Quá bất ngờ
Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi em nghe một cái "Xoảng".
- B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?
Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.
- Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.
- Hu hu! Con xin lỗi mẹ...
Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.
- Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
- Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.
Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái "bịch". Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.
- Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!
Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc. Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.
- Mày! Mày! Mày biến đi!
Rồi bác ấy nhìn sang em:
- Còn mày nữa! mày dụ dỗ con gái tao, mày dụ dỗ con gái tao!
Lúc này em khóc luôn mấy thím ợ, em quỳ trước bác gái mà gập người lạy.
- Bác ơi! con còn trẻ người non dạ, con lỡ dại, bác cứ đánh con đi! Bác đánh con đi!
Bác gái lúc này dường như đã kiệt sức, bác ngồi ấy mà khóc như điên như dại.
- Tao chỉ có mày là con thôi con ạ! Tao chỉ có mình mày thôi! Hu hu hu...
- Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ mà! Con xin lỗi mẹ!
Em lúc này quỳ trước bác gái mà hai dòng lệ lăn trên má, em khóc nhiều lắm các thím ợ, lần đầu em khóc nhiều đến như vậy. Rồi bác gái cứ ngồi bẹp dưới nền gạch như người vô hồn, trong nhà chỉ còn tiếng khóc của em và Lacoste, văng vẳng tiếng sủa của con chó mập bên ngoài.
Cả ba người cứ ngồi thừ dưới nền nhà như thế đến hơn 15 phút, không ai nói câu nào. Bác gái lúc này không khóc nữa, bác ngồi bất động như tượng.
- Rồi mày có định giữ lại không?
Bác nói mà không một tý cảm xúc gì.
- Con của con, con muốn giữ lại, con sẽ giữ mẹ ơi!
- Còn cậu! cậu thì sao?
- Con sẽ chịu mọi trách nhiệm thưa bác! Con sẽ cố gắng cày cuốc mà nuôi đứa bé!
Bác gái chùi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.
- Chúng mày quyết giữ lại đứa bé phải không?
Em và Lacoste đồng thanh:
- Dạ!
Bác gái lại hít một hơi sâu nữa rồi nhìn sang em.Hai mắt bác đỏ hoe, sụt sịt nói với em:
- Chuyện lỡ rồi! thôi thì...cứ giữ lại đứa bé, cậu sẽ lo cho mẹ con nó chứ?
Em vội vàng:
- Dạ! dạ! con sẽ chịu trách nhiệm tất cả!
Đoạn rồi em dìu bác gái lên ghế ngồi, cả ba tâm sự với nhau rất lâu. Bác gái kể về chuyện gia đình bác tan vỡ thế nào, rồi hỏi về gia đình em, hỏi về dự định tương lai của em. Hoàn cảnh nhà em với Lacoste khá giống nhau, gia đình đều lục đục chuyện tình cảm, có thể nhờ vậy mà ông trời mới se duyên cho em và Lacoste. Bác gái tâm sự với em nhiều lắm, bác nói trong nhà chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, nhiều khi cũng buồn lắm, bác nói đùa:
- Nếu có thêm thằng cháu cho bác bồng thì cũng vui!
Em nghe đến đó mà lòng nhẹ hẵn đi. Rồi bác gái dặn em thu xếp để bác qua gặp ba mẹ em mà nói chuyện. Em thì không lo lắm, ba mẹ em tính tình khá dễ, em lại là con trai một, nhiều khi ổng bả còn mừng vì sắp có cháu bồng nữa.
Bác gái tâm sự với em xong thì tình cảm giữa em và bác ngày càng thắt chặt, ba em cũng ngoại tình như ba Lacoste, nhờ thế mà em hiểu được nổi khổ mà sẽ chia cùng bác gái, hai bác cháu nói chuyện hợp ý lắm, bác còn khen em đẹp trai, khen em chững chạc, biết làm biết chịu. Bác cũng là người từng trãi nên những chuyện như vầy bác rất thông cảm cho em, chỉ là lúc đầu bác hơi shock nên không kìm chế được.
Nói chuyện đến gần 12h khuya. Em đã chuyển sang gọi bác bằng mẹ. Mọi chuyện đến lúc này tốt đẹp hơn em dự kiến, em vui lắm, trong lòng cứ lâng lâng. Đoạn rồi em xin bác cho em ngủ lại với Lacoste, bác cũng chấp thuận.
- Chúng mày đã ăn nằm với nhau rồi, nó lại có cốt nhục của mày, thôi thì cứ xem như là vợ chồng đi!
Thế là tối hôm ấy, em ngủ lại nhà Lacoste một cách công khai.
Nằm trên giường, em ôm Lacoste vào lòng, em chợt nhận ra Lacoste mới là người em nên chọn, một người con gái hiền lành, hiếu thảo lại chịu khó, quan trọng hơn là em ấy có cùng nổi đau gia đình giống em. Lacoste mới chính là người con gái em tìm kiếm. Nhìn kỹ thì Lacoste rất đẹp, một nét đẹp thánh thiện, có được người vợ vừa hiền, vừa xinh như thế đúng là mong ước của mọi thằng đàn ông. Hai đứa nằm trên giường mà long tràn đầy hạnh phúc, cả hai âu yếm nhau rồi...Em xin không kể chi tiết.
Thế là đời trai trẻ của em đến đây là hết sao? Nửa đêm nằm bên Lacoste mà em giật mình tỉnh giấc, em như gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, em còn quá trẻ để làm cha, em chợt nhớ đến chị L, Hồ Ly và Công Chúa, rồi em phải ăn nói sao đây...