Chị Quản Lý Dễ Thương

Chương 19




Boxing girl

Em liếc mắt nhìn nó. Sư phụ gắt gỏng:

- Không đùa giỡn trong lớp! Đi ra chống đẩy 10 cái.

- Thôi mà thầy!

- Mau!

Nó miễn cưỡng bước ra ngoài hàng rồi bắt đẩu chống đẩy. Sư phụ tiếp tục

- Thôi cả lớp tập chăm chỉ nhé.

Thầy vỗ vai em rồi đi lên võ đài luyện cho đội tuyển.

Em quay lại với lớp. Lớp vỡ lòng khá đông, tầm 30 học viên, đa số là nam, nữ thì chừng 4 5 người, kể cả con đang chống đẩy. Em đợi con kia xong thì bắt đầu luôn. Nó đứng dậy, mặt đỏ gay cả lên. Con này cao tầm 1m6, để tóc ngắn ngang vai, mắt rất to, nhìn giống người Thái Lan, tướng tá cân đối, dân thể thao mà. Đoạn rồi em cho cả lớp khởi động, căng cơ, rồi sau đó tập đánh bài 1, bài 2. Em vừa khoanh tay ra sau vừa đếm một hai rồi đi xung quanh để chỉnh sửa tư thế cho học viên. Đi một hồi thì đến chỗ con kia, nó tập rất nghiêm túc, tư thế chuẩn nên cũng không chỉnh sữa gì. Tập được một hồi lâu thì em cho lớp nghỉ 5 phút. Bọn học viên bu quanh em tâng bốc dữ lắm mấy thím, đa phần là hỏi tập bao lâu mới được dáng như em, rồi em chỉ tụi nó cách tập rồi chế độ ăn uống, chúng nó có vẻ kính trọng em lắm. Đoạn rồi em đến thùng trà đá múc nước, con kia cũng cùng lúc đến uống, nó nhìn em rồi trêu chọc:

- Thầy dzú bự.

Nói xong nó múc một ly trà đá tu ực ực rồi chạy ra đấm đá tụi con trai. Em cũng bó tay với nó.

- Rồi, mọi người về vị trí đánh kết hợp 1,2,3,4 (Đấm thẳng và móc ngang hàm)

Em tập trung nhìn con kia, bình thường theo em thấy nó khá quậy, nhưng khi vào tập thì rất nghiêm túc. Để em tả chi tiết đồng phục boxing cho mọi người dễ hình dung: Đồng phục gồm quần đùi, áo 3 lỗ (Có 2 màu: xanh hoặc đỏ), riêng con gái thì mặc thêm áo thun tay ngắn bên trong.

Đến 7h30 thì em cho lớp giãn cơ đến 8h về. Em xách balo về, con nhỏ kia đi đến bên em chào:

- Em về nha thầy dzú bự!

Rồi nó cắm đầu chạy đi trước. Nó mặc cái áo khoác hoodie màu cam, cái nón trùm đầu có hai cái lỗ tai to và nhọn chỉa lên y như con hồ ly ấy.

Dạy xong em thấy thoái mái hẵn, quên cả buồn phiền về 3 cô nương kia, em thấy đi dạy võ là một quyết định đúng đắn.

Mới hơn 8h tối, thiết nghĩ quán còn mở, em dự sẽ chạy ngang qua xem thế nào. Trên chiếc 67 huyền thoại, em vi vu trên đường và thẳng tiến tới quán café. Đến đầu hẻm, em tắt máy dẫn bộ từ từ vào, em đứng nép nép sang một bên, nhìn trộm vào quán. Quán vắng hoe, Công Chúa đang chán chường nằm bĩu môi trên quầy, chị L thì đang chơi laptop, còn Lacoste chắc về rồi. Nhìn cả hai đáng yêu lắm mấy thím ợ, em ngắm một hồi lâu thì lên xe chạy về nhà.

Em nằm trên giường, tiếng hét "TRÁNH RA!" của con Lacoste cứ văng vẳng trong đầu em, nghĩ đến mà buồn lắm, lần đầu tiên nó nạt em như thế, nghĩ cũng phải thôi, so với hành động "đội bại" của em đối với nó thì như vậy là quá nhẹ. Em trằn trọc mãi, tìm cách để hòa giải với 3 người, em nhớ cái toilet, nhớ con chó mập, nhớ cái quần sịp, nhớ con thằn lằn, nhớ ly soda chanh. Rồi em ngủ thiếp đi.

4h sáng dậy, em chạy bộ, gập bụng, hít xà…Kể từ ngày xuất viện, em lười hẵn đi, cơ bụng 6 múi của em giờ không còn rõ và săn chắc như xưa nữa, em nghĩ đến lớp võ, nghĩ đến sự hâm mộ của các học viên nhằm lấy lại động lực tập luyện. Vậy là lịch trình của em đã thay đổi, sáng tập luyện rồi đi học, trưa đi làm đến 6h tối và tiếp tục đi dạy võ đến 8h. Kể ra cũng đỡ nhàm chán hơn, được nhiều tiền lương hơn, nhưng..giảm bớt thời gian ở cùng 3 thiên thần đáng yêu...

Đi học về, ăn cơm, ngủ trưa đến 1h15 thì bắt đầu dậy đi làm. Giờ đây khi ở trên quán, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm, em chỉ mong được về sớm để giải tỏa căng thẳng. 5h30h em lủi thủi ra khỏi quán, không bé nào chào tạm biệt em cả...

Bây giờ là 6h tối, em đang đứng lớp cùng với hơn 30 học viên boxing. Cả lớp đóng thùng rồi cúi chào em một cách nghiêm túc. Em bắt đầu khởi động. Cả lớp đang xoay hông thì con "Hồ Ly" xuất hiện với cái áo hoodie màu cam có tai cáo, nó đến trễ 10 phút.

- Xin lỗi thầy em đến trễ...

Em nhớ đến chuyện hôm qua nó dám chọc em là “Thầy dzú bự” nên phạt nó chống đẩy 20 cái vì tội đến trễ.

- Ra kia hít đất 20 cái cho tôi!

- 20 cái sao em hít nổi!

- Nhanh!

Nó cau có, cởi áo khoác ra rồi ra ngoài chống đẩy. Đoạn rồi em thấy nó hít được khoảng 12 cái đã run tay rồi nên tha cho vào lớp. Khởi động xong cho lớp tập đánh đối kháng theo cặp, cộng thêm đánh gió vài hiệp rồi cho nghỉ 5 phút. Con Hồ Ly đến chỗ em múc nước uống.

- Lần sau đi tập đúng giờ nghe chưa!

- Dạ, em biết rồi! Rồi nó múc nước uống. Uống xong nó ngồi xuống cạnh em.

- Thầy mấy tuổi vậy thầy?

- Thầy 20 tuổi.

- Vậy thầy còn đi học không?

- Có chứ, thầy đang học đại học. Em nhiêu tuổi?

- Em đang học lớp 12.

Vậy ra nó nhỏ hơn con Lacoste 1 tuổi.

- Thầy có bạn gái chưa thầy?

- À..Ừm..Chưa!

- Dzậy thầy làm bạn trai em nha! Hi hi

WTF?

- Nói giỡn làm thấy ghê!

Đoạn rồi nó lại tung tăng chạy vào đám học viên đấm đá nhau chí chóe…Con Hồ Ly này tính tình dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, trái ngược hoàn toàn với con Cá Sấu kia. Mỗi lần đến giờ về nó lại chào em: "Thầy dzú bự em về!"

Thế là ngày qua ngày, làm việc ở quán rồi lại đến võ đường dạy, những ngày tháng vui vẻ ở quán nay còn đâu, nhiều lúc nhớ lại mà lòng đau như cắt.

Rồi đến một ngày định mệnh...

Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, em đi học về lại đi làm, đi làm xong lại đi dạy võ. Sau khi dạy xong, tự dưng em lại muốn ghé tiệm café để xem mấy baby đang làm gì. Thế là em cùng 67 huyền thoại vi vu đến quán.

Chuẩn bị qua đường để vào hẻm thì em chợt thấy Lacoste đang đạp xe ra hẻm, hết ca của nó, thế là em đổi ý định đi theo sau nó chơi. Con Lacoste này đi xe nhát lắm mấy thím ợ, nhất là mấy khúc qua đường. Em cứ thế, trên 67 huyền thoại tàn tàn theo sau Lacoste, em thì đi hơi sát lề đường, còn nó thì đi giữa làn xe hai bánh, hai bên xe chạy lên tấp nập.

Đi đến ngã một ngã tư trên đường Phan Đăng Lưu, Lacoste đang chuẩn bị quẹo thì từ đằng sau, một chiếc su xì bo chạy bạt mạng lên quẹt thẳng vào xe đạp của Lacoste rất mạnh, em nghe một cái rầm giật cả mình, chiếc xe đạp như gãy cả khung, Lacoste té đập mặt xuống đường...