Sau cơn mưa trời lại sáng
Rồi nó khóc lớn hơn, mấy người trong phòng nhìn em quá trời.
- Em không thích con này hả, để tý anh đem đổi con khác đẹp hơn nha!
Dỗ ngọt một hồi thì nó nín. Đoạn rồi em hỏi thăm sức khỏe nó, rồi cả hai nói chuyện. Nó không ghẻ lạnh em nữa.
- Mẹ em kể anh đưa em vào bệnh viện đúng không?
Em cười rồi nhìn nó gật đầu
- Sao anh có mặt đúng lúc vậy?
- Um... Thì anh là thần hộ mạng của em mà.
Nó nhìn em cười
- Em cám ơn anh...
Em xoa đầu nó.
- Ái da!
- Ấy chết, Anh xin lỗi, anh quên.
- Bắt đền đi!
- Đền gì giờ?
Nó suy nghĩ một hồi...
- Giờ anh phải nghe lời em, em hỏi gì phải nói thật, nói xạo ba má chết chùm, anh thề đi!
Đệt, nó bị đập đầu xong ăn nói độc địa hẵn ra...
- Uhm, anh thề... em hỏi gì hỏi đi.
Nó lại suy nghĩ một hồi thì ngại ngùng hỏi:
- Anh.. lấy quần lót của em về ngửi thiệt không?
Đệt! em ngượng chín cả mặt, em còn nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không nữa. Em cứ ngập ngừng. Em nghĩ đến lời thề hồi nãy mà cũng sợ. Cắn rắng mà cúi mặt gật gù. Lúc đó em muốn độn thổ luôn ấy, chẳng dám nhìn nó nữa. Rồi nó hỏi tiếp:
- Anh.. ngửi chi vậy?
Giọng nó cũng ngại chẳng thua gì em.
- Thì... ngửi cho thơm!
Đệt, đệt, đệt! Lúc đó bí quá nói bừa ra mấy thím ạ. Lúc này máu như dồn hết lên mặt em, chưa bao giờ em rơi vào tình trang khó xử mà xấu hổ như lúc này. Em thấy nó không hỏi nữa thì liếc mắt lên nhìn nó cái, chợt thấy ánh mắt chằm chằm của nó em vội cúi xuống lại. Em muốn đi về!
- Anh thấy thơm hả?
Móe! Nó muốn dồn em vào đường cùng mấy thím ạ.
- Ừ!... Hơi khai một chút.
Em chịu đựng hết nổi rồi mấy thím ợ, nói toẹt ra luôn. Nó cũng đỏ mặt không thua gì em, nó lại hỏi tiếp.
- Vậy anh có thích ngửi quần lót của em không?
Cái đệt cm, nó ăn nhằm cái gì thế không biết, hỏi toàn cái gì đâu không, em khó xử vãi cả con gà mái mấy thím ợ, lúc đó em nhục như con cá nục luôn. Tim em đập thình thịch, đồ hết cả mồ hôi.
- Anh có thích không?
- T...Thích!
Bỗng mẹ nó vào, em tạ ơn trời phật, em vội chào bác rồi đánh trống lãng xin về trước. Trả lời câu hỏi với nó mà đổ mồ hôi ướt hết cả nách. Trên chiếc 67 huyền thoại, hình ảnh quần lót màu trắng có ren cứ hiện lên trong đầu em. Đang đi thì chị L gọi điện rũ em đi thăm Lacoste, em bảo chỉ là vừa thăm về. Em về đánh một giấc đến trưa rồi đi làm.
Đúng 1h45 em có mặt tại quán, vừa vào quán thì hai thằng mặt ngựa bu đến, kêu em kể lại chuyện hôm qua chúng nó nghe, đoạn rồi em đưa chị L một bịch bánh tráng trứng cút. Chỉ có vẻ thích lắm, còn mời em ăn chung. Em nhẹ nhõm hẵn, phần nào cũng làm chỉ bớt giận hơn. Vậy là sau một đêm kinh hoàng và một bịch bánh tráng trứng cút đã giúp em hàn gắn được với Lacoste và chị L... Giờ đây chỉ còn Công Chúa, nụ hôn vội của em đã tạo nên một bức tường ngăn cách em và nó, em không biết làm cách nào để Công Chúa lại vui vẻ lại với em, họa chăng em một lần nữa làm "anh hùng cứu mỹ nhân" thì may ra, hơi hi hữu nhỉ mấy thím.
Lúc này Công Chúa xuống nhà dưới đi vệ sinh, em thì đang làm việc, bỗng Công Chúa chạy lên với vẻ mặt sợ hãi, Công Chúa chạy tới chỗ hai thằng mặt ngựa. Em nghe loáng thoáng Công Chúa nói:
- Hai anh vô toilet bắt con thằn lằn ra dùm em, nó cứ nằm trên vách bồn cầu mãi không chịu đi.
Hai thằng mặt ngựa thì cứ đùn đẩy cho nhau, đệt mẹ, hai thằng đàn ông đi sợ thằn lằn. Em đi đến.
- Đâu, chỗ nào anh xuống bắt cho.
Công Chúa dẫn em xuống toilet, quả nhiên có một con thằn lằn rất to đang nằm đấy, em hù mãi nó không chịu đi.
- Anh bắt nó ra luôn đi, không tý nó lại bò vào.
Em dùng hai ngón tay bắt nó lên, Công Chúa sợ xanh cả mặt, nép mình đằng sau em, em đi lên quán, thấy hai thằng mặt ngựa, em lấy con thằn lằn hù một cái, chúng nó tái hết cả mặt, chị L cũng sợ nữa. Đoạn rồi em đem con thằn lằn ra ngoài thả lên cây cột điện.
Em trở lại quán, nhìn Công Chúa cười rồi nói:
- Khi nào thấy thằn lằn thì kêu anh bắt cho!
Công Chúa gật đầu rồi cám ơn em. Nhờ con thằn lằn ấy mà Công Chúa đã nói chuyện với em sau bao tháng ngày lạnh nhạt.
Cả ngày hôm ấy, em vui lắm, đúng như câu "Sau cơn mưa trời lại sáng". Chỉ tiếc là không có Lacoste, em thấy thiếu vắng lắm, cô bé pha café lạnh lùng đâu rồi... Đến chiều chiều, quán vắng bớt, Công Chúa ngồi ghế salon lướt iPhone, hai mặt ngựa quét nhà, em thì đứng trong quầy với chị L xếp ly, dọn vệ sinh quầy. Mỗi lần em đứng gần chị L em lâng lâng lắm mấy thím ạ, người chỉ thơm lắm, mái tóc dài bồng bềnh như trong quảng cáo vậy. Em đang xếp ly thì chị L bỗng thò tay xuống sờ tờ rym em... em phê lắm nhưng sợ mọi người để ý nên cứ gạt tay chị ra, càng gạt chỉ càng sờ mạnh, làm em chào cờ luôn, chỉ cứ soa đều dọc theo đường thẳng của thằng nhỏ, em mê mẫn luôn mấy thím ợ, đang phê thì chị nắm tay em cho vào váy, ướt hết cả tay luôn, đoạn này em xin không kể chi tiết ạ. Cảm giác “ăn vụn” theo kiểu public thế này nó thích thích sao đó mấy thím ợ. Rồi đến 6h chiều em về, em vẫy tay chào Công Chúa, Công Chúa cũng chào lại em...
Trên chiếc 67 huyền thoại, em phi thẳng đến võ đường. Em gửi xe, đang dựng xe thì em nghe:
- Chào thầy dzú bự!
Em vừa nghe đã biết là ai, vâng, đó chính là con Hồ Ly không đuôi nhí nhố. Nó chào xong thì loay hoay dựng xe, em vào lớp trước. Võ đường đa số là nam nên phòng vệ sinh nữ chúng nó lấy làm khu chứa bao cát, găng tay, áo giáp luôn các thím ạ, chiếm luôn phòng vệ sinh nữ, nên học viên nữ thường thay đồ sẵn ở nhà trước khi đi tập, hoặc vào toilet nam khóa cửa mà thay. Toilet nam khá to, bên trong có nhiều bồn tiểu và chỗ rửa tay, còn có 4 nhà cầu ngăn cách rất tiện nghi và kín đáo.
Em như thường lệ vào nhà vệ sinh thay đồ, đoạn mắc ị quá nên vào nhà cầu cuối, khóa cửa rồi xử lý, khi xử lý xong, chuẩn bị mặc quần thì em nghe có tiếng mở cửa rồi khóa cửa ở ngoài, em nghe tiếng trò chuyện, giọng con gái. Em thấy có điềm nên mở hé cửa ra nhìn thử, ra là con Hồ Ly với một con trong lớp đang nói chuyện, thấy chúng nó mặc đồ thường, em dự sẽ có chuyện hay nên cứ ở trỏng rình, đúng như em dự đoán, chúng nó thay đồ, con kia nhan sắc cũng thuộc hạng ma chê quỷ hờn nên em không quan tâm... Đoạn rồi con Hồ Ly cởi quần ra...