:((