Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 1




Mở đầu

"Reng!!!" Đồng hồ báo thức đúng 5 giờ 30 phút phát huy năng lực của nó – chăm chỉ quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Đồng thời, năm ngón tay chuẩn xác "bốp" xuống chuông báo, một cái đầu tròn tròn, lộn xộn như rơm chui ra từ trong chăn, cực kì không thục nữ duỗi thắt lưng. Ài! Lại phải rời giường!

"Ngày đầu tiên của học kì mới..." Hứa Thiên Ái ngáp một cái, mặc đồng phục vào một cách thần tốc, rửa mặt xong đi đến phòng bếp, buông đầu thở dài làm một bữa sáng, "Thật là - vì sao mình phải làm những thứ này?" Cho dù nói thế nào, cũng không nên để một học sinh đang chuẩn bị cho ngày khai giảng đầu tiên ru rú trong nhà làm bữa sáng chứ, thiên lý ở đâu!

Học đại học là chuyện tốt, nhưng đường đến đại học cách nhà cô gần 20 phút, đây thật sự không phải chuyện tốt. Tối thiểu với cô mà nói, không phải chuyện tốt. Lý do thì nhiều, thí dụ như, sáng sớm cô còn phải ở nhà làm bữa sáng...

Giống như bảo mẫu làm đồ ăn tại phòng bếp, là tình yêu đau khổ nhất của Hứa Thiên Ái.

Nhớ năm đó, khi còn học nấu ăn ở năm nhất, vì thành tích nấu nướng quá kém, dẫn đến thất bại ở khoa này, đối với một người luôn có thành tích cao như cô mà nói, thật sự là nhục nhã vô cùng, quả thực là vô cùng nhục nhã. Rút kinh nghiệm xương máu, mỗi ngày đều ở nhà học nấu ăn. Rốt cục, cũng lấy được bằng loại ưu ở khoa nấu ăn.

Nhưng mà, cha mẹ lại nhất trí nói cô có tài nấu ăn thiên phú, thậm chí còn có tiềm năng làm việc nhà, quyết định giao hết mọi chuyện cho cô. Vì thế, từ nay về sau, địa ngục của cô bắt đầu: buổi sáng, khi người khác còn đang trong giấc mộng, cô phải rời giường trước 6 giờ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà; buổi chiều tan học rồi, các học sinh khác còn đang đi dạo phố, cuồng hoan, cô lại phải đến siêu thị mua thức ăn, cùng một đám obasan (chữ này là từ tiếng Nhật, có nghĩa là bà cô) khác tranh giành đồ ăn... Nói tóm lại – thanh xuân của cô đều trải qua trong phòng bếp. Chẳng trách, có khi cô còn quên mình là một học sinh mới 19 tuổi

"A! Ái Ái, con thức dậy thật sớm!" Tóc của người mẹ Trầm Anh tán loạn, quần áo không chỉnh đến trước bàn ăn

Thức dậy sớm? Còn không phải bà và ba làm hại!

"Mẹ già! Phiền mẹ sau này rời giường thì xem lại dung nhan của mình." Lần nào cũng như vậy, bà là một người mẹ nha! Lý ra phải làm "cái gương" cho con gái noi theo chứ! Nhưng bộ dạng hiện tại của bà giống hệt người nguyên thuỷ trong thời kì băng chưa tan.

"Dù sao cũng không ai thấy, không sao cả!" Trầm Anh chẳng hề để ý ngáp một cái.

Không ai nhìn? Chẳng lẽ cô không phải người? Nguỵ biện cái gì vậy?!

Trầm Anh chậm rãi thong thả đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, bắt đầu hoan hô: "Oa! Bữa sáng hôm nay là bánh sandwich mẹ yêu nhất. Oa! Còn có canh ngô ngon lành nữa. Oa! Ái Ái, mẹ thật yêu con nha...!"

"Xin nhờ, mẹ già, mẹ mấy tuổi rồi, còn dùng khẩu khí này để nói chuyện. Còn nữa, con đã nói nhiều lần, không được gọi con là Ái Ái, quá buồn cười, kêu Tiểu Ái là được." Ít nhất cũng tốt hơn "Ái Ái". Hứa Thiên Ái không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai, trời ạ! Thật khó tưởng tượng, người phụ nữ này lại là mẹ mình, càng buồn cười hơn, bà lại là tác giả tiểu thuyết bán chạy nhất, được giới truyền thông công nhận là người phụ nữ vừa có trí tuệ vừa có sắc đẹp. Thật là! Nếu để người ta biết đức hạnh khi ở trong nhà của bà, ít nhất có 90% người sẽ thổ huyết, 10% khác thì thần kinh sẽ trở nên không bình thường.

"Nhưng Ái Ái nghe rất êm tai a. Còn nữa, con là kết tinh của ba và mẹ, chẳng lẽ không nên gọi Ái Ái sao?" Vẻ mặt Trầm Anh như rơi lệ, chỉ còn chưa đưa khăn tay cho bà cắn, giống như nàng dâu nhỏ đang bị người khác khi dễ trong truyền hình vậy. Một người phụ nữ hơn 30 tuổi, còn ngang nhiên lộ ra biểu tình như vậy, nôn! Cô không chịu nổi, tha cho cô đi.

"Được rồi," người trong tình huống bất đắc dĩ cũng chỉ có thể thoả hiệp, "Thích kêu Ái Ái thì kêu đi." Dù sao thì cho dù có phản đối thế nào, người mẹ "đáng yêu" của cô cũng không làm theo, "Đúng rồi, ba đâu?"

"Ưm... Con... Ba con hắn – " vừa ăn bánh mì, vừa uống nước canh, Trầm Anh cực kì gian nan nói, "Tối qua ông ấy đột nhiên có linh cảm, một đêm không ngủ, ở trong phòng vẽ tranh... Ưm... Quá mệt mỏi, bây giờ đang đang... Ngủ!"

"Ba lại có linh cảm rồi!" Nhà bọn họ lại có thêm thu nhập! Không biết bức tranh này của ba có thể bán bao nhiêu tiền?

"Ưm!" Vì ăn quá "thật sự", Trầm Anh chỉ có gật đầu trả lời.

Vỗ vỗ trán, Hứa Thiên Ái biết mấy ngày nay chắc chắn sẽ không tìm thấy ba, chỉ cần ba có linh cảm, cả người giống như ẩn hình vậy, ru rú một chỗ sáng tác, cho dù ở chung nhà cũng vài ngày không thấy mặt

Thật ra, đôi cha mẹ này không dễ hầu, lại còn không chịu mướn người hầu, để tránh có cảm giác bị phá hoại gia đình (thỉnh thoảng mới nhờ người khác đến dọn dẹp nhà cửa) mà có thể nuôi cô lớn như vậy, quả là kì tích. Xem ra cô sớm trở thành đầu bếp cũng không phải không có đạo lí

"A..., mẹ, con phải đi học."

"Ưm... Cẩn thận..." Trầm Anh còn đang tiến công đống đồ ăn nói

"Con biết rồi!"

"Còn nữa

"Cái gì?"

"Tối nay mẹ muốn ăn gà chiên."

"..."

Chương 1

Nếu không gặp anh, em sẽ ở nơi nào?

Ngày qua thì thế nào, cuộc sống có quý trọng hay không?

Về sau, em thường suy nghĩ những vấn đề như vậy, một đường đi tới, có thể nói là khổ, nhưng lúc đó nếm thử lại là ngọt ngào, cũng có thể là em ảo giác, như thế, anh nói đi?

Học kỳ mới tượng trưng cho sự bắt đầu mới. Tuy trường đại học cũng không có quy đinh cứng nhắc bắt mặc đồng phục, bất quá, Hứa Thiên Ái vẫn cực kì “kiên trì” mặc đồng phục. Nhớ ngày đó, vì bộ đồ làm cho người người hâm mộ này, vì có thể thi được vào trường đại học G người người ca ngợi, đêm nào cô cũng thức trắng đọc sách, noi theo tinh thần treo đèn đánh đêm, lấy mắt gấu mèo làm vinh dự, học bổ túc lại càng không thể thiếu, mới có được thời khắc vinh quang như ngày hôm nay – bất quá, cũng bởi vậy mà... Béo thêm tám cân.

Hứa Thiên Ái nghĩ đến đó liền tức giận, người khác thi vào trường cao đẳng, cho dù không gầy sụt 18 cân, cũng không cần phải béo đến mức đó, mà cô thì lại trái ngược. Nhưng cũng không thể trách cô, dù sao buổi tối thức khuya học bài, bánh quy cũng đặt trên bàn chờ dạ dày của cô tiêu diệt, nếu không, cô còn chưa thi xong đã chết đói rồi.

Cứ như vậy, ba tháng liền, chiều cao 1m58 cũng không cao hơn được một chút, nhưng cân nặng 46kg lại biến thành 50kg. Thật sự là chuyện tốt lần không ra, chuyện xấu cứ tới ùn ùn.

Bất quá... Tốt xấu cũng vì đồng phục này, vì ngôi trường mà người người tranh giành đến rách da đầu này – đại học G. Thiết bị đầy đủ hết, giáo sư đều là những người quyền uy trong giới thì không nói, chỉ cần nhìn những người đã tốt nghiệp, được rất nhiều công ty lớn tranh đoạt, lại còn rất nhiều thương nhân, cán bộ cho con mình đến đây học, cho thấy đại học G quả thật là trường học quý tộc, vì vậy mà học phí có phần hơi cao, nhưng đa số học sinh đều không ngại điều này.

Oh! My! God! Tôi tới rồi! Hứa Thiên Ái cẩn thận nâng chân phải lên, trịnh trọng bước vào trường học. Ngôi trường cao lớn, thư viện thậm chí còn lớn hơn cả thư viện quốc gia, thiết bị hoàn thiện, sân vận động... A...! Còn có kí túc xá xa hoa dành cho sinh viên – tuy cô không phải là học sinh ở kí túc xá. Xem đi! Cô cố gắng thi vào ngôi trường này đúng là sự lựa chọn đúng đắn!

Đúng rồi, còn có xã đoàn ở đại học G, xã đoàn nhiều đến nỗi có thể nói là đứng đầu cả nước. Xã đoàn đối với sinh viên đại học mà nói, quả thật là một vở nhạc kịch. Sáng sớm, một đám xã đoàn đứng xếp hàng trong trường, nơi nơi dán các giới thiệu vắn tắt về xã đoàn, mỗi người phụ trách trước một quầy hàng đều cố sức vẩy nước miếng nói phúc lợi cùng ưu đãi cho sinh viên, hấp dẫn những sinh viên mới tham gia vào xã đoàn (câu lạc bộ) với bọn họ.

Hứa Thiên Ái tuỳ tiện đi qua đi lại trước vài quầy hàng, lật xem giới thiệu vắn tắt của các xã đoàn. Vào đại học, có phải cô cũng nên gia nhập xã đoàn hay không? Dù sao cô cũng chỉ cần tham gia vào một sinh hoạt của quần thể, tránh cho mình bị trúng cái tên bà nấu cơm là được. Ở nhà đã không được hưởng thụ thanh xuân, ít nhất ở trường cũng phải bù đắp lại. Chỉ là, nên gia nhập xã đoàn nào đây?

“Em muốn làm phong phú hơn cuộc sống đại học của em không?” Một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu cô.

Cái gì? Có ý tứ gì? Là ai đang nói chuyện với cô? Hứa Thiên Ái khó hiểu ngẩng đầu. Thật cao... Là con gái, cô 1m58 mới chỉ đến cằm cô ta, có lẽ là từ 1m75 trở lên.

“Chị nói với em?... Chị... Thật cao.” Hứa Thiên Ái lúng ta lúng túng nói. Tuy cô luôn hy vọng mình cao hơn một chút, nhưng mà, có lẽ 1m58 cũng tốt rồi.

“Ách, cũng không cao lắm, ‘Chỉ có’ 178cm ‘Mà thôi’.” Lăng Hảo Hảo đặc biệt cường điệu, thật sự cô không cao lắm, mới 178cm mà thôi, chẳng qua là cô đứng bên cạnh những nữ sinh không cao bằng mà thôi.

178cm! Không cao lắm? Vậy cô có thể gọi là người lùn nhỏ rồi.

“Còn nữa, em có muốn gia nhập xã đoàn không? Nếu muốn, xin gia nhập vào “Đại Nhãn Tình” của bọn chị, châm ngôn là: gạt bỏ khó khăn, thu thập hết các tin tức trong trường, cho dù là quan hệ bất chính, truyền văn, gièm pha hay là không nên biết, mới nhất ở tại “Đại Nhãn Tình.” Lăng Hảo Hảo hào khí phát biểu “diễn thuyết” của xã đoàn mình.

“Xã tin tức? Em thấy... Hình như không thích hợp với em cho lắm.” Đừng nói giỡn, cho dù thế nào cô cũng không chạy đi thu thập tin tức. Nếu phải gia nhập xã tin tức, thà cho cô vào xã làm ruộng còn sướng hơn.

“Sao mà không thích hợp a, em xem mình này, khuôn mặt tròn tròn cùng đuôi tóc cột ra sau như đuôi của con chó nhỏ, vừa thấy đã làm người ta thấy dễ thân, quả thực là nhân tài thích hợp nhất.” Lăng Hảo Hảo a dua nói, lúc này, cho dù chết cô cũng bắt nó sống. Người nào dám nói nhân tài của xã tin tức không tốt, xã viên cộng thêm xã trưởng cộng lại cũng chưa bằng 10 ngón tay, đoàn thật sự đang gặp nguy hiểm. Mà mấy “nhân tài” chưa được 10 ngón tay kia, gần đây càng ngày càng lười nhác, nghỉ hè một cái liền ngang nhiên không giao ra tin tức gì, làm xã trưởng như cô phải tự thân vận động, tuyển nhận xã viên.

“Chị à –” không biết cô ta đang khen ngợi hay đang chửi cô, cái gì mà tóc như đuôi chó, Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn cô gái vênh váo trước mắt, không hiểu sao, nhìn mặt chị này giống như con sói lớn bắt được cô bé quàng khăn đỏ vậy, “Chị cười thật là khủng khiếp.” Thật sự, làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Khủng bố? Không thể nào, một cô gái xinh đẹp như cô, cười lên nhất định là mỹ lệ vô cùng nha! Ách, mặc kệ, “Tóm lại, Chị là xã trưởng Lăng Hảo Hảo của xã tin tức, em sẽ là xã viên mới, tới đây, mau điền vào cái bảng này!” Lăng Hảo Hảo gấp rút lấy một tờ giấy ra cho Hứa Thiên Ái.

Cô trở thành xã viên của xã tin tức? Cô đồng ý khi nào chứ?

“Em tên là gì?” Lăng Hảo Hảo cầm bút bi lên

“Cái gì? Hứa Thiên Ái.” Không đúng, sao cô lại trả lời? Cô căn bản không muốn vào xã tin tức.

“Chị à, em...”

“Tuổi tác? Lớp? Yêu thích? Tinh thông?” Lăng Hảo Hảo tiếp tục đặt câu hỏi.

“Em...”

“Em cái gì, nói mau, bao nhiêu tuổi, học lớp nào, sở thích, sở trường?”

Cái này, hình như bi bắt buộc?

Vì thế, ba giờ sau, Hứa Thiên Ái vào xã tin tức – xã đoàn ít được chú ý nhất. Lại vì thế, cô ở bên trong số người “10 ngón tay”.

– %%%※%%% –

Xã đoàn đã gia nhập, nhưng vị trí lớp học vẫn chưa tìm được, khi Hứa Thiên Ái dạo hai vòng cũng không tìm được phòng dành cho đạo Tin Lành, bắt đầu đánh giá khuyết điểm của ngôi trường này. Trời ạ! Sao trường này lại lớn vậy a? Chắc nên tìm người để hỏi...

Ầm! Đau quá, gặp trở ngại rồi. Thắt lưng cong xuống, chụp lấy cái mũi, Hứa Thiên Ái nhịn không được rên rỉ.

“Đi đường thì nên nhìn rõ, Em gái béo.” Thanh âm trong veo mà lạnh lùng rơi vào tai Hứa Thiên Ái

“Tường” này – miệng độc quá nha!

Ngẩng đầu, đầu tiên là một hàng nút thắt ánh vào mi mắt cô. Oa! Xem ra cái “tường” này rất cao, tầm mắt chậm rãi đi lên trên, nhìn thấy cặp mắt đào hoa mê người, cái mũi thẳng, môi mỏng, tóc đen. Người này đẹp quá – có phải cô hoa mắt hay không, sao lại nhìn thấy thiên sứ? Xinh đẹp làm cho người ta cảm giác vừa không phải nam cũng không phải nữ, trong nháy mắt, cô như bị thần phục dưới chân hắn.

“Thiên sứ...” Hứa Thiên Ái không tự giác thì thào.

Xem ra lại là một đứa ngốc bị bề ngoài của hắn mê hoặc, vì sao tất cả những người nhìn thấy hắn đều nói hắn như thiên sứ? Bề ngoài đối với con người thật quan trọng đến thế sao? Hắn thích người khác gọi hắn là ác ma, vậy mới hợp với cá tính của hắn.

“Đừng cản đường tôi...” Đứa ngốc kia sao vẫn còn đứng đó, chẳng lẽ cô không biết nhường đường sao?

Thiên sứ đang nói chuyện, thiên sứ đang nói chuyện, chẳng lẽ là đang nói chuyện với cô sao?”

“Em gái béo.”

Em gái béo – không... chắc không phải là kêu cô chứ? Từ “béo” như một cây châm, đâm vào trung khu thần kinh của Hứa Thiên Ái, cũng làm cô tỉnh táo lại trong “nam sắc”. Quá đáng giận, cho dù là thiên sứ, cũng không nên nói cô béo, chạm vào cấm kị của cô.

“Đừng đi!” Thân thể nhạy hơn tư tưởng, cô nắm lấy góc áo đối phương

“Thế nào? Tôi không có hứng thú với nữ sinh béo.” Tư Hiên Dật chán ghét nhìn đôi tay nhỏ nắm lấy áo hắn. Em gái béo trước mắt này, có một đôi mắt tròn to, hai bím tóc như bánh quai chèo, lại giống như cây táo, có phần đáng yêu, nhưng lại không hợp với khẩu vị của hắn, hắn không thích cùng con gái béo ở chung một chỗ.

“Tôi không béo!” Cô lớn tiếng nói, có phong thái như đại tướng quân. Ảo tưởng là dễ dàng biến mất, thiên sứ cũng không phải dễ tìm như vậy, tùy tiện là có thể đụng vào một người. Hứa Thiên Ái tự nói với mình. Quan trọng nhất là phải sửa đúng sai lầm của đối phương. Huống chi, cho dù vừa rồi cô “Có chút” hứng thú, thì bây giờ vì câu nói kia mà không còn lại chút gì nữa

Tư Hiên Dật cân nhắc nhìn em gái béo trước mắt, khóe miệng nhấc lên một nụ cười khó phát hiện. Có chút hứng thú, đã lâu không ai dám lấy khẩu khí này nói chuyện với hắn, em gái béo này có tư cách trở thành đồ chơi của hắn.

“Cô có hứng thú với tôi?” Trừ cái đó ra, hắn thật không biết còn khả năng nào để cô giữ hắn lại. Nếu cô muốn câu dẫn sự chú ý của hắn, vậy cô thành công rồi, hắn bắt đầu có chút hứng thú với cô

Hứa Thiên Ái cảm thấy nhức đầu, cô chỉ muốn sửa lại sai lầm của hắn, không hề có hứng thú gì, chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ biết đến cái này sao? Thở dài một cái, Hứa Thiên Ái quát: “Anh, nghe, cho, rõ, tôi – không hề có hứng thú với anh! Còn nữa, nói cho anh biết, tôi không béo, cho nên, xin anh đừng gọi tôi là “em gái béo” nữa! Un der stand?” Tuy gần đây cô béo lên không ít, nhưng cô tự nhận cũng chỉ ở bậc trung, cho dù cách “gầy” còn một khoảng cách xa, nhưng cũng dưới chữ “béo” một bậc đi. Tối đa – là đầy đặn mà thôi.

“Chẳng lẽ cô cho rằng mình gầy?” Cho dù thế nào, Tư Hiên Dật cũng không thấy cô gầy ở chỗ nào

“Đúng vậy... Nhưng không thể nói là gầy, ” Hứa Thiên Ái cho dù vô liêm sỉ thế nào cũng không dám tự xưng mình gầy, “Nhưng, xin nhớ, tôi cũng không béo!” Dám nói cô béo, có phải chán sống hay không, đáng đánh đòn! Cho dù hắn đẹp như trong truyện tranh, cũng không thể nói như vậy, “Cao 1m58, 50 kg, vẫn còn trong tiêu chuẩn, anh không biết thưởng thức, đúng là ngu ngốc!” Chữ “béo” này quá nghiêm trọng, quá thương tổn tự tôn của cô, nếu dáng cô không đẹp, vậy về sau cô cũng không còn cơ hội để gả cho vương tử nữa

“50 kg, đủ béo.” Tư Hiên Dật hứng thú nói. Em gái béo này thú vị hơn hắn nghĩ, khuôn mặt tròn phúng phính kia thật rất giống quả táo, làm người ta ngứa tay, muốn nắm lấy nó. Thật không thể tin được, chỉ vài phút ngắn ngủi, hắn lại có hứng thú với một cô gái béo

“Anh... Anh thật là xấu xa” Tức chết cô! Đã nói là còn trong tiêu chuẩn bình thường mà.

Thật thú vị, thật sự là làm hắn muốn nhéo cô, tay hắn bắt đầu ngứa, đã lâu không có cảm giác hưng phấn này, mà hắn luôn là người làm theo ý muốn của bản thân

“Này! Dừng tay... Oa! Đau...!” Trời ạ, sao lại có người ác liệt vậy chứ? Cô còn chưa giáo huấn hắn xong, còn chưa dạy hắn đối đãi với con gái, thì cấm nói ra chữ “béo”, hắn lại ngang nhiên nhéo mặt cô. Hắn có biết nam nữ khác biệt hay không a?! Quả thực là “Xâm phạm” cô mà!

“Dừng tay... Đừng nhéo nữa!” Không dễ dàng thoát khỏi ma chưởng của hắn, bảo vệ khuôn mặt, Hứa Thiên Ái cẩn thận lui về sau mấy bước, vỗ về đôi má ửng hồng, rốt rốt cuộc thượng đế cũng công bằng, trên đời không hề có người thập toàn thập mỹ, người đàn ông trước mắt là ví dụ tốt nhất, tuy có gương mặt như thiên sứ, nhưng tính cách lại như ác ma vậy

“Đừng nhéo nữa, tôi cảnh cáo anh a...!” Đau quá, chẳng lẽ kiếp trước cô có thù oán với hắn sao? Nhéo còn dùng lực như vậy. Không biết có bầm hay không nữa

“Cảnh cáo tôi sao? Cô không biết tôi là ai sao?” Đã lâu chưa ai dám dùng từ này với hắn, Tư Hiên Dật buồn cười đi đến phía trước vài bước, thật muốn nhéo thêm mấy cái nữa, đã lâu hắn chưa có tâm tình tốt vậy nha

Theo phản xạ, thấy Tư Hiên Dật đi đến, Hứa Thiên Ái cũng lui về phía sa, “Anh có tiếng lắm sao? Đâu phải tổng thống Mĩ, còn hỏi tôi có biết anh là ai không!” Đáng chết! Cô muốn nói không phải những điều này, tiếng chuông trong đầu nhắc nhở cô đang có nguy hiểm đến, nhưng miệng Hứa Thiên Ái vẫn không mở ra được. Xem ra, sớm muộn gì cô cũng bị cái mồm này hại chết

“Ưm... Cũng đúng, so với tổng thống Mĩ, tôi không nổi tiếng bằng.” Nhìn y phục của cô, có lẽ là sinh viên mới, khó trách không biết hắn, “Như vậy đi, cùng tôi đến một chỗ, cô sẽ biết tôi là ai.” Tư Hiên Dật đi đến bên cạnh Hứa Thiên Ái, kéo tay cô.

“Tôi... Tôi không cần!” Hứa Thiên Ái bỏ tay Tư Hiên Dật ra, xoay người bỏ chạy, thật đáng sợ, người này tạo ra cảm giác bị uy hiếp chưa từng có trong cô, chỉ mong, chỉ mong vĩnh viễn cũng không găp lại hắn...

Nhìn thân ảnh xa xa, Tư Hiên Dật cũng không đuổi theo, cô gái bé nhỏ kia thật thú vị, xem ra thời gian sau hắn cũng không đến nỗi nhàm chán, “Lần đầu tiên, tha cho em đi, lần sau... Em cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy được nữa”

“Tử Nhai, lấy hết hồ sơ sinh viên năm nhất ra cho tôi.” Trở về văn phòng của hội trưởng, Tư Hiên Dật liền nói với bạn thân từ bé đến lớn của hắn – Lăng Tử Nhai

“Sao vậy? Hội trưởng vĩ đại của chúng ta, có chuyện gì mà cần lấy hết hồ sơ ra?” Lăng Tử Nhai khoát một tay lên vai Tư Hiên Dật, có chút cân nhắc hỏi. Đối với người bạn này, tuy đã ở chung mười mấy năm nhưng hắn cũng không thể hiểu rõ hắn. Cao 1m87, phối hợp với khuôn mặt và cơ thể không chê vào đâu được, từ nhỏ đã là đối tượng được nữ sinh truy đuổi, hơn nữa, hắn lại là cháu ngoại của nhân vật đứng đầu thương giới – Lý Ngạo Lệ, con của một trong mười vị tổng tài giàu có nhất – Tư Thiên Tề, quả thực là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhờ gia tộc bồi dưỡng, người thừa kế này sẽ có tính cách thế nào? Đáp án chính là một người kì lạ đến rối tinh rối mù. Không ai có thể hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, một giây đồng hồ trước, hắn có thể nở nụ cười như thiên sứ, một giây đồng hồ sau lại cho ngươi nếm tư vị của địa ngục, sau khi hành hạ ngươi, sẽ còn giữ lại – cái tối thiểu, đó là cái mạng nhỏ của ngươi. Tóm lại, người khác trong mắt hắn chỉ là một món đồ chơi, nghĩa vụ là làm hắn vui vẻ

“Không có gì, chẳng qua là muốn tìm một người thôi.” Tư Hiên Dật cười nói.

“Tìm người? Xem ra hôm nay cậu có tâm tình rất tốt, liên quan đến người cậu muốn tìm?” Phá lệ, Lăng Tử Nhai bị nụ cười này của Tư Hiên Dật doạ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. A dật đã bao lâu chưa lộ ra nụ cười này? Ba năm...

“Ưm, chắc vậy.” Quả táo đáng yêu đó, nếu để hắn nhéo thêm mấy lần nữa, chắc chắn tâm tình hắn lại tốt hơn

Nhìn nụ cười quỷ dị, Lăng Tử Nhai có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, xem ra lại có người sắp trở thành món đồ chơi của A Dật, đáng thương cho sinh viên mới này, bảo trọng, tốt nhất là đừng nên hy sinh đến nỗi phải xả thân, A-men, phù hộ.

– %%%※%%% –

Rùng mình, dưới ánh nắng gay gắt này, cô còn có thể rùng mình, đừng nói là có ai đó đang bày mưu tính kế sau lưng cô?

“Tiểu Ái, cậu làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm a...” Phương Linh ở một bên quan tâm nói.

“Không có gì.” Hứa Thiên Ái nhìn bạn học mới vừa quen biết – Phương Linh nói. Tốt quá, vừa đến lớp đã gặp được một bạn học vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thế này, còn là bàn bên cạnh cô nữa chứ

“Đúng rồi, Tiểu Ái, trong trường đại học cậu tính gia nhập xã đoàn nào?” Phương Linh hỏi.

“Xã đoàn... Đã gia nhập.” Chẳng qua là bị bức thôi

“Tiểu Ái, cậu đúng là nhanh nhẹn, ngày đầu tiên đã tìm được xã đoàn, mà cậu gia nhập xã đoàn nào vậy?” Phương Linh tò mò hỏi.

“Xã tin tức.”

“Là xã tin tức thối nát không thể thối nát hơn nữa?” Tiểu Ái lại gia nhập xã tin tức!

Thối nát? “Xã tin tức cực kỳ thối nát?”

“Đương nhiên! Ưm, nhân số còn chưa được 10 người, văn phòng xã đoàn ở bên cạnh WC, nghe nói trường học từng muốn bỏ xã này, cho nên cùng xã trưởng Lăng Hảo Hảo cãi nhau ba ngày, thậm chí còn náo loạn phòng hiệu trưởng, cho nên việc này tạm thời ngừng lại.”

Hèn gì cái chị kia cứ bức cô tham gia, nghĩ đến bên cạnh WC? A...! Cô đúng là bị lừa, nếu không làm sao mà đồng ý gia nhập vào một nơi thối nát vậy chứ?!

“Hình như là cực kỳ... Thối nát, vậy Phương Linh cậu muốn gia nhập xã đoàn nào?”

“A..., tớ không muốn gia nhập xã đoàn, tớ muốn gia nhập hội học sinh!” Phương Linh hưng phấn nói.

“Hội học sinh? Vì cái gì? Chẳng lẽ gia nhập hội học sinh thì tốt hơn sao?” Tò mò quái, cũng chỉ là một cái hội học sinh thôi, Phương Linh có cần biểu hiện hưng phấn vậy không?

“Cái gì? Chẳng lẽ cậu không biết, hội học sinh là có quyền lớn nhất, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt, rất nhiều chuyện đều do họ quyết định a!”

Không thể nào, cư nhiên lại có một hội học sinh còn có quyền lực hơn cả hiệu trưởng, Hứa Thiên Ái cảm thấy mình như muốn té xỉu. Là thế giới này biến hóa quá nhanh, hay là cô lạc hậu quá rồi? Tới cùng đây là cái trường gì a, có cần thái quá đến vậy không?

“Còn nữa nha” vẻ mặt Phương Linh thần bí, gần kề Hứa Thiên Ái nói, “Nghe nói người trong hội học sinh đều là những anh đẹp trai tài giỏi, đặc biệt là hội trưởng Tư Hiên Dật cùng đội trưởng tuyên truyền Lăng Tử Nhai, nghe nói bọn họ một người như thiên sứ lạc xuống trần gian, một người tà khí như ma vương a.”

Thiên sứ lạc xuống trần gian... Sao cảm thấy quen thuộc vậy a? Trời ạ! Hại cô nghĩ đến tên đàn ông ác liệt kia. “Cậu có nói quá hay không?”

“Không đâu, nữ sinh thi vào đại học G tám chín phần đều là vì bọn họ.” Cô cũng là một trong số người đó, “Ai, tóm lại, gia nhập hội học sinh có rất nhiều ưu đãi là được” Phương Linh đứng đắn ra kết luận, “Tiểu Ái, dù sao xã tin tức thối nát như thế, không bằng chúng ta cùng nhau gia nhập hội học sinh đi.”

“Gia nhập hội học sinh?” Không tốt lắm đâu, vào tới hai cái, chẳng phải rất nhiều việc sao? Huống chi cô còn phải về nhà nấu cơm, “Tớ sợ không kham nổi, học sinh có rất nhiều chuyện cần giải quyết đi”

“Vậy phải xem cậu muốn gia nhập vào ban nào, nghe nói bộ phận tuyên truyền là bận nhất, bộ phận sinh hoạt lại là ban rảnh rỗi nhất. Nếu cậu sợ không kham nổi, vậy gia nhập vào bộ phận sinh hoạt đi, tham gia cùng tớ!” Phương Linh một bên làm nũng nói.

Không còn cách nào, Hứa Thiên Ái cả đời cũng không chịu nổi người khác làm nũng với cô, “Vậy... tớ xin vào bộ phận sinh hoạt đi vậy.” Nếu vậy, buổi chiều về nấu cơm cho mẹ không thành vấn đề, ngộ nhỡ cô về chậm, bọn họ chẳng phải đói chết sao. Như vậy đi, để bản thân bọn họ tự rèn luyện một phen cũng được, nếu không lại quên mất tầm quan trọng của cô.

“A..., bộ phận sinh hoạt tuy rất nhàn rỗi, nhưng tỉ lệ trúng tuyển là 1/200, tớ nghĩ tỉ lệ năm nay cũng vậy, cho nên, tư liệu cá nhân của cậu phải viết tốt một chút –” Phương Linh sành sỏi nói.

“Tò mò quá!” Hứa Thiên Ái có chút khó hiểu, “Phương Linh, sao cái gì cậu cũng biết hết vậy?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ cậu không biết biệt tên trước kia của tớ là ‘Mobile phone tin tức’ sao?” Phương Linh đắc ý nói

“Thì ra là thế, hiểu rồi.” Hứa Thiên Ái bừng tỉnh hiểu ra nói, “Nhưng nếu tỉ lệ thấp như vậy, tớ cũng biết mình biết ta, dù sao cũng xác định là vào không được.” Cạnh tranh quá kịch liệt, đi cũng chỉ làm miếng lót đệm cho người ta

“Làm sao có thể a? Nói không chừng cậu có thể là người may mắn trong 200 người. Ai nha, tóm lại điền vào cái bảng này đi, cho dù không trúng tuyển cũng không bị mất miếng thịt nào”

Hứa Thiên Ái cúi đầu, suy xét sau một lúc lâu, rốt cục...

“Vậy được rồi, chúng ta đi thử xem.”

“Thật tốt quá.”

– %%%※%%% –

Hứa Thiên Ái

Chiều cao: 158cm

Cân nặng: 50kg

Nhóm máu: O

Sinh nhật: 19/2

Tuổi: 19

Sở trường: nấu nướng, từ năm ba tuổi đã nấu ở trong nhà.

Gia đình: mẹ Trầm Anh là tác giả tiểu thuyết, cha Hứa Tự Lập là hoạ sĩ tự do, tài chính gia đình bình thường...

Nắm trong tay tư liệu cá nhân của Hứa Thiên Ái, Tư Hiên Dật nở nụ cười như thiên sứ. Hứa Thiên Ái – một quả táo đáng yêu, không lâu sau, anh sẽ biến em thành đồ chơi của anh

– %%%※%%% –

“Tiểu Ái, hôm nay có danh sách học sinh trúng tuyển rồi, mau đi xem nào!” Phương Linh giống hệt con khỉ, không ngừng đi qua đi lại cạnh Hứa Thiên Ái

“Được rồi, được rồi, ” Hứa Thiên Ái chịu không nổi lắc đầu, “Nhưng cậu có cần gấp gáp vậy không? Dù sao thì sớm hay muộn cũng như nhau thôi.”

“Ai nha, cậu còn không nhanh lên đi, không phải cậu cũng muốn biết mình có thể vào hội học sinh hay không sao.” Phương Linh vội vàng nói.

“... Vậy đi thôi.”

ba phút sau.

“Tiểu Ái, nhanh lên đi!”

“Tớ đang chạy rồi mà.”

“Nhưng cậu chạy thật sự quá chậm, không thể nhanh hơn chút nữa sao?”

“...”

Mười phút sau.

“Tiểu Ái, nói cho tớ biết, có phải tớ đang nằm mơ hay không?”

“Không phải, cậu không phải đang nằm mơ.”

“Đánh tớ một cái đi!”

Ầm!

“Đau quá, trời ạ, thật không phải đang nằm mơ, tớ thật sự có thể vào bô phận văn nghệ, a..., cuộc sống thật là đẹp.” Đẹp đến nỗi làm cho người ta muốn rơi lệ

Ba mươi giây sau.

“Phương Linh, nói cho tớ biết, có phải tớ đang nằm mơ hay không?”

“Không phải,cậu không phải đang nằm mơ.”

“Đánh tớ một cái!”

Ầm!

“Oh, My God. Rõ ràng tớ xin vào bộ phận sinh hoạt, sao lai trở thành em gái làm tạp dịch,, có lầm không a?!” Ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra? Làm người ta tức giận đến thổ huyết a

“Tiểu Ái, bình tĩnh, đừng kích động.” Tiểu Ái trở thành em gái làm tạp dịch, thật sự là... Cái kia, Phương Linh không khỏi líu lưỡi.

“Phương Linh, trước kia hội học sinh không có người làm tạp dịch sao?”

“A... Ít nhất... Tớ chưa từng nghe nói qua...”

“Văn phòng hội học sinh ở đâu? Tớ muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Làm tạp dịch? ở nhà đã đủ, chẳng lẽ trong trường cũng ép cô làm sao?

“Văn phòng hội học sinh có rất nhiều gian, cậu muốn đi nơi nào?”

“Nhiều gian?” Hứa Thiên Ái thấy bắt đầu nhức đầu, không hổ là đại học G, “Vậy, văn phòng của hội trưởng ở đâu?”

“Số 3 lầu hành chính phòng 308.”

“... Cám ơn.”