Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 6




Mười một giờ trưa, Phương Linh đúng giờ đến nhà Tư Hiên Dật.

“Cậu nói Tư Hiên Dật ở đây một mình?” Phương Linh kỳ quái hỏi.

“Đúng vậy! Tôi hôm qua tớ cũng mới biết, trước đây còn nghĩ hắn sống cùng ba mẹ” Hứa Thiên Ái rót một ly trà cho Phương Linh, ngồi trên ghế sô pha bằng da từ Italy.

“Buổi tối chỉ có hai người các cậu, vậy hai người có...” Phương Linh tò mò hỏi.

“Không có, cậu đừng đoán linh tinh.”

“Không có? Vậy trên cổ cậu là cái gì? Đừng nói là muỗi cắn, tớ không tin đâu!”

Trên cổ? “Có cái gì a?”

“Đây, tự xem đi!” Phương Linh lấy cái gương ra đưa cho Hứa Thiên Ái.

Trời, cái dấu tròn tròn hồng hồng ở giữa là gì? Đừng nói là...

“Cái này, được gọi là dấu hôn, cậu đừng ra vẻ thanh khiết trong sáng nói với tớ là cậu không biết.” Phương Linh nhìn chằm chằm cổ Hứa Thiên Ái, cười nói.

“Tớ...” Tám chín phần là lúc hắn gặm cổ cô lưu lại

“Còn không mau thành thực khai báo, cậu và hắn có giai đoạn A, B, C gì không?”

Ài, chứng cớ bị bắt, thế này đành phải nói ra hết...

“Hắn nhất định là thích cậu!” Nghe xong, Phương Linh son sắt nói, “Hắn sau cùng không phải hỏi cậu nếu hắn nói ‘Đúng’, là được rồi sao? Đó chính là chứng cứ hắn thừa nhận hắn thích cậu.”

“Thật vậy sao?” Hứa Thiên Ái không tự tin nói, “Nhưng cậu không thấy tớ không xứng với hắn sao? Hắn làm sao mà có thể nhìn tới tớ?” Gia thế của hắn tốt như vậy, bản thân hắn lại nổi tiếng như thế, làm sao mà có thể để mắt đến một người không chút nổi bật như cô?

“Xứng cái gì chứ, trong mắt tình nhân là Tây Thi, không phải thường nói ‘chiếu cao không có khoảng cách; cân nặng không phải áp lực; tuổi tác không là vấn đề’ sao? Tình cảm vốn không có đạo lý như vậy.” Phương Linh bắt đầu phân tích như ngưới đã từng trải lắm.

“Phương Linh, dường như cậu hiểu rất rõ ràng những việc này, trước kia cậu đã trải qua rồi sao?”

“Không có! Chẳng qua là trên sách, trên tạp chí, trên tivi đều nói như vậy, không đúng sao? Bây giờ chỉ sử dụng đến mà thôi “

“À...” Thì ra là thế.

“Để tớ dạy cậu một cách để biết hắn có thích cậu hay không”

“Cách gì?”

“Cậu phải biết, đàn ông ý mà, có vài chỗ không được bình thường, cậu thử làm nũng với hắn, nhờ hắn dẫn đi đâu đó, nếu hắn đồng ý, vậy có nghĩa hắn thích cậu, vậy là OK rồi!”

“Làm nũng?” Cô làm được sao? Hơn nữa, hắn sẽ thích sao?

“Đúng, làm nũng, đàn ông thích nhất là phụ nữ làm nũng với bọn họ.” Phương Linh nói.

“Vậy... bảo hắn đưa tớ đi đâu?”

“Khu vui chơi!”

“Khu vui chơi?”

“Đúng! Là chỗ đó! Nếu hắn chịu dẫn cậu đi, có nghĩa là hắn thích cậu, nếu không, đàn ông có tính tự chủ mạnh như Tư Hiên Dật hẳn sẽ không đưa con gái vào trong đó.” Phương Linh khẳng định nói, “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, xã trưởng xã tin tức vừa nãy đến phòng học tìm cậu, chị ấy biết tớ sắp đến gặp cậu nên nhờ đưa thứ này cho cậu” Nói xong, cô lấy một chiếc camera cực xịn từ trong ba lô ra đưa cho Hứa Thiên Ái, “Của cậu đây.”

“Chị ấy nhờ cậu đưa cho tớ cái này?” Hứa Thiên Ái cầm camera nhìn hồi lâu, “Cho tớ cái này để làm gì?”

“Chụp ảnh a!”

“Chụp ảnh?”

“Đúng vậy! Chị ấy biết tớ đến nhà Tư Hiên Dật, hỏi tớ rất nhiều vấn đề, sau đó kết luận cậu sẽ ở thêm vài ngày trong nhà Tư Hiên Dật, chị ấy bảo tớ đợi một chút. Hai mươi phút sau, cùng cái này xuất hiện, nói muốn cậu chụp nhà Tư Hiên Dật gửi cho chị ấy.” Phương Linh nói xong, lập tức cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi. Mệt quá, cô nói một hơi, ngay cả nước miếng cũng không còn, không thể không bổ sung nước.

Nhà? Cô đã biết sẽ không có chuyện tốt mà!!!

“Tiểu Ái, cậu ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa.” Đúng rồi, bây giờ đã sắp 12 giờ.

“Dù sao buổi chiều cũng không có tiết, không bằng chúng ta đi dạo phố, tiện thể ăn cơm trưa luôn, thế nào?”

“Nhưng tớ không có chìa khoá nhà, nếu trở về không có ai, tớ sẽ không vào được. Tớ lại không có số điện thoại của Tư Hiên Dật, không thể liên lạc với hắn “

“Vậy về trễ một chút, lúc đó có lẽ Tư Hiên Dật cũng có ở nhà”.

Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng được, ở đây cũng không có gì làm, không bằng ra ngoài đi bộ vài vòng thả lỏng một chút, “Được rồi!”.

Nói xong, cô đứng dậy lấy ví tiền bỏ vào túi áo, định ra cửa cùng Phương Linh.

“Cậu không mang điện thoại đi sao?” Phương Linh nhắc nhở.

“Không, hết pin rồi, nếu sạc thì lại tốn thời gian, mang theo cũng không để làm gì. Thôi, chúng ta đi thôi”

“Được! Đi...”

– %%%※%%% –

Trong phòng tối đen, cô đâu? Em gái béo đâu? Phòng nào cũng không thấy bóng dáng của cô, túi và di động lại đặt trên trên tủ đầu giường ở phòng khách. Nhưng người đâu?

Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã liếc mắt nhìn tạp chí tài chính, trong đầu không ngừng suy đoán về Hứa Thiên Ái, vết thương trên mặt cô còn chưa tốt, cô sẽ không về nhà, vậy cô đi đâu? Ở đâu?

Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, đã chín giờ, muộn vậy vẫn chưa trở về, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nghĩ đến đây, tim hắn lại thắt nhanh lại, đáng chết! Tại sao hắn phải lo lắng cho cô như vậy? Hắn cần gì phải lo âu bất an như vậy? Chẳng lẽ thật như lời Tử Nhai, hắn yêu cô, cho nên mới không khống chế được, hoàn toàn không còn giống hắn nữa sao...

Từ khi gặp phải Em gái béo, tâm tình hắn ngày càng gặp những cảm giác chưa từng có. Cho tới bây giờ, hắn không nghĩ mình sẽ vì một cô gái mà lại chịu nhiều cảm giác khác lạ như vậy.

Hắn thật sự yêu cô sao? Hắn nghĩ đúng vậy. Đây là câu giải thích hợp lí duy nhất đối với những thay đổi bất thường của hắn. Nếu hắn yêu cô, vậy cô cũng phải yêu như thế để hồi báo hắn. Hắn luôn lấy bản thân là trung tâm, chỉ có hắn mới có thể phụ, chưa từng có người được phép phụ hắn, nếu Em gái béo phụ hắn, vậy hắn sẽ làm sao bây giờ?

Hắn sẽ đích thân hủy đi cô! Đúng vậy, nếu cô phụ hắn... Hắn tuyệt đối sẽ tự tay huỷ đi cô, không ai được phép phụ hắn...

Bất quá, tại sao đến giờ cô vẫn chưa chịu trở về...

– %%%※%%% –

Mệt mỏi quá, hai cái đùi của cô sắp gãy ra. Một buổi chiều thêm buổi tối, cô cùng Phương Linh đi dạo trong trung tâm thành phố, đi dạo đến nỗi làm cô quên đi thời gian. Nếu không phải trung tâm đóng cửa, có lẽ các cô sẽ còn tiếp tục đi nữa.

Hứa Thiên Ái kéo hai cái chân mệt mỏi sắp không đi được nữa đến trước cửa nhà trọ, hắn, có lẽ là đang ở nhà. Trăm ngàn lần nên có! Nếu không cô chỉ có thể ngồi trước cửa mà đợi. Thân thể vô lực tựa vào cửa, vươn tay ra định đẩy cửa, bỗng dưng thân thể theo trực giác ngã xuống dưới, cả người cô ngã vào trong nhà... Trời, cửa không có khoá.

Đau nha! Cái ngã này thật không nhẹ! Hứa Thiên Ái xoa mông chậm rãi đứng dậy. Trong phòng có ánh sáng, cô dễ dàng nhìn thấy Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối là một quyển tạp chí tài chính, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô.

Không biết nên nói gì, hắn nhìn cô như vậy làm cô có chút bất an, Hứa Thiên Ái lúng túng giật giật khóe miệng, “Hi... Tôi... Đã về.”

Cô cũng đã chào hỏi, sao hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô vậy a? Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, tối nay hắn thật khác lạ, cô vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, “Ách, kia... Tôi trở về phòng, không quấy rầy anh nữa.” Nói xong Hứa Thiên Ái xoay người sang chỗ khác, bước nhanh đến phòng của mình...

Một bàn tay nhanh chóng kéo hông cô, cả người cô ngã xuống, ngã vào một lồng ngực rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng phà qua tai cô, thanh âm tà mị mà dồi dào từ tính vang lên bên tai: “Chơi mệt chưa? Muốn trở về chưa, cô gái nhỏ?”

“Vâng... Nha.” Xin nhờ, hắn cũng không cần dùng động tác ái muội vậy a, lại càng không cần dùng thanh âm hấp dẫn đó nói với cô được không? Hứa Thiên Ái cảm giác tim mình đang nhảy lên “bùm bùm”, giống như đang bị đốt vậy.

“Cô gái nhỏ, em có biết bây giờ là mấy giờ không?” Thanh âm hấp dẫn vang lên lần thứ hai, người đằng sau đã bắt đầu nhẹ cắn lên vành tai của cô.

Mấy giờ? Đầu óc Hứa Thiên Ái choáng váng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Mười một... Giờ.” Sao hắn lại hỏi cô mấy giờ? Chẳng lẽ hắn không biết tự nhìn sao?

“Mười một giờ... Thật sự khuya lắm rồi.” Tư Hiên Dật ôm Hứa Thiên Ái, bắt đầu khẽ liếm lên cổ cô, “Buổi tối là lúc quỷ đi ra từ địa ngục, chúng nó thích ăn thịt người – đặc biệt là con gái, chúng nó thích ăn nhất.”

Hắn đang nói gì? Truyền thuyết trong thánh kinh sao? Sao cô lại không hiểu gì, “Vâng, thật không? A, a! Tôi buồn ngủ quá, muốn trở về phòng, đúng! Trở về phòng.” Hu, cổ ngứa quá, sao hắn lại dùng lưỡi liếm cổ cô chứ, mau buông cô ra nha! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không đảm bảo sẽ không ăn hắn nha.

“Muốn trở về phòng?”

“Vâng...” Hứa Thiên Ái gật gật đầu.

“Đúng vậy, nên trở về phòng, quỷ đã được thả ra.” Dứt lời, Tư Hiên Dật ôm ngang lên Hứa Thiên Ái, đi thẳng về phòng ngủ.

“Anh đi nhầm rồi, phòng tôi ở bên kia.” Hứa Thiên Ái nhắc nhở. Sao hắn lại ôm cô đến phòng hắn chứ?

“Không đi sai, cô gái nhỏ...” Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái đi vào phòng ngủ, đè cô lên giường, cúi người nhìn cô, “Em phải trả giá thật lớn... Khi chọc giận tôi...”

Trả giá? Cô chọc hắn khi nào chứ? “Anh tránh ra, cho tôi đứng lên!” Hai tay Hứa Thiên Ái ngăn lấy ngực Tư Hiên Dật, ra sức đẩy hắn ra.

“Không còn kịp rồi, quỷ đã xuất hiện...” Cô chống cự làm hắn triệt để hiểu lấy tâm ý của bản thân, chờ đợi biến thành khát cầu mãnh liệt, hắn cần dùng thân thể của cô để bình phục lại sự xôn xao trong hắn, hắn muốn cô trở thành người con gái của hắn.

“Anh... Đừng!” Cô còn không chưa chuẩn bị, huống chi, cô còn không biết hắn có tình cảm với cô hay không, cô không muốn mình cứ vậy mà giao đến tận tay hắn, “Dừng tay! Đừng...”

Tay vẫn không dừng, vẫn dao động lên trên..

Cô hít một hơi –

“Anh muốn làm gì, đừng làm loạn!”

Hắn không trả lời cô, chỉ dùng môi thô bạo áp lên môi cô, trằn trọc mút.

“Ưm...” Cô khẽ run, hai tay càng không ngừng đánh lên ngực hắn, “Không cần! Không được..” Cô lớn tiếng kêu lên, liều mạng muốn đẩy hắn. A...! Hắn vậy mà, vậy mà...

Cô không cần! Cô không muốn giao hợp! Cô...

Bốp!

Một cái tát cứ như vậy in lên mặt Tư Hiên Dật, một cái tát vang dội vô cùng, năm giây sau, trên mặt hắn nổi lên một dấu đỏ. Thanh âm đều làm cả hai người kinh hãi, hắn tức giận nhìn cô, cô giật mình thở phì phò nhìn lại hắn.

Tư Hiên Dật chậm rãi giơ tay lên, chạm nhẹ đôi má bị đánh, nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Hứa Thiên Ái

“Em dám đánh tôi!” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đánh hắn, cho dù là cha mẹ hay ông ngoại cũng chưa từng dám đánh hắn, mà nay, cô lại dễ dàng quăng cho hắn một bàn tay, cho dù cô là người hắn yêu, cũng không được đối với hắn như vậy! Cái tát này tuyệt đối phải trả lại. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên...

Đừng, đừng nói là hắn muốn đánh cô nha! Cô thật sự không phải cố ý, cô chỉ muốn đẩy hắn ra, không ngờ tay lại đánh xuống như vậy, hơn nữa, rõ ràng là hắn đuối lí trước, là hắn có hành vi gây rối cô, cô mới tát hắn một cái. Đúng! Chính là như vậy! Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn, không hiểu sao cô lại có cảm giác chột dạ...

Hứa Thiên Ái rúc đầu nhìn bàn tay ngày càng đến gần, “Đừng mà!” Cả người cô dính vào hắn, “Anh đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi, nhưng anh phải tin tôi, tôi thật sự không phải cố ý.” Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Ông trời chứng giám, là hắn có hành vi xâm phạm cô trước, cô đánh hắn một cái chỉ là phòng vệ mà thôi, nhưng bây giờ cô lại phải giải thích với người xâm phạm cô, có người nào xui xẻo hơn cô không?

“Em nghĩ cứ vậy thôi?” Tư Hiên Dật cúi đầu nhìn Hứa Thiên Ái dính vào người hắn như bạch tuộc, cô gần sát như vậy làm hắn nguôi giận không ít, “Em phải biết, chưa từng có người nào dám đánh tôi! Em nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho em một cách đơn giản như vậy?”

“Vậy – để tôi giúp anh xoa bóp.” Khi nói chuyện, bốn ngón tay mềm mại của cô chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng xoa đi dấu đỏ trên mặt hắn, hà hơi lên mặt hắn như đang dỗ dành con nít, “Hu, không đau, không đau.”

Tay hắn ngừng lại giữa không trung, có chút do dự, tim của hắn bắt đầu dao động...

“Tay em nên để xuống!” Cô có chút run sợ nhìn bàn tay đang ở giữa không trung của hắn, cẩn thận do dự cầm tay phải hắn lên, “Vết sưng trên mặt tôi mới đỡ được vài phần, nếu bây giờ còn bị anh đánh nữa, chăc chắn sẽ sưng lên mấy ngày nữa mới khỏi. Hơn nữa, vết thương trên mặt tôi cũng là do anh hại mà có, coi như tôi và anh huề nhau, được không?” Hứa Thiên Ái lấy lòng nói.

Thở nhẹ một hơi, tay hắn chậm rãi buông xuống, “Em định bồi thường thế nào?” Như là đang nói với cô, càng giống như đang tự nói với mình.

Hắn không có đánh cô, hắn thật không có đánh cô, sự thật này làm tâm Hứa Thiên Ái vui sướng vô cùng, lấy cá tính của hắn, nếu người khác dám tát hắn một cái, hắn tuyệt đối sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Nhưng hắn lại bỏ qua cho cô, có lẽ, cô cũng có chút đặc biệt... Vậy có lẽ hắn có thích cô, cô nên thử dò hỏi một chút...

“Vậy, anh đưa tôi đến khu vui chơi coi như bồi thường, được không? ” Hứa Thiên Ái cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.

Quả nhiên, Tư Hiên Dật nhướng mày, “Không!” Hắn muốn cô bồi thường hắn, cô lại muốn hắn đưa cô đi chơi, đây mà gọi là bồi thường sao? Khu vui chơi? Tám trăm năm trước hắn đã không còn đến đó nữa!!!

“Nhưng, tôi rất muốn đi, chúng ta đi thôi! Đi thôi!” Hai tay cô ôm lấy cổ hắn, cả thân thể tựa vào trên người hắn, cọ xát trên người hắn. Có lẽ đây là nũng niu mà Phương Linh nói đi, Hứa Thiên Ái không chắc chắn lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm nũng với một tên con trai không có quan hệ máu mủ, cho dù cách thức không đúng cũng không thể trách cô...

Con gái đúng là sinh vật kỳ quái, vừa rồi còn liều mạng phản kháng, lúc này lại vui vẻ dính lấy, hai tay Tư Hiên Dật nhẹ nhàng ôm lấy eo Hứa Thiên Ái, “Em đang quyến rũ tôi?” Nếu cô lấy thân thể của cô để bồi thường, hắn sẽ vui vẻ mà nhận.

“Nào có!” Cô vội vàng phủ nhận, khẩn trương muốn nhảy ra khỏi thân thể hắn, nhưng lại bị hắn ôm lấy, muốn cách xa hắn một chút cũng không được, “Tôi nào có quyến rũ, tôi đang làm nũng!” Hứa Thiên Ái biện giải cho hành vi của mình, quyến rũ? Chữ này cũng quá dính dáng đến tình dục nha!!!

“Làm nũng?” Ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, hai tay vẫn ôm chặt hông cô, “Tại sao lại làm nũng với tôi?” Không có cô gái nào dám làm nũng với hắn, bởi vì hắn không cho bọn họ có cơ hội này.

“Tại sao?” Không phải hắn rất hiểu biết chuyện tình cảm nam nữ sao? Vậy mà còn hỏi lý do cô làm nũng với hắn, chẳng lẽ hắn không biết hàm nghĩa của làm nũng sao? “Cái gọi là làm nũng dĩ nhiên là để đối phương đồng ý điều gì đó với mình. Tôi làm nũng là để anh đồng ý dẫn tôi đi chơi!” Lần này, giải thích có lẽ rõ ràng rồi!

“Em hy vọng tôi đồng ý?”

“Anh đồng ý không?” Xin nhờ, xin đáp ứng đi, như vậy cô mới có thể xác nhận tâm ý của hắn.

“Để xem em biểu hiện thế nào.” Hắn bí hiểm nhìn chằm chằm đôi môi hồng căng mọng của cô.

“Biểu hiện?” Biểu hiện cái gì?

“Đúng, nếu em chủ động hôn tôi, tôi sẽ thử xem xét.” Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tà ác.

Muốn cô chủ động hôn hắn? Gương mặt Hứa Thiên Ái như bị “chải quét” qua, trở thành mặt đỏ, mỗi lần hôn môi, đều là hắn chủ động cô bị động, muốn cô chủ động... ‘Nhưng nếu hắn đồng ý dẫn cậu đi chơi, vậy chứng tỏ hắn thích cậu...’ “Vậy anh... Nhắm mắt lại.”

“Đương nhiên có thể.” Tư Hiên Dật vô cùng hợp tác nhắm hai mắt lại.

Hắn – đúng là xuất trần. Hứa Thiên Ái ngơ ngác nhìn gương mặt Tư Hiên Dật, hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, hình môi duyên dáng, gương mặt trắng nõn không vết, làn tóc rối tung trên vai. Nụ hôn của cô giống như đầu độc thiên sứ vậy, làm cô có chút không đành lòng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.. Cô nhẹ nhàng tiến sát mặt hắn, chậm rãi đặt môi mình lên môi hắn... Như vậy cũng có thể xem như chủ động đi. Đang muốn rời khỏi môi hắn, một bàn tay ngăn đầu cô lại, cản trở cô rút lui.

Tư Hiên Dật mở to mắt, đôi môi khẽ mở: “Em gái béo, như vậy là không đủ...” Hắn khóa lại môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đi vào bên trong thăm dò môi cô.

“Đừng...” Cô mới vừa mở miệng, lưỡi của hắn đã nhân cơ hội đi vào bên trong, quấn lấy lưỡi của cô... Mãi đến khi mặt cô vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng, hắn mới buông cô ra...

“Anh...” Cô muốn chỉ trích hắn, lại không biết mở miệng như thế nào.

“Như thế nào? Em không vui sao?” Hắn nhướng mày hỏi.

Cô... Thật sự là thích lắm, cảm giác hôn môi hắn cũng không tệ, nhưng cô cảm giác có chỗ nào đó là lạ...

“Tôi...”

“Ngày mai là thứ bảy, đi khu vui chơi đi.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Anh đồng ý?!” Nói vậy hẳn là hắn thích cô rồi! Hứa Thiên Ái cảm giác mình vui vẻ đến nỗi sắp bay lên trời. Hắn thích cô!

“Ừ, tôi đồng ý! ” đúng vậy, hắn đã đồng ý, hắn có thể trao cho cô trái tim hắn, cũng vậy, cô phải trao tấm lòng cô cho hắn...

– %%%※%%% –

Hứa Thiên Ái tựa vào đầu giường, cuộn thân thể lại trầm tư, từ sau ngày Tư Hiên Dật đưa cô đến khu vui chơi sao, cô bắt đầu phát hiện thái độ của hắn với cô có chút chuyển biến. Mặc dù đôi khi tâm tình tốt hắn vẫn trêu cợt cô, tâm tình xấu vẫn lãnh lạnh như băng, nhưng ngày nào cũng kiên trì bôi thuốc lên mặt cô, sinh hoạt ngày thường, nếu cô thiếu gi đó hắn cũng sẽ lập tức mua cho cô. Cô đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá đáng, hắn đều sẽ đồng ý.

Cô cũng dần hiểu được thói quen của hắn: hắn có thói quen để trần nửa người trên khi ngủ, trước bảy giờ sáng sẽ dậy, nếu có người dám đánh thức hắn trước giờ đó, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên; hắn ở rất sạch, cho nên trên người luôn luôn có một chiếc khăn tay trắng, còn nữa, mỗi ngày hắn phải đổi một chiếc khăn tay; lượng sách của hắn rất lớn, nhưng hắn đã xem qua một lần sẽ không xem lại lần thứ hai; hắn không thích chụp ảnh, càng không thích bị chụp; hắn cực kì để ý đến xưng hô, kiên trì bắt cô gọi hắn là “Dật”... Còn nữa, khi hắn gọi cô là “Em gái béo”, chứng tỏ tâm tình của hắn đang rất tốt, cô có thể được yên tĩnh vui vẻ, khi hắn gọi cô là “Cô gái nhỏ” thì có nghĩa tâm tình hắn đang căng thẳng đến cực điểm, tám chín phần là cô đã chọc hắn, hắn muốn bắt nạt cô cho hả giận...

Nhẹ vuốt đôi má, vết thương trên mặt đã khỏi, ngày mai, cô có lẽ nên về nhà... Nghĩ đến đó, lòng cô lại có chút khó chịu...

Ngồi thẳng lên, cô sửa sang lại ba lô đầu giường. Bỗng dưng, ngón tay truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo. Là máy ảnh! Cô chậm rãi lấy máy ảnh từ trong túi ra. Suýt nữa thì quên, chị Lăng kia giao cho cô một nhiệm vụ cực kì gian khổ...

Chụp nhà Tư Hiên Dật? Cô đương nhiên cũng muốn, nhưng nghĩ đến chuyện giao cho xã tin tức sẽ bị người khác nhìn thấy, cô lại không muốn nữa. Cô không muốn chia xẻ với người khác về hắn. Bất quá, cô có thể len lén chụp một tấm, không cần giao cho xã tin tức, chỉ để lại cho mình thưởng thức, coi như một kỷ niệm cũng tốt.

Xoay người xuống giường, cô đi đến trước cửa phòng Tư Hiên Dật. Đã nửa đêm, có lẽ hắn đã ngủ rồi. Hứa Thiên Ái đẩy cửa ra, cẩn thận chú ý không phát ra âm thanh gì. Bức màn trong phòng không kéo lại, xuyên thấu qua ánh trăng, cô có thể dễ dàng nhìn thấy hắn. Hắn xoay người nằm nghiêng trên giường, trên người đang đắp mền lông thiên nga màu trắng, cánh tay đặt ở trên lông thiên nga tuyết trắng, đồng thời cũng lộ ra phần lưng làm người ta mơ màng. Ánh trăng chiếu xuống tạo thành sáng tối mãnh liệt, trắng và đen đối với nhau, hắn là Thiên sứ thánh trong sáng, cũng là thiên sứ bóng tối rơi lạc, mê hoặc mắt nhân loại.

Hứa Thiên Ái không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ? Cô không hề nghĩ muốn “xâm phạm” hắn, không được, không được, cô nhất định phải kiềm chế, không được nổi lên sắc tâm.

Chậm rãi cầm máy ảnh đến gần giường, cô giơ máy ảnh lên, điều chỉnh tốt góc độ, sau đó bấm nút chụp. Đột nhiên, một chất lỏng nóng nóng chảy ra từ mũi. Hứa Thiên Ái luống cuống tay chân bỏ máy ảnh vào túi áo ngủ, dùng tay sờ lên mũi – là máu! Cô, cô, cô cư nhiên lại chảy máu mũi khi nhìn thấy con trai! Trời, có phải có khoa trương quá hay không? Cô có phần bối rối đi đến phòng khách, tìm bông ngăn máu mũi tiếp tục chảy. Xem ra Tư Hiên Dật thật sự không phải là “Sắc lang”, cô mới gọi là “Sắc nữ”.

Lại trở về phòng Tư Hiên Dật, Hứa Thiên Ái lấy máy ảnh từ túi áo ra, chọn vị trí tốt, lại điều chỉnh tốt góc độ. Mong là bây giờ không xảy ra chuyện gì nữa, hai cái lỗ mũi duy nhất đã bị cô đè lại bằng bông gòn, không còn gì chảy ra được nữa!!!

Tay nhanh chóng bấm xuống...

Hay quá, cô đã có một tấm hình của hắn. Cho dù hắn không còn ở bên cạnh nữa, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy hắn...

– %%%※%%% –

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiên Ái lấy ba lô, về trước cửa nhà.

Buổi sáng, khi ăn điểm tâm, cô nói với hắn cô phải về nhà, hắn không nói gì, vẫn ăn điểm tâm như thường ngày, chỉ là sau khi ăn sáng xong, hắn cố chấp muốn đưa cô về nhà, sau đó mới đi học. Hắn – đôi khi thật sự là cực kì săn sóc cô...

Lấy chìa khoá ra, vừa đi vào trong nhà, túi còn chưa đặt xuống đã bị ”cầu thịt” ôm lấy, “Ái Ái, rốt cuộc con cũng trở về, mẹ nhớ con quá nha!” Trầm Anh ôm lấy Hứa Thiên Ái, giãi bày nỗi khổ tương tư.

“Mẹ – mẹ có thể buông trước được không, con không thở được.” Hứa Thiên Ái dùng cả hai tay, muốn đẩy Trầm Anh ra.

“Con thật vô tình, có vẻ con không hề nhớ đến mẹ nữa!” Trầm Anh che mặt, nức nở chỉ trích nói: “Con có biết mấy ngày nay mẹ nhớ con khổ ra sao không?”

Thật... Đúng là hành động thối nát, muốn khóc thì khóc cho giống đi, tốt xấu cũng nên phòng bị thuốc nhỏ mắt, như vậy mới có sức thuyết phục. Hứa Thiên Ái bất đắc dĩ nhìn cha của mình mặt mọc đầy râu, giống hệt vượn Bắc Kinh, “Cha, cha xem đi! Mẹ lại đang làm cái gì?”

“Không có gì, chẳng qua là mẹ con vừa viết xong một tiểu thuyết bi kịch, còn chưa đi ra từ tiểu thuyết.” Hứa Tự Lập giải thích.

Thì ra là thế, cô có thể hiểu, tình cảm của mẹ đúng là quá phong phú! “Được rồi, mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, có thể buông con ra chưa, con phải về phòng thu thập đồ đạc.”

“Ái Ái, mẹ đói quá a!” Trầm Anh ngước mặt, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Hứa Thiên Ái. Hu, mấy ngày Ái Ái không ở nhà, một ngày cô sống như một năm, đồ ăn bên ngoài thật sự quá khó ăn.

“Mẹ, con vừa về, mẹ không thể cho con nghỉ một lát sau?” Chẳng lẽ cô ở nhà cũng chỉ để làm cơm?!

“Nhưng điểm tâm mẹ vẫn chưa ăn mà!” Trầm Anh chưa từ bỏ ý định nói

“Mẹ có thể gọi điện thoại đặt đồ ăn” Dù sao không đói chết là được.

“Nhưng đồ ăn bên ngoài thật là khó ăn. Mẹ yêu nhất là món ăn do Ái Ái làm”

Ác! Ngữ khí mẹ nói chuyện làm – cô như sắp ói ra. Cho dù chung sống nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi cô thật chịu không nổi, thật không biết cha làm sao có thể hạ quyết tâm mà cưới mẹ được. “Này, cha, cha mau đến nói giúp con.” Hứa Thiên Ái phát ra tin tức SOS với Hứa Tự Lập.

“Cha thật sự rất muốn giúp con, nhưng – Ái Ái, cha cũng đói, con vào phòng bếp làm chút gì ăn đi.”

“Hí –” Bây giờ rốt cuộc cô cũng biết tại sao, bọn họ căn bản là cá mè một lứa.

Dưới hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, Hứa Thiên Ái bị ép mặc tạp dề, đi vào phòng bếp, bắt đầu cuộc sống trong phòng bếp của mình...